Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh

Chương 7




"Lâm Lam, cậu ở chung với Bạch Nham cũng không nói cho tớ biết, có phải đã quên người bạn này rồi không?" Đột nhiên vang lên một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của Lâm Lam, nhìn người tới đứng ở cửa, Lâm Lam có chút không ngờ tới.

"Thư Á! Sao lại là cậu?"

"Cậu còn hỏi tớ! Chuyện kết hôn cũng không nói với mình một tiếng, bây giờ nhập viện cũng không nói cho tớ biết! Nếu không phải Bạch Nham gọi điện thoại cho tớ thì có phải cậu tính giấu diếm tớ luôn đúng không?" Lúc đang nói chuyện Thư Á đã cắm bó hoa Bách Hợp vào bình hoa, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Lâm Lam.

Lâm Lam nhìn chằm chằm người xinh đẹp trước mắt, vẫn là một người phụ nữ phóng khoáng như trước đây, hơi xúc động nói không nên lời, bạn cùng phòng bốn năm, từng là bạn gái ít nói chuyện, hiện giờ cũng ít liên lạc, cảm thán nói: "Đều là một vài chuyện nhỏ, thật ngại khi đã làm phiền tới cậu!"

Thư Á giận dỗi trợn mắt nhìn Lâm Lam nói: "Kết hôn cũng là chuyện nhỏ sao, vậy cậu xem chuyện gì mới là chuyện lớn hả?"

Lâm Lam tự biết đuối lý, không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này với cậu ấy nữa nên liền chuyển đề tài: "Cậu và Trình Băng sao rồi?"

"Tớ và anh ấy còn có thể thế nào chứ? Cậu cũng biết tớ là loại người gì, đời này của anh ấy còn có thể thoát khỏi tớ sao!"

"Nói như vậy là các cậu kết hôn rồi sao?"

Thư Á gật đầu một cái: "Ừ, khi đó ở phương bắc, vốn là muốn gọi cho các cậu nhưng cách nơi này quá xa, với lại cuộc sống của các cậu vẫn chưa ổn định, nên tìm mấy người rồi làm một cái nghi lễ đơn giản."

"Còn nói tớ! Chính cậu còn không phải như vậy sao?" Lâm Lam bắt được cơ hội liền liếc mắt nhìn Thư Á.

"Sao cậu lại ở chung với Bạch Nham vậy? Tô Ngọ Dương đâu?" Từ lúc nhận được điện thoại của Bạch Nham tới giờ Thư Á vẫn còn kinh sợ, cô rất rõ ràng tình cảm của Lâm Lam và Tô Ngọ Dương, lúc đầu Tô Ngọ Dương vì ở chung với Lâm Lam mà trở mặt với người nhà, mấy tháng trước vẫn còn nghe thấy một vài chuyện của cô từ một bạn học, cho là bọn họ thành người một nhà rồi, không ngờ tới vẫn đi tới bước này!

Lâm Lam thở dài, nhàn nhạt nói: "Chuyện giống như cậu nhìn thấy đó, với lại những thứ kia còn có ý nghĩa gì đây?"

"Bạch Nham là người không tồi, chỉ hơi mềm yếu một chút. Cậu và anh ấy sẽ hạnh phúc!" Thư Á biết Lâm Lam không muốn nói, là bạn học nhiều năm cô biết Lâm Lam không muốn nói thì tuyệt đối không sẽ nói ra, nên không hỏi nữa.

"Đúng rồi, khi nào thì cậu về?" Sau khi Thư Á và Trình Băng tốt nghiệp thì phải đi lên phương bắc phát triển, những năm gần đây bọn họ vẫn chưa từng trở về.

"Vừa mới về được một tuần, ở phương bắc lâu rồi nên muốn về phương nam nhìn một chút, nhìn chỗ này, gặp các cậu nhiều năm không thấy. Tớ vốn muốn qua một thời gian ngắn nữa rồi tìm người nói chuyện, không ngờ. . . . . ."

"Các cậu hiếm khi về đây một chuyến nên phải ở lại thêm vài ngày, chờ tớ hết bệnh rồi chúng ta sẽ giống như năm đó đi quán bar uống rượu, sao hả?" Nhớ tới bốn năm đại học thường đi uống rượu chung Lâm Lam vừa hoài niệm vừa buồn bã.

