Hạnh Phúc Có Thật Không Anh?

Chương 32




“Em nhìn anh đi. Nói cho anh biết em có còn yêu anh không?”

Con ngươi đen láy của Lâm Khải Phong như xoáy Cao Quỳnh Phương vào một vòng tròn oan nghiệt, dù đã cố trốn chạy, nhưng cánh tay anh vẫn quá rắn chắc, kiềm hãm đôi chân ép cô phải đối diện.

“Em không biết.” Đến nước này, buông tay là điều không thể, nhưng bên cạnh nhau cũng là sai trái, giữa hai dòng nước Cao Quỳnh Phương thật không biết phải trôi về đâu?

Nhưng may mắn thay bên cạnh cô luôn có một vòng tay, anh sẽ thay cô chọn “Đồ ngốc.” Lâm Khải Phong một lần nữa ôm chặt Cao Quỳnh Phương vào lòng, đó là tình yêu mà bảy năm qua anh chưa bao giờ thay đổi, cay đắng năm đó chẳng là gì so với thứ tình cảm to lớn tồn tại trong trái tim anh, chỉ cần cô vẫn không từ bỏ, có chết anh cũng giành lại.

Cao Quỳnh Phương sụi lơ trong vòng ôm của Lâm Khải Phong, nước mắt lại rơi theo từng nhịp đập trái tim anh, nhưng có bao nhiêu giọt là thật lòng, có bao nhiêu giọt là xuất phát từ tình yêu? Lâm Khải Phong anh có thể vì chữ yêu mà đánh đổi tất cả nhưng Cao Quỳnh Phương cô chỉ hi sinh vì một chữ hận. Là thù hận đã khiến trái tim cô trở nên chay sạn, chẳng có thứ gì khiến cô quay đầu, dù phải mất đi cả tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Mưa, trọn đời không thay đổi, chỉ có con người luôn đổi thay để thích nghi với cay nghiệt của số phận. Cao Quỳnh Phương đã từng cược tất cả vì tình yêu nhưng hạnh phúc ở đâu, thì ra hạnh phúc ở đằng sau thù hận, chỉ trả thù mới nhìn thấy được hạnh phúc.Và lần này, cô tuyệt đối không thể thua, bởi cô đã đặt cược tình yêu, trái tim, thể xác, tất cả.

“Oh my god. Cậu sao vậy?” – Dương Băng Vũ vừa mở cửa, lập tức nhìn thấy Cao Quỳnh Phương cả người ướt sũng, cô nhanh chóng kéo Cao Quỳnh Phương vào nhà rồi chạy vọt vào phòng lấy khăn.

Tắm rửa xong, Cao Quỳnh Phương bước về phòng. Mở laptop lên, cô nhận được rất nhiều email, và trong đó có một lá thư rất quan trọng, cũng chính là nguyên nhân cô phải trở về bên cạnh Lâm Khải Phong. Cầu mong mọi chuyện sớm kết thúc, khi mục đích đã đạt được cô sẽ rời xa anh, càng tổn thương anh cũng chính là tổn thương bản thân cô, nhưng cuộc đời mấy ai biết trước được ngày mai. Ngay từ đầu, số phận đã gắn liền cô và anh, không những kiếp này mà là đời đời kiếp kiếp.

“Chris. Tài liệu hôm trước mình gửi qua cho cậu, cậu thấy sao?” – Cuộc sống thật sự của Cao Quỳnh Phương dường như chỉ bắt đầu vào ban đêm.

“Chỉ cần ngăn cản được việc sáp nhập, chúng ta vẫn còn cơ hội.” – Giọng một cô gái lảnh lót ở đầu dây bên kia.

“Cậu yên tâm, mình sẽ tìm mọi cách giúp cậu.” – Thấy Cao Quỳnh Phương không trả lời, cô gái kia trấn an.

“Cảm ơn cậu, mình có ca phẫu thuật, liên lạc cậu sau.”

Đặt điện thoại lên bàn, Cao Quỳnh Phương bước ra ban công. Ánh đèn hắt xuống đường, dù chỉ soi rọi được một phần của con đường rộng lớn nhưng lại chính là ánh sáng lớn lao của người dân lao động đang cật lực làm việc để mưu sinh, đồng tiền từ bao giờ lại trở nên to lớn như thế, vì tiền người ta nguyện ý hi sinh tình thân, tình yêu thậm chí là mạng sống. Liệu rằng khi đồng tiền không còn là thước đo cuộc sống, người ta có thể sống bằng trái tim chân thật? Tất cả chỉ là chữ nếu.

