Hành Trình Đi Tìm... Bạn Trai

Chương 58




1 ngày mới lại bắt đầu…..tôi đang lo lắng bước từng bước vào lớp…vụ việc bà cô “uy hiếp”hôm qua đến giờ tôi vẫn còn thấy sợ!

-Mày làm bảng kiểm điểm cho bả chưa thằng kia?-con Mi vừa ăn ngấu nghiến ổ bánh mì,vừa nói chuyện với tôi.

-Chưa nữa mày ơi!Mong sao lát bả đừng có nhớ!

-Cái này tao nghi là không xảy ra quá!Chuẩn bị tinh thần bị đuổi ra khỏi lớp nữa đi con!-đang hồi hộp lo lắng thì tiếng con Đào từ ngoài cửa lớp vọng tới.

-Lâm ơi!Mày có thư nèh!

Nghe nó nói….tôi ngạc nhiên hết sức!Ai…ai lại đi gửi thư cho tôi?

-Thiệt…thiệt không vậy???

-Dóc mày làm chi?Nãy tự nhiên tao lục hòm thư của trường..thấy có đề tên người nhận là tên mày!Nên đem về cho mày luôn!

Nó chìa bức thư đưa cho tôi….tôi cầm trên tay mà vẫn chưa hết ngạc nhiên!

-Ai vậy ta?-định mở ra xem chủ nhân bức thư là người nào…thì 3 cái đầu “nhiều chuyện” đã chụm vào chuẩn bị xem ké rồi!

Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN

-Tránh ra coi!-tôi đứng bật dậy khiến tụi nó giật cả mình!

-Mày đi đâu vậy???

-Tao đi wc chút!

-Nèh…không muốn tụi tao đọc chung hả???Bạn bè gì kỳ vậy???-con Mi đứng chống nạnh “uy hiếp” tôi.

-Để tao đọc xong rồi kể cho tụi bây nghe!Mệt ghê!-nói xong…tôi lủi thật nhanh ra khỏi lớp…ấy thế mà tụi nó vẫn không ngừng bàn tán.

-Mày ngu quá vậy Đào?Sao không giấu nó để tụi mình đọc trước???giờ có biết trong đó viết gì đâu?Bực ghê!

-Thôi mày!Nó mà phát hiện chắc nó “xé xác” tao ra quá!Xúi bậy không hà!

-Thằng này dạo gần đây có gì mờ ám lắm!

-Uh…tao cũng thấy vậy!

************

Cuối cùng cũng được yên tĩnh 1 mình….lúc này tôi mới dám mở bức thư ra!Trong lòng tò mò không biết ai đã gửi.

“Gửi Lâm!

Có lẽ em sẽ rất bất ngờ về sự ra đi đường đột này của anh!Những ngày vừa qua…anh biết đã gây cho em nhiều đau khổ!Nghĩ lại anh thấy bản thân mình thật ngu ngốc…khi đổ lỗi mọi chuyện là do em!Việc em là em trai của Ngọc đã khiến anh rất sock!Nó làm cái quá khứ ám ảnh anh ngày nào giờ lại hiện về!Em nói đúng…quả thật anh không thể quên được Thanh!Và khi ngẫm nghĩ lại,anh thấy mình đã sai..sai vì đã cố tình xem em như Thanh!Em là em…1 con người thẳng thắn,dễ thương và đầy tình cảm!Có lẽ em nói đúng….chuyện giữa 2 chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu…vì đằng sau nó là cả một mớ bòng bong chưa được giải quyết!!!Anh sợ…anh sợ phải đối mặt với quá khứ lắm!Em hãy thông cảm cho anh…anh không muốn gặp lại Ngọc…điều đó đối với anh thật tệ!Bây giờ em xem anh như 1 kẻ hèn nhát hay gì đi chăng nữa,anh cũng không trách em đâu!Vì….anh đúng là 1 kẻ hèn nhát mà!Hãy tha thứ cho anh,Lâm nhé!Anh và em…2 chúng ta hãy cố gắng bắt đầu 1 cuộc sống mới!Cám ơn em những ngày tháng qua đã ở bên anh…giúp anh biết được hạnh phúc vẫn còn trên cuộc sống này!Những ngày khi chưa gặp em….anh như sống trong địa ngục,sống trong nỗi dằn vặt của bản thân mình!Giá như…..anh có thêm can đảm để quên được quá khứ….thì mọi chuyện sẽ khác!”

Đấy là toàn bộ những gì trong bức thư.Đọc xong….tôi không biết nên buồn hay vui nữa?Thầy ấy đã nói rõ rang rằng không thể nào quên được quá khứ…điều đó chứng tỏ….thầy chưa hề yêu tôi!Ngẫm nghĩ lại thời gian trước đây…thấy tôi sao mà ngốc quá!Dễ dàng tin…dễ dàng yêu….mà không hề biết người ta có thật lòng yêu mình hay không?

Dù sao đi nữa…thầy ra đi cũng tốt!Tôi hy vọng rằng….ở một nơi nào đó thầy sẽ tìm lại được hạnh phúc cho riêng mình!!!Tạm biệt….mối tình của tôi…..