"Được, chờ cậu xuất viện, cậu không đi thì tớ cũng lôi kéo cậu đi! Nhưng cậu phải nhanh khỏe lại đấy!"

"Hôm nay nói chuyện với Thư Á sao rồi?" Buổi tối lúc Bạch Nham đút cơm cho Lâm Lam ăn, hỏi.

"Nói chuyện một buổi chiều! Em và cậu ấy còn nói chờ em xuất viện sẽ đi quán bar uống rượu với cậu ấy!"

"Bệnh chưa tốt hơn thì đã muốn đi uống rượu rồi!"

"Cậu ấy và Trình Băng hiếm khi về đây nên em chỉ muốn mọi người tụ họp thôi!"

"Em đó! Vẫn nên chú ý thân thể!" Nhìn Lâm Lam lấy lại sức sống Bạch Nham cuối cùng cũng lộ ra được nụ cười hiếm có mấy ngày qua.

"Anh cố ý gọi Thư Á tới sao? Cám ơn anh, Bạch Nham!" Bạch Nham làm những chuyện này vì cô, Lâm Lam sao lại không nhìn ra được chứ?

"Chỉ cần em có thể sớm ngày khỏe lại thì làm những việc này có tính gì chứ?" Bạch Nham nói xong đưa muỗng cơm đến khóe miệng của Lâm Lam.

Lâm Lam ngậm cơm trong miệng cười an ủi Bạch Nham, vì Bạch Nham, vì những bạn bè quan tâm cô, cô cũng nên sớm ngày thoát khỏi bóng ma đó.

Ngày hôm sau Thư Á lại tới, còn mang theo Trình Băng: "Lâm Lam, tớ lại tới! Cậu cũng đừng chê tớ phiền nha!"

"Tớ chê cậu mấy năm qua này cũng không tới phiền tớ đó!" Lâm Lam nói với Trình Băng ở phía sau Thư Á: "Ở chung với người phụ nữ này chắc chắn là rất khổ sở nhỉ?"

Trình Băng nhìn Lâm Lam xấu hổ cười cười, liếc nhìn Thư Á nhưng không nói gì.

"Cậu được đấy Lâm Lam, cậu chia rẽ tình cảm vợ chồng của người khác!" Thư Á trợn mắt nhìn Lâm Lam xong liền ngồi xuống bên cạnh cô.

"Trời đất chứng giám, tớ đây là vì khảo nghiệm tình cảm vợ chồng của cậu! Cậu là người không tim không phổi làm sao lại để cậu tìm được một người đàn ông tốt như Trình Băng vậy chứ?" Giống như tìm lại được cảm giác tranh cãi năm đó, Lâm Lam lại nhớ tới sự vui vẻ năm đó.

"Tớ không tim không phổi, cậu thì có tim có phổi hả? Có một người đàn ông tốt như Bạch Nham vẫn còn không thỏa mãn à?"

"Ha ha ha. . . . . . Mọi người như nhau thôi!" Lâm Lam không tự chủ được mà cười ha ha, thật sự là nhớ thời kỳ học sinh kia!

"Lâu rồi không tranh cãi với người khác, thật sự là toàn thân thoải mái!" Thư Á cũng sảng khoái cười nói.

"Sống chung với người phụ nữ này nhất định chịu không ít khổ đúng không?" Lâm Lam nhìn Trình Băng hỏi.

Vẻ mặt biết sẽ là có kết quả này của Trình Băng vẫn giống trước khi kết hôn, nhìn cô nói: "Cô ấy luôn là dáng vẻ không cẩn thận, dáng vẻ ở bên ngoài thì là cái gì cũng biết, đụng tới việc nhà thì giống như biến thành một người khác, làm cái gì hỏng cái đó, thật đúng là gây ra không ít truyện cười!"

Thư Á ở một bên vội vàng ra sức nháy mắt với Trình Băng, thấy Lâm Lam cười đến mức ngồi dậy không nổi, thật vất vả mới dừng lại được, nói: "Tớ rõ ràng nhất là chuyện này, năm đó cậu ấy gây ra cũng không ít truyện cười!"