Trở lại giường ngủ, Cao Quỳnh Phương cố ép bản thân mình, ít nhất ngủ rồi sẽ không cần nhớ đến nỗi đau hay cả thù hận.

“Lâm Khải Phong, từ ngày hôm nay em nguyện ý ở bên cạnh anh, dù xảy ra chuyện gì chăng nữa cũng không xa rời.”

Không thể nào tin được, cô gái có đôi mắt cười thuần khiết ấy, cô gái đang vô cùng hạnh phúc ấy lại là Cao Quỳnh Phương. Cô ôm anh, họ trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy, nụ hôn chứng minh cho tình yêu vĩnh cữu, cho cuộc sống gắn kết từ đây. Nhưng khi cặp nhẫn chưa kịp lồng vào tay thì….

“Cao Quỳnh Phương, cô thật quá ngây thơ, cô nghĩ sau tất cả những chuyện cô làm, cô vẫn đáng để hạnh phúc sao? Hết lần này đến lần khác, cô làm tổn thương Khải Phong, thậm chí còn lợi dụng anh ấy để hoàn thành mục đích, cô không xứng với anh ấy.”

Giọng nói sắc lẻm của Triệu Minh Minh khiến bàn tay cầm nhẫn của Cao Quỳnh Phương phát run, Triệu Minh Minh nói không sai, cô không xứng với anh. Nhưng Cao Quỳnh Phương luôn tin vào Lâm Khải Phong, anh đã từng hứa sẽ cho cô hạnh phúc, đã cùng cô vượt qua biết bao sóng gió, cô tin anh sẽ không rời khỏi cô. Nhưng với những vết thương mà cô để lại, có mấy ai có thể tha thứ?

“Anh…” – Cao Quỳnh Phương run run nhìn Lâm Khải Phong.

Sao giờ đây anh lại xa lạ đến thế, đôi mắt anh nhìn cô không còn thâm tình mà đầy thù hận.

“Em có nhìn thấy mình không?” – Giọng nói lạ lẫm này, không phải, không thể nào là của Lâm Khải Phong.

“Em…anh nghe em nói đi.”

“Tất cả đã kết thúc rồi, kết thúc bằng nỗi đau của em.”

Mọi người lần lượt rời đi, Lâm Khải Phong, Triệu Minh Minh, Trình Tử Khiêm và cả Dương Băng Vũ. Cao Quỳnh Phương đau đớn ngồi bệt xuống thảm, chiếc nhẫn trên tay cũng rơi mất từ khi nào, không còn ai bên cạnh, chỉ còn trơ trọi một mình cô với không gian cô quạnh, cô không muốn, không muốn….

Cao Quỳnh Phương bật dậy từ cơn ác mộng, cũng may chỉ là giấc mơ, không phải sự thật. Vừa rồi, cô thật sự sợ hãi, dù đã tỉnh lại như vẫn chưa hết bàng hoàng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Không thể nào, Cao Quỳnh Phương đã sắp xếp rất chu toàn, chắc chắn không kết thúc như vậy, cô phải là người chiến thắng, phải thắng trong huy hoàng.

“Chị à, trưởng khoa Quách mời chị lên hội chuẩn.”

Cả đêm không ngủ khiến Cao Quỳnh Phương rất mệt mỏi, cả thân thể đều uể oải, nhưng cô vẫn cố gắng xoa thái dương, lắc phần cổ để xua đi cơn buồn ngủ rồi với lấy áo blouse, hướng về phòng họp. Tài liệu nhanh chóng được phát ra, mọi người đều chăm chú đọc bệnh án, không khí bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Bệnh nhân là một đứa bé 10 tuổi mắc tứ chứng Fallot (một căn bệnh tim bẩm sinh) nhưng gia cảnh lại khó khăn, không thể chi trả cho một ca phẫu thuật thông thường vì thế có kiến nghị sử dụng chương trình thử nghiệm của một công ty dược học. Nhưng chương trình này chỉ mới đưa vào thử nghiệm, khả năng rủi ro rất cao.

“Con phản đối.” – Sau một hồi suy ngẫm, Cao Quỳnh Phương đột ngột lên tiếng.

“Chúng ta có thể xin tài trợ, không thể lấy sinh mệnh của một đứa trẻ làm vật thí nghiệm.”

“Con nên biết rõ, tứ chứng Fallot phải phẫu thuật ngay từ lúc mới sinh, càng lớn nguy cơ rủi ro càng cao, chi phí cũng từ đó mà tăng theo, dù cho chúng ta có xin được viện phí nhưng thằng bé thì không thể đợi.” – Quách Tĩnh vô cùng bình tĩnh đưa ra luận chứng phản bác Cao Quỳnh Phương.

