Hận Thù

Chương 48




Từng tiếng " Tít .. Tít ..." vang đều bên tai nhỏ. Nhỏ nhìn vào khuôn mặt ng nhỏ yêu đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Nhỏ run run nhìn đôi bàn tay mình. Chính nhỏ ... Đã hại hắn. Người hắn đang co giật liên hồi. Nhỏ hoảng sợ chạy vụt đi.

Bóng nhỏ vừa khuất sau bức tường. Nó đang từng bước tiến về phòng hấn. Dừng chân ở cửa, tiếng " tít ... tít ... " của máy đo nhịp tim vang lên dồn dập, vội vã. Nó mở cửa, hơi sững lại nhìn hình ảnh trước mặt, bằng đầu óc sắc bén, nó phân tích tình hình chỉ mất 1svà 1s để,cảm nhận nỗi đau tiến vào trong tim. Nó quay ng chạy đi vs tốc độ ánh sáng, đạp cửa phòng bác sĩ, hét lớn:

- Bác sĩ !!!!

--------

Đèn phòng cấp cứu sáng lên. Nó ngồi trên ghế hành lang, đôi mắt nhắm hờ tỏ rõ sự mệt mỏi. Nó cứ vậy, khuôn mặt bình tĩnh đến lạ thường, dường như chẳng đau lòng chút nào. Đâu có ai biết, nó đang gắng gượng, nuốt nước mắt vào trong.

-----------

Nana ngồi trên hàng ghế đá. Nhỏ run run nhìn bàn tay của mình. Nước mắt trào ra không ngừng, khóe môi mấp máy:

- Đôi tay này ... đã hại anh........

Nhỏ gục mặt xuống nức nở. Chưa bao giờ nhỏ thấy ân hận nhứthê này. Nhỏ cất tiếng cười mang rợ. Nhỏ trả thù được rồi mà, làm cho Yumi đau khổ. Nhỏ trả thù được rồi. Nhưng sao ... Đau quá. Tim nhỏ đau quá. Không vui chút nào, không thõa mãn chút nào. Bở .. Nhỏ ở đã giết chết người nhỏ yêu, người đã từng là cả thế giới của nhỏ. Ên hận à .. Ân hận thì hắn có sống lại không. Đau lòng à ... Có thay đổi được gì không.

Tội lỗi của nhỏ đã quá lớn ... không thể nào quay đầu lại được nữa rồi.

--------------

Thời gian trôi qua nặng nề, đã 4 tiếng hắn ở trong phòng cấp cứu rồi. 4 tiếng vs nó như cả 4 thế kỉ. Mệt mỏi lắm, nhưng nó vẫn cố chịu. Nó hướng đôi mắt màu tím bí ẩn mang đậm nét bi thương về phía phòng cấp cứu. Nơi đó .. Người con trai nó yêu đang phải đối diện với cái chết. Khuôn mặt nó ánh lên tia bi thương.Nó đau ... tựa như trái tim đang bị ai bóp vụn. Rất ... đau.

Đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Nó,lao đến ông bác sĩ, khuôn mặt đầy hốt hoảng:

- Anh ấy ... không sao phải không ???????

Ông bác sĩ khẽ gật gù, giọng nói khàn khàn:

- Tạm thời bệnh nhân đang hôn mê. Chuyển biến khá tốt.... Nhưng, không chắc bệnh nhân có tỉnh lại hay không ...

Ánh mắt nó trống rỗng, khuôn miệng mấp máy:

- Rio ... sẽ tỉnh lại thôi.

Hắn sẽ tỉnh lại, sẽ ân cần hỏi thăm nó, sẽ nói nhớ nó, sẽ ôm nó vào lòng như ngày trước. Sớm thôi, hắn sẽ tỉnh lại. Nó tin là vậy. Nó đưa ánh mắt bi thương nhìn hắn, khóe miệng cong lên thành một nụ cười buồn:

- Nhanh thôi ... phải không anh ?

Hắn vẫn vậy, nằm bất động ở đó, khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống. Duy chỉ có ngón tay khẽ cử động. Có lẽ .. sâu thẳm trong hắn, vẫn nghe thấy lời nói của nó.

-----------

Nó loạng choạng bước vào nhà. Bà Cẩm Tú ngồi đấy đàn len, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi chợt cười:

- Trời vào đông rồi đấy, mẹ đan áo cho con nhé ... Nana ....

Nó bước về phía bà, lạnh lùng lên tiếng:

- Chưa quên dc sao ???

Bà ngước nhìn nó, vội vã đứng dậy:

- Con về rồi à ?? Dì nấu chút gì cho con ăn nhé !!!!

Bà đi về bếp, bỗng, một bàn tay nắm tay bà lại. Bàn tay ấy, lạnh như băng, nhưng sâu trong đó, vẫn có sự ấm áp vô định. Bà khẽ nhìn nó. Nó vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, ôm bà từ sau lưng, giọng nói có phần ấm áp hơn:

- Giữ như thế này .. một chút thôi

Nó tựa vào người bà, cố tìm lất hơi ấm để sưởi trái tim lạnh giá của mình. Nó ... mệt mỏi rồi. Dù lạnh lùng, tàn nhẫn đến đâu, nó ... cũng là một đứa con gái. Vẫn biết buồn, biết mệt. Và ... cũng cần một chỗ dựa.

Nó cứ ôm chặt lấy bà, khuôn miệng phát ra giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt:

- .... mẹ .....

Một giọt nước mắt tuôn rơi trên gò má nó. Từ " mẹ " thiêng liêng này, đã lâu rồi, nó chưa dc gọi.

Bà Cẩm Tú xoay người, ôm nó vào lòng, bàn tay vỗ về nó như vỗ về đứa con nhỏ. Khuôn mặt hiền từ nhìn nó âu yếm.

Trong căn biệt thự màu trắng lạnh giá phủ trong màn tuyết, hai người phụ nữ tạo nên một khung cảnh ... hạnh phúc.

Cũng trong màn tuyết trắng xóa, ẩn hiện bóng lưng nhỏ bé của một cô gái đang quay lưng rời khỏi căn biệt thự. Mái tóc màu đỏ đô buông hờ, đôi môi đỏ tươi cắn chặt đến ứa máu, đôi mắt hồng phấn trào nước mắt. Nhỏ cứ thế, ra khỏi căn biệt thự đã từng là của nhỏ. Nhỏ ... mắt hết rồi. Tình bạn, tình yêu ... gia đình. Nhỏ chẳng còn gì nữa. Lẻ loi, cô độc trên quãng đường đời còn lại. Nhỏ ..... chỉ còn một mình mà thôi...