Hạnh Phúc Tiểu Khu Thất Hào Lâu

Chương 4: Cuộc sống ở chung của hai người




Secretwind: món ăn tình iu của Niếp gia,mì lạnh sốt cà cùng trứng chiên….dưa chuột xanh biếc được xắt lát mỏng….

Sau bữa cơm tối, Lý Ninh Hạ ở lại Niếp gia xem tivi một lát. Niếp Thịnh Lâm cũng không phải lúc nào cũng bồi cậu xem, anh còn có công việc mà. Thấy Niệp Thịnh Lâm thế nhưng có một cái notebook, Lý Ninh Hạ lắp bắp kinh hãi.

“Đây là công ty cho.” Niếp Thịnh Lâm giải thích.

“Công ty của các anh thật tốt a.”

“Cái này là do công việc cần đến.”

Niếp Thịnh Lâm tự xưng là một nhân viên của công ty, công ty làm về mậu dịch, nhưng mà anh cũng không nói cụ thể thêm gì nữa, Lý Ninh Hạ cũng không để ý nhiều. Cậu biết anh là một viên chức nhỏ, là một người đàng hoàng, như thế là đủ.

Nhìn thấy Niếp Thịnh Lâm buổi tối còn phải ngồi nhìn màn hình máy vi tính, Lý Ninh Hạ không khỏi nói: “Buổi tối còn phải làm việc sao a.”

“Đúng vậy, xem chút tư liệu, nếu không xem thì công việc sau đó không có biện pháp thực hiện được.”

“Công ty của các anh quả thật là kẻ trộm.”Lý Ninh Hạ cười nói.

“Nói thế nghĩa là sao?” Niếp Thịnh Lâm hiển nhiên không hiểu rõ những lời này,không khỏi tò mò hỏi.

“Nhìn ở bên  ngoài là không bắt anh phải tăng ca, còn cho anh một máy tính xịn. Trên thực tế, cho anh về nhà sớm còn giao thêm công việc, dĩ nhiên phải tiếp tục công tác. Xong hết rồi cũng không có thêm tiền tăng ca, anh còn phải trả thêm tiền điện. Anh nói công ty của anh trộm hay không trộm a?”

Niếp Thịnh Lâm nở nụ cười,“Không có biện pháp a, cứ coi như là thế đi.”

“Con người anh rất thành thật đó.”

Chính xác, anh là người thành thật, Lý Ninh Hạ không chỉ một lần chứng kiến Niếp Thịnh Lâm lúc mua đồ ăn mà cân không đúng ký, cũng không biết cùng các chủ quán cò kè mặc cả, người ta nói thức ăn nào ngon thì anh sẽ nói mua thêm món đó một chút, mỗi lần mua thức ăn chủ quán lại nói để đủ số lượng mà để thêm vào cân vài món khác, anh cũng không biết cách từ chối. Điều này khiến cho Lý Ninh Hạ thực lo lắng.

“Anh không cần làm người cực tốt như vậy được không a!” Lý Ninh Hạ không ngừng quở trách Niếp Thịnh Lâm.

“Tôi không……”

Ngập ngừng, người nam nhân vô lực phản bác này cũng khiến cho Lý Ninh Hạ thấy vô lực.

“Con người anh rất dễ bị khi dễ, thật sự là.”Lý Ninh Hạ oán hận mà lầm bầm.

“Ai khi dễ tôi a.”

“Rõ ràng đã cầm nhiều cà chua như vậy rồi, còn đòi lấy thêm, mua a, anh mua đi a, để xem anh ăn nổi không. Ăn không hết còn làm ra vẻ, mấy ngày sau đó liền chỉ ăn một món duy nhất. Anh còn dám nói cái gì hi vọng mỗi ngày sẽ có một bữa cơm đa dạng hơn, vậy mà anh lại….”

“Cà chua mua nhiều, có thể làm mì sốt cà với trứng đi, cũng không tệ.”

