Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 112: Sinh nhật Diêu Thị (2)




Lư Thị, Giả Thị và Chu Thị sớm đã tới giúp giết gà, thịt cá, Tô Khả Phương đích thân xuống bếp, Tô Khả Ngọc thì phụ trách nấu nước.

Tô Bằng và các vị tộc lão đến tương đối sớm, các hương thân khác thì gần tới giờ cơm mới tới, vì bọn họ còn bận rộn việc ruộng đất. 

Thường ngày mọi người đều ăn chay là chính, không đến ngày lễ tết thì không ngửi thấy vị thịt, nên các món hôm nay Tô Khả Phương làm cơ bản toàn là thịt, ngay cả nấm cũng dùng để nấu canh xương.

Các hương thân đoán tiệc sinh nhật Diêu Thị chắc chắn sẽ không khó coi, nhưng khi nhìn thấy hơn mười món ăn tinh xảo phong phú trên bàn vẫn không nhịn được tặc lưỡi chép miệng.

Không chỉ hương thân thôn Phong Quả, mà ngay cả Diêu Thị và huynh đệ Phó Thần Tường nhìn thấy món ăn trên bàn đều giật mình, đặc biệt món "Ngọc chưởng hiến thọ" kia khiến Diêu Thị sợ hết hồn.

"Phương Nhi, con lấy tay gấu từ đâu ra thế?" Diêu Thị sợ mất mật hỏi.

Phải biết, nguyên liệu chính của "Ngọc chưởng hiến thọ" là dùng tay gấu, ngư nhung và thịt gà để chế biến, cá và gà mái nông trại nhà mình có, bà không khinh hãi, nhưng nghĩ đến khả năng Phương Nhi vì thọ yến của bà mà phi lên núi săn gấu, lòng Diêu Thị hoảng sợ.

"Nương biết món "Ngọc chưởng hiến thọ" ạ?" Tô Khả Phương hơi kinh ngạc, nhưng thấy bộ dạng bà bà giống như bị kinh sợ, vội vàng giải thích: "Nương, "Ngọc chưởng hiến thọ" này chỉ là hình ảnh may mắn, con không tìm được tay gấu nên dùng bột mì nặn hình dạng tay gấu, lấy giả làm hiệu quả thật thôi."

"Tay gấu này làm từ bột mì?" Diêu Thị và Phó Thần Tường đều ngẩn người, quá giống đi.

Lúc Tô Bằng và các hương thân nghe Diêu Thị nhắc tên món ăn "Ngọc chưởng hiến thọ" đã hiếu kỳ vây quay bàn chủ, bởi trước nay bọn họ chưa từng nghe tên món ăn hay, ngụ ý lại tốt lành như vậy, giờ thấy Tô Khả Phương giải thích nhất thời ồn ào: "Những món này cháu học ở tửu lâu trên huyện thành à? Cháu giới thiệu cả những món này nữa, để cho chúng ta thêm kiến thức, sau này có người hỏi chúng ta còn khoác lác mình thưởng thức món ăn ở tửu lâu lớn."

Khi Tô Khả Phương vào tù, hai người Tô Đào và Tô Đại Tráng náo loạn cho mọi người trong thôn biết chuyện nàng bán ruốc cá, nên chuyện nàng cung cấp ruốc cá cho "Khách mãn lâu" không cần thiết phải dấu diếm nữa.

"Được ạ, vậy cháu sẽ giới thiệu cho mọi người một chút." Tô Khả Phương mỉm cười, chỉ vào thức ăn trên bàn giới thiệu từng món: "Đây là tam tiên long phượng cầu dùng tôm bóc vỏ, lòng trắng trứng thịt nầm để chế biến, đây là xương sườn mền nổ dùng xương sườn nhỏ lăn qua lòng đỏ trứng và bột mì rồi chiên dầu, tiếp đó là nấm kim trộn nước chát, nấm kim trần qua canh xương hầm, nước chát chế biến từ canh xương, cuối cùng trộn chung hai cái với nhau là xong, ngoài ra còn có gà rừng nướng, canh cá thái lát, gà xào nấm tuyết, tôm La Hán, vịt hoa nướng,..."

Tô Khả Phương giới thiệu xong tất cả các món, mọi người cũng nuốt cạn nước miếng.

May mà ngoại trừ món "Ngọc chưởng hiến thọ", nhưng món còn lại bàn nào cũng có, nếu không mọi người không đè sập bàn chủ của Diêu Thị mới là lạ.

Thấy các hương thân khen tài nấu nướng của Tô Khả Phương, Diêu Thị hãnh diện nở nụ cười: "Phương Nhi, thức ăn sắp nguội, con mau mời các hương thân ngồi vào vị trí đi."

"Cha, các vị tộc lão gia gia, các vị thúc bá, nhanh ngồi xuống, vừa uống vừa trò chuyện, hôm nay là sinh nhật nương cháu, mọi người nhất định phải ăn ngon uống ngon nhé." Tô Khả Phương cười hô.

