Hạnh Phúc Mang Tên Em

Chương 1




“ A Hằng có người tìm kìa. “ Tần lạc nhếch môi, “ Lại là cô bé năm nhất.”

Trịnh Hằng nhướng mi, không nói gì. Tần Lạc thấy vậy liền nhào tới, “ Cậu cũng phải cho người ta cơ hội chứ, dù gì cô bé ấy cũng theo đuổi cậu được nửa năm rồi chứ ít gì? “

“ Không liên quan tới cậu.” Trịnh Hằng tiếp tục làm đề toán đang làm dở.

“ Này.” Tần Lạc định khuyên gì đấy, lại nhìn thấy cô bé năm dưới dùng đôi mắt hồng hồng, như sắp rơi lệ nhìn A Hằng, cậu thở dài xoay người về chỗ ngồi.

____________________________

Vu Nguyệt cứ theo đuôi Trịnh Hằng mãi. Dù bị cự tuyệt, cô vẫn cứ theo đuổi.

Từ việc mang bữa sáng, cơm trưa cho anh, đến việc làm quản lí cho câu lạc bộ mà anh tham gia, ngay cả sau khi tan học, cô cũng lẽo đẽo sau lưng anh. Anh biết, cô thích anh, nhưng mà anh vẫn không thể quên Lương Tịnh, đó là sự thật.

Lương Tịnh, mối tình đầu của anh, anh yêu cô ấy hai năm, một năm cuồng nhiệt thời tuổi trẻ, một năm lạnh lẽo, cô độc trong nỗi nhớ thương.

___________________________________

“ Vu Nguyệt, rốt cục cô muốn gì?”

“ Trịnh học trưởng, em thích anh, làm bạn trai em đi.” Vu Nguyệt hít một hơi, nhìn thẳng vào Trịnh Hằng thông báo.

“ Tôi không thích cô.”

“ Cho em một cơ hội.. Em muốn.. “

“ Tôi có người trong lòng, vẫn chưa quên được cô ấy, cô vẫn muốn?” Trịnh Hằng nhìn cô bé đang nghiêm túc nghe mình nói, trong lòng cảm thấy có đôi chút buồn cười.

“ Muốn. Em nhất định sẽ làm anh yêu em. Nhất định.” Cô nhìn anh, nở nụ cười tự tin, cô tin rằng, thời gian sẽ làm anh thay đổi.

“ Được.” Trịnh Hằng nheo mắt. Cũng đến lúc anh phải quên Lương Tịnh.

________________________________________________

Cứ như thế, hai con người với hai tính cách khác nhau lại đến bên nhau.

“ A Hằng, anh ăn cơm đi.” – Vu Nguyệt vui sướng ngắm gương mặt nghiêm túc làm việc của Trịnh Hằng.

“ Ừ.. “

“ A Hằng, tan học em chờ anh trước cổng trường. “

“ Ừ..”

“A Hằng..”

“ Ừ..”

.

.

.

.

.

.

.

“ A Hằng, năm nay em 20 tuổi rồi, mình đi lĩnh chứng nhé.. “- Cô phấn khởi nhìn người đàn ông trước mặt, anh và cô đã trưởng thành rồi, cô sợ, chỉ một chút thôi, đúng chỉ một chút thôi, cô sợ người đàn ông này sẽ không còn bên cô nữa.

Nhìn thấy bạn gái nhỏ của mình có vẻ thấp thỏm, Trịnh Hằng ừ một tiếng.

Ngay hôm đó, cả hai cùng đi lĩnh chứng.

Cô cầm tấm giấy chứng nhận đỏ chót trên tay, trong lòng vui vẻ, như thế này có phải giữ được anh ấy rồi không? Có phải anh ấy có một chút yêu cô rồi không?

___________________