Nghĩ đến món mì lạnh sốt cà thơm ngon, Lý Ninh Hạ đành phải nuốt nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn Niếp Thịnh Lâm một cái, thanh âm cũng hạ xuống, “Vậy anh làm a.”

“Tôi làm, tôi làm.”

Người đàn ông này không chút do dự liền đáp ứng, khiến cho Lý Ninh Hạ hoàn toàn không thể nổi cáu nữa rồi.

Quả nhiên, bữa cơm chiều ngày hôm sau chính là mì lạnh sốt cà cùng trứng chiên, sốt cà chua ngọt đượi rưới lên trên mặt mì lạnh cùng miếng trứng chiên, ngoài ra còn thêm mấy miếng dưa chuột xanh biếc được xắt lát mỏng, ăn rất ngon nha.

“Anh thực sự nấu cơm sao?” Lý Ninh Hạ không thể tin.

“Ân ân.”Niếp Thịnh Lâm gật đầu.

“Trời đã không còn nóng nữa, vậy là tôi có thể ăn món của anh làm rồi.”

“Ân.”

Nhìn gương mặt sáng bừng lên của người nam nhân trước mắt, một dòng nước ấm khẽ chảy qua nội tâm của Lý Ninh Hạ.

Lý Ninh Hạ ở Niếp gia không hề ăn không trả tiền, cậu lúc nào cũng mang trái cây tới, hoặc là mua đồ uống, bia, cùng Niếp Thịnh Lâm dùng chung. Trời quá nóng, cậu sẽ thường xuyên ở tại Niếp gia ngồi ngốc ngốc tới gần tối mới về.

Có đôi khi, nhìn thấy Niếp Thịnh Lâm buổi tối lại ngồi trước máy tính tăng ca, Lý Ninh Hạ sẽ lôi kéo anh ra ngoài ăn khuya. Hai người ngồi ở chợ đêm phụ cận, chia xẻ xiên thịt nướng và lon bia, giữa làn gió mát gần nửa đêm nhìn nhau mỉm cười.

Niếp Thịnh Lâm vẫn ít nói, cũng không truy hỏi những vấn đề Lý Ninh Hạ không muốn trả lời. Cùng Niếp Thịnh Lâm ở chung một chỗ, Lý Ninh Hạ cảm thấy trái tim mình được tự do, thư giãn, phảng phát một loại cảm giác ăn ý khó có thể nói rõ tồn tại giữa hai người.

Nhóm đồng sự Lý Ninh Hạ phát hiện chuyện tình giữa cậu cùng Niếp Thịnh Lâm, bọn họ giựt giây bảo cậu tới ở chung với anh, nói rằng điều kiện ở Niếp gia so với ký túc xá so ra vẫn tốt hơn nhiều. Nhưng Lý Ninh Hạ không muốn.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, hai người ở chung càng ngày càng hòa hợp, chính vì cái gọi là không nên câu nệ lễ nghi, Lý Ninh Hạ ở Niếp gia càng ngày càng tùy ý, ở trước mặt Niếp Thịnh Lâm cũng càng ngày càng tùy ý hơn.

Buổi tối, thường thường sẽ có một màn như sau, Niếp Thịnh Lâm ở phòng ngủ bên cạnh mở laptop ra xem, Lý Ninh Hạ nằm ở sopha phòng khách xem tivi. Niếp Thịnh Lâm mua một cái ghế sopha trải vải mát dành cho mùa hè,nằm trên đó phi thường thoải mái.Lý Ninh Hạ sẽ giảm âm thanh tivi xuống, cậu không muốn ảnh hưởng tới Niếp Thịnh Lâm. Bất quá Niếp Thịnh Lâm đều tỏ ra không sao cả.

Xem tivi một lát, Lý Ninh Hạ sẽ lấy cho Niếp Thịnh Lâm vài miếng dưa hấu, hay là quả đào đã được rửa sạch, hay là một lon bia ướp lạnh.