*******************

-Tao về rồi nèh!-tiếng dép lạch xạch tôi lê ước tôi lê bước đi sau 1 buổi sáng không mấy tốt lành cho lắm.

-Sao về sớm thế?Lớp mày được nghỉ àh?-thằng Tiến nó thắc mắc….nhìn tôi mà hỏi.

-Làm gì có!Mà thôi…mày đừng có nhắc…làm tao nhớ lại càng bực mình!-tôi ngồi phịch xuống ghế…lấy chân với lấy cái remote để mở tivi xem giải khuây.

-Hay là….bị đuổi hả?

Nghe nó nói…tôi liền quay phắt sang”lườm”cho nó 1 cái.Chỉ giỏi cái trò…đoán trúng mà thôi! >”<”

-Bà cô quái dị đó…tao quên làm bảng kiểm điểm thôi mà bả chưởi tao 1 tăng….sau đó còn “dõng dạc” mời tao ra khỏi lớp nữa chứ!Quê quá tao vể nhà luôn!Bực cả mình!-kể lại cho nó nghe mà tôi vẫn chưa hết hậm hực.

-Mà tội gì mà bị bà cô bắt làm bảng kiểm điểm?

-Hôm qua ngủ gật….hôm nay vào lớp trễ!Hết!!!

-Thế thì làm bảng kiểm điểm là đáng rồi con ạh!Học hành như mày thì….-nó không nói tiếp…thay vào đó là cái thở dài đầy chán chường!Làm tôi đang “nóng”….nay lại càng “nóng”thêm.

-Lỗi tại ai hả?lỗi tại ai mà tao ngủ gật trong lớp hả???-tôi đứng bật dậy….hét vào mặt nó thật to.

-Thì tại mày chứ ai?Hỏi vậy mà cũng hỏi!

Nghe nó trả lời một cách tỉnh bơ không chút áy náy càng khiến tôi như muốn điên lên!!!

-Nếu không vì chờ mày đến 2h sáng…rồi sau đó còn”hầu hạ”mày nữa!Đã vậy còn chia sẽ giường cho mày ngủ chung!Mày có biết nguyên đêm hôm đó tao không tài nào chợp mắt nổi không hả???Ấy thế mà mày còn nói được những lời như vậy àh???-“xả”một hơi cho nó nghe xong…tôi lại ngồi xuống ghế mà….thở!

-Thế thì….cho tao xin lỗi!Được chưa???-nó nói khá ăn năn…chắc tại nhìn thấy khuôn mặt đang rơm rớm nước mắt của tôi.

-Thầy ấy đã bỏ tao đi rồi!-chẳng hiểu sao….tôi lại nói với nó những điều này.

-Thầy….thầy nào???Mày nói cái gì thế?-nó đờ mặt ra…chắc vẫn chưa hiểu gì!

-Thì cái người lúc trước tao nói với mày là tỏ tình với tao đó!!!

Sau vài giây thì nó mới thốt lên được một câu…

-Àh…nhớ rồi!Mà bỏ mày là sao???

-Thì người ta không yêu tao!Nên bỏ tao mà đi!Vậy mà cũng không hiểu nữa hả???-tôi cũng chẳng biết là mình đang tâm sự hay trút giận lên nó nữa!Vì câu nào tôi nói ra cũng đầy khó chịu và to tiếng!

-Thế..không yêu mày thì sao lúc trước lại tỏ tình với mày???

-Thì tại tao ngu!Cứ tưởng người ta yêu mình thật lòng!Ai ngờ đâu…tao chỉ là cái bóng thay thế người yêu thật sự của người ta!!!Nghĩ lại…sao tao ghét bản thân tao quá!Thứ gì đâu mà dễ dụ thấy ớn!-tự dưng không kiềm được lòng mình…nước mắt cứ từng giọt nặng trĩu rơi xuống má…..mặc dù tôi đã cố gắng không nấc lên thành tiếng!

-Nín …nín đi!Việc gì phải khóc cho cái thằng đó chứ?Mày chỉ mặt nó đi!Tao đánh nó bầm dập trả thù cho mày!-nó tiến lại gần tôi….vẻ như an ủi vậy!

-Thôi đi pa!Tao đâu phải là đứa “hận” ác như vậy?Hơn nữa….

-Hơn nữa làm sao?

-Hơn nữa người ta cũng bỏ đi rồi!Giờ có muốn tìm e cũng khó!

-Uh..thế thì quên thằng đó đi!Trên đời này thiếu gì đứa xứn đáng với mày hơn!

-Ai zậy???...tôi ngưng sụt sịt…mở mắt tròn xoe nhìn nó.

-Ờh thì…cái đó mày phải tự kiếm thôi!Tao làm sao biết được?

-Vậy mà cũng nói!Cái thằng đúng khùng!-tôi bĩu môi,lườm liếc nó.

-Uh thì tao khùng!Nên mới quen 1 đứa chẳng bình thường như mày!!

-Biến đi!!!-không nhẫn nhịn…tôi thằng chân đạp nó 1 cái thật mạnh…làm nó té văng ra khỏi ghế!

