Hận Thù

Chương 23




Trong cơn mê, nó đamg ở một noqi thật tăm tối. Một bóng trắng tiến nhẹ về phía nó. Cái bóng đó cứ ẩn rồi hiện, mờ ảo như hư vô. Cứ thế, cái bóng đó tiến lại gần nó, nó hoảng sợ lùi lại, định bỏ chạy .. nhưng ... một giọng nói cất lên:- Yumi

Giọng nói ấy ... đã lâu rồi nó chưa được nghe. Giọng nói ấy .. nó nhớ lắm. Giọng nói ... của mẹ nó. Nó nheo mắt nhìn cái bóng trắng. Khuôn mặt đó .. mái tóc màu đỏ rượu quý phái xõa dài, đôi mắt màu tím biếc nhẹ nhàng, bí ẩn. Khóe môi nó lẩm bẩm:

- M.. mẹ

Từng giọt nước mắt khẽ rơi. Hạnh phúc như vỡ òa, nó hét lên trong niềm vui sướng:

- MẸ

Nó với đôi tay ôm lấy mẹ. Nhưng càng cố với càng vụt đi. Đôi tay nó đưa lên không trung, cố với lấy hình bóng ấy. Nhưng sao, mẹ nó cứ xa dần. Nó chạy theo, nó vấp ngã, nó vẫn đứng lên và chạy theo... nó cứ chạy, chạy mãi,... nhuqng chẳng thể đến được với mẹ nó. Giọng nói nhẹ nhành của mẹ nó vẫn trầm bổng vang lên:

- Mẹ xin lỗi con

Nó òa khóc nức nở:

- Không, mẹ đừng bỏ con, mẹ đưa con theo với.... ĐỪNG BỎ CON

Nó gục xuống khóc trong tuyện vọng. Giọng mẹ nó lại vang lên:

- Không được... con phải sống

Nó đưa ánh mắt bi thuơng:

- Không .. con không muốn sống nữa ... không có mẹ ... không có ai cần con trên thế giới nay nữa ... Không ai cả ...

Bóng mẹ nó tiến lại gần nó, ngồi xuống bên cạnh nó:

- Con ngoan, lắng nghe đi ... để biết rằng có người vẫn cần con

Nó ngừng khóc và cố lắng nghe, một giọng nói truyền đến tai nó: " Tỉnh lại đi, làm ơn, Yumi !!!! Là do tôi !!! Tất cả là do tôi !!!! Xin lỗi cậu Yumi !! Làm ơn tỉnh dậy và cười với tôi đi !! Cậu phải tỉnh dậy để nghe tôi nói lời yêu chứ !! Tôi yêu cậu, tỉnh dậy đi !!! Làm ơn "

Giọng nói đó là của hắn, nó hạnh phúc khôn cùng. Nó cười nhẹ nhìn mẹ nó ... nhưng .. bà đã biến mất rồi. Giọt nước mắt lại lăn dài, đôi môi yếu ớt lên tiếng:

- Mẹ ... bỏ con đi rồi .....

----------------

Trên hành lang bệnh viện, một cuộc gọi đến, nhỏ bắt máy. Khuôn mặt nhỏ bỗng tái xanh, ánh mắt màu hồng phấn sững sờ đến vô cảm.

" Bộp " - Chiếc điện thoại rơi xuống đất. Bin lo lắng hỏi:

- Nana... cậu bị sao vậy ???

Đôi môi nhỏ khẽ mấp máy:

- Ba ... mất rồi

Bin khuỵu xuống. Hắn chồm đến, lay lay người nhỏ:

- Cái gì ??? Thật sao ????

Từng giọt nước mắt rơi xuống. Nhỏ sững người. Là tại nhỏ sao ??? Tại nhỏ không cho máu nên ba nhỏ phải chạy nhanh đến đây rồi bị tai nạn sao ?? Là tại nhỏ ... Trái tim nhỏ vỡ vụn, .... mất rồi ... ba nhỏ ... qua đời rồi.

Bin và Hắn cũng đang buồn cho ông Tuấn và cũng có chút tuyệt vọng bởi không có ai truyền máu cho nó đc nữa. Nó ... cũng sẽ ... ra đi sao ?

Nhỏ lấy tay đấm vào ngực mình. Là tại nhỏ... là tại nhỏ..... Nhỏ đứng phắt dậy và chạy đi. Tới phòng xét nghiệm máu, giọng gấp gáp:

- Tôi muốn truyền máu cho bệnh nhân Hoàng Kiều Nhi đang cấp cứu.

Các bác sĩ, y tá nhanh chóng xét nghiệm và đưa toqis phòng cấp cứu. Hắn và Bin thì vô cùng nhẹ nhõm. Nhỏ ngồi bệt xuôxuônngs hành lang, khuôn mặt xanh xao vì cho quá nhìu máu. Nhỏ cho nó máu bởi ... nhỏ khoing muốn trong một ngày .. cả ba và chị nhỏ cùng ra đi. Nhỏ ghen ghét với nó, nhưng cho cùng, nhỏ vẫn chưa mù quáng, nhỏ vẫn còn cái gọi là .. tình người.

Ca phẫu thuật khá thành công. Nhưng, các bác sĩ bảo, khả năng tỉnh lại sẽ không cao, có thể nó sẽ thành người thực vật.