Phải, đứa bé không thể đợi được nữa. Nhưng chương trình thực nghiệm quá nguy hiểm, có thể xảy ra biến chứng bất cứ lúc nào, thân thể yếu ớt của đứa bé hoàn toàn không thể chịu đựng được bất kỳ một cơn đau nào nữa. Mọi thứ dường như lại rơi vào bế tắc.

“Con nghĩ chúng ta cần nói chuyện thêm với người thân của bệnh nhân này.”

Cả hội đồng điều đồng ý với đề nghị của Cao Quỳnh Phương. Biết đâu, có một phép màu xuất hiện cứu lấy đứa bé này. Mọi người thu dọn rồi rời khỏi phòng họp, riêng Cao Quỳnh Phương phải ở lại theo yêu cầu của Quách Tĩnh.

“Bất cứ thứ gì cũng có giới hạn của nó, con nên lấy đại cuộc làm trọng.”

“Cứu bệnh nhân là trách nhiệm của chúng ta.”

“Nhưng cũng có trường hợp phải trông mong vào số phận của bệnh nhân.”

“Nó nằm trong tay chúng ta, thưa thầy.”

Trên đường về phòng làm việc, Cao Quỳnh Phương đột nhiên bị một đứa trẻ đụng phải. Không ngờ, đây lại là đứa bé trong bệnh án vừa nãy. Nhìn khuôn mặt xanh xao và thân thể ốm yếu của thằng bé, Cao Quỳnh Phương cảm thấy đau lòng, cô ngồi xuống đỡ nó đứng lên, rồi dịu dàng hỏi han.

“Con tên là gì?”

“Dạ, con tên là Tiểu Tinh.” – Thằng bé vô cùng lễ phép trả lời.

“Sao con lại chạy ở đây, lỡ đụng trúng người khác thì sao?”

Tiểu Tinh nghe giọng nghiêm khắc của Cao Quỳnh Phương sợ hãi cúi mặt “Con xin lỗi.” Cao Quỳnh Phương khẽ vuốt đầu Tiểu Tinh, rồi mỉm cười nhìn nó “Được rồi, cô đưa con về phòng được không?”

“Được ạ.”

Suốt cả quãng đường, Tiểu Tinh nói rất nhiều chuyện với Cao Quỳnh Phương, kể cả những bí mật mà nó chưa từng với ai. Thì ra khi đối mặt với cái chết, con người ta vẫn có thể vui vẻ như vậy. Mặc dù Tiểu Tinh rất lạc quan nhưng những người thân bên cạnh thằng bé thì không như vậy, nhìn khuôn mặt hốc hác với quầng mắt thâm quầng của mẹ nó, ai mà không xót xa, gánh nặng tiền bạc đã cướp mắt tuổi xuân và sức khỏe của chị, vậy mà chị vẫn không bao giờ dừng lại, chị vẫn cố gắng cho đến tia hi vọng cuối cùng.

“Cảm ơn bác sĩ.” – Giọng nói hiền hậu của một bà mẹ hi sinh tất cả vì con khiến trái tim băng giá của Cao Quỳnh Phương rung động.

“Đây là danh thiếp của em, khi nào chị có thời gian, em muốn trao đổi với chị vài điều.”

Rồi Cao Quỳnh Phương trở về văn phòng, cả ngày trong đầu cô luôn hiện lên nụ cười của Tiểu Tinh, một nụ cười ngây thơ, trong trắng dù phải gánh chịu nỗi đau cũng không một chút oán hận. Thì ra, cô vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người, ít ra vẫn bình an sống đến hôm nay, có khi nào cô đã sai, không, không phải. Cô chỉ đòi lại những gì mình đã mất, sai lầm không phải do cô mà do Trần Diễm Sương.

“Chiều nay anh qua đón em?” – Hoàn toàn trái ngược với Cao Quỳnh Phương, tâm tình Lâm Khải Phong hình như rất vui vẻ.

“Ừ.”

“Em sao vậy? “ – Giọng nói mệt mỏi của Cao Quỳnh Phương làm niềm vui của Lâm Khải Phong bị đứt đoạn.

“Không, chiều gặp,bye anh.”

Nếu Cao Quỳnh Phương không chịu nói, ai có thể ép cô đây. Cuộc sống có quá nhiều thứ khiến người ta mệt mỏi, huống chi Cao Quỳnh Phương lại luôn phải đối mặt với sự sống và cái chết. Dù rất muốn chia sẻ, nhưng Lâm Khải Phong vẫn tôn trọng lựa chọn của cô, nếu một ngày cô không còn khả năng chống chọi, anh sẽ ở bên.