-Ui da….cái thằng này!Mày “bạo lực” quá vậy???

-Mới biết đó hả?Nói cho mày hay….tao chưa hết giận mày đâu đó!!!

-Kệ mày chứ!Mắc mớ gì đến tao???-sau cú ngã khá là đau…nó lồm cồm ngồi dậy…leo lên ghế tiếp.

-Muốn tao hết giận thì tối nay làm giúp tao hộp cơm thật ngon để mai tao đi dã ngoại!Biết chưa???

-Đi dã ngoại?Với ai???-nó nhìn tôi ngơ ngác.

-Với ai thì không lien quan gì đến mày cả!Còn sáng mai tao mà không thấy hộp cơm là mày sẽ biết tay tao!-tôi cố tình làm vẻ mặt thật đáng sợ để “uy hiếp”nó!

-Giờ tao vào ngủ lấy sức đây!Nhớ nấu cơm đó nghe chưa???

-Thật không hiểu nổi!Tao có phải là osin cho mày không nữa???

******************

-Lâm…bên này nèh!-con Mi háo hức réo gọi….bảo đảm là nhỏ này đang vui lắm đây!Vì bây giờ đã là sáng chủ nhật rồi mà!Chuyến dã ngoại của chúng tôi sắp bắt đầu rồi! ^^

-Tao hồi hộp quá hà!Không biết anh của nhok Khanh có đẹp trai không nữa?Hí hí…

-Êh!Tụi bay coi tao mặc cái váy này hợp với cái áo không?Nếu không thì lát đến nơi tao thay áo khác ra!-bỗng con Đào nói 1 câu khiến cả bọn “hãi hùng”.

-Thôi đi má!Má đi picnic còn hơn đi diễn thời trang nữa!Ăn mặc lòe loẹt như con điên!-lâu lâu tôi mới nghe nhỏ Mi nói 1 câu..chí lý!

-Con nhỏ này!Mày chê tao thậm tệ vậy?Mai mốt đi học tao”đì” cho mày chết luôn!

-Mà sao không thấy con Vi nhỉ?Nó có đi không tụi bây?-nhìn xung quanh tôi mới phát hiện ra còn thiếu người!

-Ai biết nó!Mà tao nghĩ nó không đi đâu!Thằng Khanh không đi dễ gì mà nó chịu đi!

-Uh…mày nói cũng đúng!

-Íh íh…có chiếc xe 7 chỗ ghé vào tiệm kìa tụi bay ơi!Chắc là ảnh tới đó!Hí hí…-con Oanh bỗng nhảy cẫng lên vui sướng…làm 2 con kia nháo nhào theo!

-Đâu?Đâu?Xe nào đâu???

Quả thật…chiếc xe đó ngừng ngay cửa tiệm!Và 1 người con trai với dáng vẻ thanh tú,năng động..từ từ bước xuống xe!Và không ai khác….đó chính là….

-Chào các em!Chúng ta đi thôi nào!-anh Thuần nở 1 nụ cười hệt như ánh nắng ban mai mặt trời….làm 3 con nhỏ đứng cạnh tôi đã “rụng rời” tay chân từ lúc nào không hay!

-Trời ơi!Ãnh đẹp trai quá mày ơi!!!

-Đã vậy còn giàu nữa chứ!!!

-“Hàng hiếm: tụi bay ơi!!!Đứa nào nhanh tay thì chụp…không thì vụ mất rang chịu nha!!heheh..-ánh mắt và câu nói của con Mi…chẳng khác nào đứa “mê trai”thứ thiệt!

-Thế…anh không chờ thằng em của anh àh?-tôi nhìn anh và hỏi.

-Khỏi cần chờ!Nó ngồi trên xe với cô bé dễ thương kia rồi!-Ngay lập tức…chúng tôi liền dõi mắt xuống băng ghế sau….thì mới thấy nhỏ Vi ló đầu ra…tươi cười với mọi người!

-Hi mọi người!Em với Khanh được anh Thuần chở đi trước rồiMọi người lên xe nào!-

Và tôi không quên nhìn cái khuôn mặt “hình sự” của tên nhok đó!Gớm khổ….đã đồng ý đi chơi mà vẫn không thấy hắn thay đổi biểu hiện cảm xúc gì cả!Nhìn là tôi thấy mất vui ngay lập tức!

-Mấy đứa lên xe đi!Rồi chúng ta khởi hành!

-Dạ…tụi em lên ngay!-3 con nhỏ đó liền chen chúc nhau lên xe.

-Àh…em lên đằng trước ngồi với anh nèh Lâm!Để an hem mình nói chuyện dễ hơn!-anh ấy bỗng nắm lấy tay tôi…ân cần mở cửa xe cho tôi bước lên!Quả thật là 1 người lịch sự và chu đáo! ^^~

-Vâng…vâng ạh!-tôi ngượng đỏ mặt…thỏ thẻ nói được vài chữ.

-LET’S GO!!!Hihihihi….-đám “yêu tinh”đó rú lên!Nhưng cũng nhờ tụi nó mà trên chiếc xe mới rộn rã,vui vẻ đến như vậy!!!