Ngoại trừ người nhà mẹ đẻ Tô Khả Phương và nương tử Thủy Sinh, người trong thôn đến chúc thọ Diêu Thị đều là nam tử, Tô Khả Phương an bài mời nương, đại tẩu, nương tử Thuỷ Sinh, Chu Thị và Vu Thị ngồi cùng bàn với bà bà, người khác thì tuỳ ý, ăn uống tận hứng. 

Kỳ thật Tô Khả Phương vô cảm với Vu Thị, nếu không phải bà bà nói không thể nặng bên này nhẹ bên kia, mời cả nhà đại bá mẫu lại không mời nhà tam thúc có chút không phải phép, nàng thật tâm không muốn mời kiểu người thích chặn họng, đâm vào lòng người khác như Vu Thị. 

"Phương Nhi, muội chạy tới nhà bếp tửu lâu học trộm hả?" Giả Thị vừa ăn vừa hỏi.

"Cứ xem như vậy đi." Tô Khả Phương nở nụ cười, khiến mọi người cho rằng nàng thật sự học trộm ở tửu lâu.

Thật ra những món ăn này đều do kiếp trước sư phụ nhất thời nổi hứng muốn ăn tiệc Mãn Hán nên buộc nàng học, trải qua vô số lần thử và thất bại, nàng mới học được bảy tám phần...

"Phương Nhi, làm người không thể quên cội nguồn, tửu lâu mua ruốc cá của ngươi, đưa tiền cho ngươi kiếm, sao ngươi có thể học trộm tay nghề của người ta chứ?" Mọi người đang nói chuyện vui vẻ, Vu Thị lại không thức thời chen vào một câu, không khí liền lạnh xuống. 

Tô Khả Phương thu hồi suy nghĩ, không để ý đến Vu Thị, mà gắp một miếng khoai lang tẩm đường đặt vào chén Hạo Nhi, nói: "Hạo Nhi, nếm thử khoai lang tẩm đường cô cô làm."

Nơi này nguyên liệu có hạn, nàng muốn làm đồ ngọt cũng không làm được, chỉ đành làm món khoai lang tẩm đường nay coi như có đồ ngọt.

"Cô cô, những món ăn hôm nay đều thật xinh đẹp." Hạo Nhi tròn mắt nhìn những món ăn trên bàn, luyến tiếc dời mắt.

Đại phu nói mình không thể ăn linh tinh, cũng không thể ăn quá no, nên mặc dù thèm cũng không dám ăn bậy.

"Hạo Nhi mỗi món nếm thử một chút, thích món nào thì bảo cô cô, cô cô rảnh sẽ làm cho cháu, một lần làm một món, làm nhiều mấy lần là cháu có thể thường thức hết toàn bộ món ăn rồi, chịu không?" Tô Khả Phương không biết tâm tư của Hạo Nhi, nhẹ giọng dỗ thằng bé.

"Được ạ, được ạ, cô cô nấu ăn ngon nhất." Hạo Nhi vui vẻ cười híp cả mắt, cô cô từng mấy lần làm bánh ngọt cho mình, ăn rất ngon đấy.

"Đứa nhỏ bị muội chiều hư!" Giả Thị giận trách Tô Khả Phương.

"Hạo Nhi ngoan như vậy, hư chỗ nào đâu?" Mặt Diêu Thị từ ái nhìn Hạo Nhi, tầm mắt lướt qua cái gì đó, quá nhanh nên không ai nhìn thấy.

Chủ đề kéo tới người Hạo Nhi, bầu không khí cương cứng lại sinh động trở lại.

Nương tử Thủy Sinh nếm một miếng xương sườn mềm nổ xong, nói: "Phương Nhi, món này cháu phải dạy cho thẩm đấy nhé, sau này thẩm phải nấu cho con của Đại Trụ ăn." 

Nghe vậy, mặt Lư Thị kinh ngạc vui mừng hỏi: "Nương tử Đại Trụ mang bầu?"

"Còn chưa đâu." Bị Lư Thị hỏi, nương tử Thủy Sinh hơi ngượng ngùng.

"Ha ha, Thủy Sinh thẩm, thẩm sốt ruột rồi sao?" Giả Thị nói thẳng: "Dù giờ nương tử Đại Trụ mang thai, cũng phải hoài thai mười tháng, thêm nữa đứa nhỏ phải hai ba tuổi mới ăn được xương sườn mềm nổ chứ."

"Không mang thai học trước cũng tốt, học tay nghề không nên chậm trễ." Diêu Thị tươi cười nói, thật sự đã lâu bà không sống vui vẻ như vậy.

"Bà thông gia nói rất đúng!" Lư Thị phụ họa.

Tô Khả Phương mỉm cười: "Thủy Sinh thẩm, khi nào thẩm rảnh cứ nói với cháu một tiếng cháu tới nhà dạy thẩm." 

"Được rồi, quyết định thế nhé." Nương tử Thủy Sinh cười ha ha đáp.

Đại Trụ vừa thành thân, nương tử Đại Trụ không chừng phải nửa năm một năm nữa mới có thể mang thai, nhưng đã thành thân rồi, sớm muộn gì cũng mang thai đúng không?