"Nói gì mà cười vui vẻ vậy?!" Bạch Nham vừa vào cười hỏi.

"Không có gì, nói chuyện vui thôi!" Thư Á vội vàng trả lời.

Nghe Thư Á trả lời Lâm Lam "xì" cười: "Đúng vậy, nói truyện cười của người khác!"

"Bạch Nham, Lâm Lam có làm chuyện quái gở nào với anh không?" Thư Á trừng mắt nhìn Lâm Lam nói.

"Chuyện quái gở? Không có! Sao vậy?" Bạch Nham vừa nghe là chuyện của Lâm Lam nên khẩn trương hỏi.

"Cậu đó, mình gây ra truyện cười còn nghĩ rằng người khác cũng giống cậu sao!" Lâm Lam mới không cười nữa bị Thư Á hỏi vậy lại không nhịn được cười "khanh khách".

Bạch Nham nghe bọn họ cậu một câu tớ một câu mới biết đang nói đùa, thở phào nhẹ nhõm.

"Bạch Nham, em giao Lâm Lam cho anh đó! Anh phải chăm sóc cậu ấy thật tốt, làm cậu ấy hạnh phúc!" Một ngày cười đùa giỡn nhau qua rất nhanh, ngoài cửa sổ mặt trời đã ngã về tây. Thư Á đứng lên chuẩn bị rời khỏi, trước khi đi dặn dò Bạch Nham.

"Dạ, chị cả Thư Á!" Bạch Nham nói xong vẫn không quên chào theo nghi thức quân đội.

Lâm Lam bị hai người chọc cười, nhịn cười nói: "Được rồi, nếu anh ấy bắt nạt tớ thì tớ sẽ lập tức gọi điện thoại cho cậu, cậu nhất định phải trút giận giùm tớ đó!"

Thư Á cười tạm biệt Bạch Nham và Lâm Lam, mở cửa vừa định đi ra thì Lâm Lam gọi lại, Thư Á quay đầu lại "Hả?" một tiếng.

"Cậu đó, làm người phải phúc hậu chút, không nên bắt nạt Trình Băng hiền lành!" Trước khi Thư Á đi Lâm Lam vẫn muốn tranh cãi với cô ấy.

"Yên tâm, tớ nhất định sẽ thương yêu anh ấy! Đi đây!" Thư Á và Lâm Lam trêu ghẹo nhau đã thành thói quen nên cũng không cảm thấy có cái gì, mặc dù Trình Băng biết hai người cho tới nay đều là như vậy, nhưng vẫn không khỏi có chút ngượng ngùng.

"Đi đi, đi đi! Đừng quên chuyện uống rượu!" Lâm Lam nói lớn tiếng với Thư Á mới đi ra cửa.

"Biết rồi, cậu nên mau chóng khỏe lại, nếu không tớ phải đợi tới mức không kiên nhẫn được đó!" Giọng nói của Thư Á từ ngoài cửa truyền vào.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa từ từ đi xa, Lâm Lam nhìn Bạch Nham: "Lúc nào thì em có thể xuất viện vậy? Ở trong bệnh viện mấy ngày, em cảm thấy mình khỏe nhiều rồi!"

"Nên ở lại thêm vài ngày đi? Anh nghe thím Trương nói chuyện này của em giống ở cữ vậy, không được qua loa!"

"Em muốn về nhà mà! Ở bệnh viện cảm giác cả người không thoải mái!"

"Vậy chờ anh hỏi bác sĩ rồi lại nói tiếp." Thấy ánh mắt nóng lòng muốn về nhà của Lâm Lam Bạch Nham liền lui một bước.

"Tiểu Lam, bác sĩ nói trong một tháng tới không được trúng gió, lát nữa anh đi ra ngoài lái xe tới trước cửa rồi em với thím Trương hãy ra ngoài." Nằm viện suốt một tuần Lâm Lam rốt cuộc cũng chịu đựng được đến ngày xuất viện. Bạch Nham vốn muốn để cô ở lại thêm vài ngày, không có cách nào vì Lâm Lam nhất định không chịu.

