Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 8: Dạ tiệc




“Không nghĩ đến kỹ thuật của Trần tiểu thư lại tốt như vậy, lúc nãy cô quá khiêm tốn rồi.”

“Chẳng qua là nhờ bạn nhảy quá ưu tú thôi.” Trần Viện không ngần ngại tâng bốc một phen, dù sao đây cũng là một nhân vật trong truyền thuyết, không thể đắc tội được.

Albert Diệp chăm chú nhìn vào gương mặt vẫn còn vương nét ngây ngô Trần Viện, từ lúc cô gái này xuất hiện, tất cả vẻ mặt phong phú của cô đều được anh thu vào mắt. Không giống những người phụ nữ khác, lúc ban đầu nhìn thấy anh, trong mắt cô là một sự thưởng thức, tựa như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mà không kèm theo bất kỳ tham luyến nào, sau đó lại chuyển sang sợ hãi. Mặc dù chỉ thoáng qua, nhưng anh thật sự không lầm, cô chính là sợ hãi anh. Anh tự hỏi mình anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như thế này, nào có gây ra tội ác tày trời gì khiến cho cô gái nhỏ này sợ hãi. Nhưng chỉ một giây sau đó, cô liền khôi phục trạng thái hoàn mỹ như ban đầu. So với những người phụ nữ khác, Trần Diệp này quả thật đặc biệt, khiến đôi mắt phải dừng lại trên người cô lâu hơn một chút. Cô gái nhỏ này thoạt nhìn chưa đến hai mươi, nhưng lời nói cử chỉ đều rất tinh tế, khiến anh phải tò mò.

Cùng lúc đó, Trần Viện cũng không ngần ngại mà đánh giá khuôn mặt của Albert Diệp. Người đàn ông này quả thật là được thượng đế ưu ái, ngũ quan tuấn mỹ nhưng không kém phần sắc bén, cả người toát ra khí chất cao quý mà không xa cách, ngược lại vô cùng quyến rũ. Nhưng mà đồng chí tác giả hình như đã quá khoa trương rồi, cái gì mà: “Thử hỏi trên đời này còn có một ai hoàn mỹ như vậy” rồi lại “Mỗi khi anh xuất hiện ở nơi đông người, bất kể cả nam hay nữ đều phải dừng hành động của họ lại mà ngước nhìn anh. Anh chính là vị thần trong lòng mỗi cô gái, cũng chính là niềm đố kỵ của bất kỳ người đàn ông nào”. Albert Diệp quả thật rất đẹp trai, nhưng không kinh thiên động địa đến mức đó, đồng chí tác giả đã thổi phồng quá mức rồi. Cô hiện tại bắt đầu hoài nghi nhân cách của đồng chí ấy.

“Hình như Trần tiểu thư rất sợ tôi thì phải.”

“Làm gì có, chỉ là ảo giác của anh thôi.”

Albert Diệp vẫn cười nói: “Thế nhưng tay cô ướt đẫm này.”

Đôi con ngươi Trần Viện khẽ đảo, cô quên mất mỗi lần cô hồi hộp hay sợ hãi, lòng bàn tay liền đỗ thật nhiều mồ hôi: “Bị anh phát hiện rồi, thật ra tôi đang rất hồi hộp, anh không biết đâu, tim tôi hiện tại đang chạy maraton đấy.”

Albert Diệp mỉm cười, trong mắt chợt lóe lên một tia sắc bén: “Thật sao? Đây chính là vinh dự của tôi.”

“Không, là vinh dự của tôi mới đúng. Ngoài kia không biết có bao nhiêu cô gái đang dùng ánh mắt ganh tỵ mà giết tôi kia kìa. Tin tôi đi Diệp tổng, anh đẹp trai chết người.”

Albert thoải mái cười to, trong mắt vẫn không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì: “Trần tiểu thư thật thú vị, cô đây là đang bày tỏ với tôi sao?”

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đơn thuần chỉ là một người yêu cái đẹp.”

Đối đáp thật sắc bén, anh rất tò mò, đây thật sự có phải là một cô nhóc chỉ mười mấy tuổi sao.

“Trần tiểu thư thật hài hước. Tôi có thể mạo muội hỏi cô năm nay bao nhiêu tuổi không?”

Trần Viện cười, không nghĩ đến Albert Diệp lại hỏi cô một câu như thế: “Cái này thật khó trả lời, anh cũng biết đây là cấm kỵ của phụ nữ mà.”

Albert vẫn một mực duy trì nụ cười tao nhã, khóe mắt khẽ híp : “Thế nhưng tôi thật sự tò mò.”

“Vậy anh đoán thử xem.” Gương mặt Trần Viện thoáng qua một tia trêu tức.

Albert không phải không nhận ra điều đó, liền giả vờ suy ngẫm một hồi mới nói: “Chắc khoảng hai mươi đi?”

Trần Viện lập tức bày ra vẻ mặt tựa Albert Diệp vừa làm một tội ác tày trời: “Lời của Diệp tổng thật sự làm tôi bị tổn thương.”