Buổi tối, Lý Ninh Hạ sẽ tới nhìn thử, “Anh còn chưa xong sao?”

“Sắp xong rồi.”

“Anh thật chậm a.”

Niếp Thịnh Lâm nghe xong chỉ cười cười. Lý Ninh Hạ cảm thấy người dàng ông ngây ngô này, thời điểm làm việc trên máy tính sẽ đeo mắt kính màu bạc, nhìn rất có mỹ cảm.

Lý Ninh Hạ sẽ ở trong lòng ngẫu nhiên cảm thán, mắt những kia đều mù cả rồi. Một người thành thật chất phác, chịu thương chịu khổ như vậy là một nam nhân thật tốt, tại sao lại không có người phát hiện ra anh ta a? Mặc dù chỉ là một viên chức nhỏ, thu nhập có hạn, nhưng mà nam nhân này biết chăm sóc, ôn nhu, lại mộc mạc, thành thục, trên người anh ta quả thật có rất nhiều ưu điểm.

Kéo chiếc ghế dựa lại gần, Lý Ninh Hạ ngồi xuống ở sau lưng Niếp Thịnh Lâm, sau đó đem đầu dựa vào trên lưng Niếp Thịnh Lâm.

Lý Ninh Hạ trưng ra gương mặt trẻ con làm nũng khiến cho Niếp Thịnh Lâm không khỏi mỉm cười, đây là đang gây chú ý với anh sao? Niếp Thịnh Lâm ngừng công việc trên tay, xoay người cười với Lý Ninh Hạ một cái, sau đó tiếp tục bề bộn với công việc trên máy tính. Lý Ninh Hạ nhìn không hiểu nổi mấy cái biểu đồ quái dị này, cũng không muốn hỏi nhiều.

Uống một ngụm trong tay bia, Lý Ninh Hạ lộ ra nụ cười mơ hồ,“Uy, lão Niếp.”

“Cái gì?”

“Đợi lát nữa cùng đi ăn khuya không?”

“Hôm nay cũng đi sao?”

“Anh không muốn đi?”

“Có chút chậm trễ, hôm nay chắc không thể rồi.”

“Thế để ngày mai đi.”

Sự chăm chú của Niếp Thịnh Lâm đối với công việc khiến cho Lý Ninh Hạ rất thưởng thức. Niếp Thịnh Lâm tuy chậm, nhưng gì cũng đâu ra đấy, cẩn thận tỉ mỉ. viên chức nhỏ thì sao, anh ta tận chức tận trách, còn những người ở chức vị cao bình thường cũng chỉ như cái bóng đèn. Nghĩ tới điều này, Lý Ninh Hạ thấy mình hình như hơi chua, thế nhưng lại đối với Niếp Thịnh Lâm cho ra một lời bình chua như vậy. Lý Ninh Hạ thật muốn cười, chua tới nỗi khiến cả cậu cũng phải đau lòng.

Vài người bạn bên cạnh Lý Ninh Hạ phát hiện chuyện cậu “có bằng hữu mới”.  Mấy ngày trước đây, Lý Ninh Hạ thường vào buổi tối cùng người đó ở chung một chỗ, tìm một nơi thoáng mát để ăn uống, hoặc là đi đâu đó để giải khuây.

“Yêu rồi sao?”

Đây là vấn đề bạn bè cậu đều nhất trí.

“Nhiều chuyện quá!”

Đây là câu trả lời của Lý Ninh Hạ.

Mùa hè này, cuộc sống trôi qua đầy an nhàn với những đơn giao hàng và lịch công tác, có cháo đậu xanh, có thịt nướng với tương vừng và bia ướp lạnh, chính là điều mà Lý Ninh Hạ luôn mong ước. Cậu tin tưởng, Niếp Thịnh Lâm cũng đồng dạng suy nghĩ với mình.