"Ừ, tất cả đều nghe theo anh." Được xuất viện, tâm tình của Lâm Lam thật tốt.

"Tiểu Lam, lát nữa em muốn ăn gì?" Trên xe Bạch Nham hỏi.

"Để em nghĩ nha! Em muốn ăn khoai tây nhão, cá kho tàu. . . . . . Anh làm mấy món ăn hôm đó cho em ăn là được! Em muốn ăn đồ ăn anh làm!" Lâm Lam dùng tay đếm, sau đó mở miệng nói muốn Bạch Nham tự mình xuống bếp.

"Được, đều đồng ý với em!" Bạch Nham cưng chiều nói.

Thím Trương ngồi ở ghế sau nhìn dáng vẻ hai vợ chồng giống như hai đứa bé thì không nhịn được mà nở nụ cười.

Vì Bạch Nham phản đối mãnh liệt nên Lâm Lam cuối cùng cũng không có cơ hội uống rượu với Thư Á, cuối cùng cũng chỉ là bốn người bày một bàn ở nhà Lâm Lam để tạm biệt Thư Á và Trình Băng, sau đó vợ chồng Thư Á lại đi phương bắc. Vì thế mà mấy ngày liên tiếp Lâm Lam đều oán trách Bạch Nham.

"Thư Á đi như vậy rồi lại không biết khi nào mới có thể trở lại! Không uống rượu với cậu ấy mà để cậu ấy đi như vậy thật sự là lợi cho cậu ấy!" Lâm Lam ngồi trên ghế sô pha ôm gối ôm vừa nói vừa liếc nhìn Bạch Nham.

"Em còn nói, với tình trạng cơ thể này của em có thể uống rượu sao?" Bạch Nham bất đắc dĩ ấn điều khiển ti vi trong tay.

"Uống một lần thì có liên quan gì chứ?"

"Được rồi, chờ thân thể em khỏe hẳn, anh uống với em còn không được sao?" Một tay của Bạch Nham khoác lên vai của Lâm Lam, lấy lòng nói.

"Anh có thể giống như cậu ấy sao? Anh uống mấy ly thì chắc chắn đã say đến bất tỉnh nhân sự!" Lâm Lam vẫn không dám tâng bốc tửu lượng của Bạch Nham.

"Dạ đúng! Anh biết em giỏi nhất!" Bạch Nham lấy tay vỗ nhẹ vai của Lâm Lam, khó nhịn ý cười ở trên mặt.

"Bạch Nham, em muốn ngủ, anh ôm em vào phòng đi." Lâm Lam dựa vào vai của Bạch Nham, nhẹ giọng nói.

Bạch Nham đặt điều khiển ti vi trong tay xuống nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Lam, Lâm Lam rúc đầu vào trong ngực Bạch Nham, cảm giác trong ngực Bạch Nham truyền tới tiếng tim đập, đưa tay xoa ngực anh: "Bạch Nham, trái tim của anh đập vì em sao?"

Bạch Nham ngừng lại một chút rồi tiếp tục bước đi: "Mỗi một phút mỗi một giây nó đều đập vì em!"

"Ừ." Lâm Lam đổi một tư thế thoải mái ở trong lòng Bạch Nham.

"Tiểu Lam?" Bạch Nham đặt Lâm Lam lên giường, nhẹ giọng gọi cô.

"Hả?" Lâm Lam mơ mơ hồ hồ trả lời.

Bạch Nham bất đắc dĩ cười cười, giúp cô vén tóc trên trán, cẩn thận đắp chăn cho cô, hôn nhẹ một cái trên trán cô, dịu dàng nói: "Con heo lười, ngủ ngon!"

Lâm Lam mơ mơ màng màng "Ừ" một tiếng, sau đó Bạch Nham mới tắt đèn đi ra khỏi phòng ngủ.

Ngồi trên ghế sô pha trong lòng Bạch Nham rất rối, "Bạch Nham, xinh đẹp thường sẽ không lâu dài!" Không biết làm sao mà mấy ngày nay những lời này của Lâm Lam cứ quanh quẩn ở trong đầu Bạch Nham làm tinh thần của anh không yên.