Albert Diệp nhìn biểu tình sinh động trên gương mặt Trần Viện, đôi mắt thoáng qua một tia nguy hiểm mà không ai có thể nhận ra được, tựa như loài sói đang nhìn một con mồi: “Thế Trần tiểu thư muốn tôi nói thế nào mới không tổn thương?”

“Tôi cứ nghĩ anh sẽ nói: ‘Nhìn cháu còn rất trẻ, chú nghĩ khoảng mười bốn hay mười lăm đi?”

Chú-cháu? Anh thật sự già như vậy sao? Lần đầu tiên trong đời Albert Diệp hoài nghi sự quyến rũ của mình.

Bản nhạc nhanh chóng kết thúc, Albert Diệp dắt tay Trần Viện ra khỏi sàn nhảy mới buông ra, Trần Viện viện cớ phải đi gặp bạn, trước khi đi cô còn nháy mắt nói nhỏ với Albert: “Nói cho Diệp tổng một bí mật, tôi vẫn còn là vị thành niên đấy.”

Ngọn lửa rực cháy trong đôi mắt Albert Diệp đột nhiên bị dập tắt. Chẳng lẽ thật sự như lời cô nói, cô chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi. Trẻ em bây giờ phát dục sớm thật. Mặc dù anh có chút hứng thú với cô, nhưng vẫn không cầm thú đến mức vùi dập một mầm non tương lai của đất nước. Vẫn là nên bỏ qua.

Trần Viện đi đến nói với ba Trần một tiếng, sau đó lại tránh vào góc, tận hưởng niềm vui ẩm thực. Cô chọn một cái bàn trong góc khuất ít người để ý, nhưng từ vị trí này gần như có thể quan sát bao quát cả hội trường, và vô tình vị trí này của cô cũng gần hai cậu thanh niên lúc nãy.

Trước mặt xuất hiện một đôi chân dài miên man dấu trong chiếc quần âu phục được cắt may tinh tế, Trần Viện trong lòng lại thầm huýt sáo một tiếng. Đôi mắt cô dần dần dời lên trên, sau đó thoáng kinh ngạc khi phát hiện ra chủ nhân của đôi chân đó. Thật không ngờ đến đây lại gặp được người quen nha.

Trần Viện cười tươi, nói với người đang đứng trước mặt: “Lớp trưởng, không ngờ đến đây lại gặp được cậu.”

Cậu thanh niên cũng mỉm cười đáp lại, đi đến bên bàn, ngồi vào vị trí đối diện với Trần Viện: “Đương nhiên rồi, hôm nay là sinh nhật ba tôi mà.”

Trần Viện có chút kinh ngạc, không nghĩ lại trùng hợp như vậy. Nhưng cũng phải thôi, trong cái vòng tròn thượng lưu nhỏ hẹp này, không muốn gặp người quen cũng khó: “Thất lễ rồi, tôi thật sự không biết, lớp trưởng đừng để bụng nha.”

“Cậu đừng khách sáo, cũng đừng gọi tôi là lớp trưởng, đây đâu phải lớp học, cứ gọi tên tôi là được rồi.”

“…….” Nhưng tôi đâu có biết tên của cậu.

Thấy vẻ mặt đột nhiên đông cứng của Trần Viện, cậu thanh niên chợt hiểu ra, bất giác có một chút không vui. Học cùng nhau hai năm trời, vậy mà Trần Viện lại không biết tên cậu: “Tôi tên Nguyễn Bác Học, cậu cứ gọi là Bác Học đi.”

Trần Viện ngượng ngùng cười, đưa tay lên sờ sờ chiếc mũi: “Bác Học, tên rất hay.”
Nguyễn Bác Học cũng không truy cứu tiếp, liền chuyển chủ đề: “Sao cậu không ra ngoài kia mà lại trốn vào đây?”

“Không có gì, bụng hơi trống, vào đây để lấp đầy bụng đó mà.”

“À, cậu đã ăn no chưa? Hay là thử chút tôm hùm hấp vang trắng đi, món đó rất không tệ.”

“Cám ơn, tôi đã ăn xong rồi.” Trần Viện cười tươi, ăn nốt phần còn lại trên đĩa, sau đó cầm khăn ưu nhã lau khóe môi.

Nguyễn Bác Học đứng dậy, vươn tay về phía trước: “Có vui lòng nhảy cùng tôi một bản.”

Trần Viện đặt bàn tay lên tay đối phương, một mực duy trì nụ cười: “Rất hân hạnh.”
Hai người tiến ra giữa hội trường, bắt đầu lắc lư theo âm nhạc.

“Không thể ngờ được, hôm nay tới đây tôi lại được khiêu vũ với tận hai mỹ nam.”
Nguyễn Bác Học nhướng mày: “Thật sao? Tôi có thể xem đây là một lời khen tặng không.” 

Trần Viện lắc đầu nguầy ngậy: “Không không, tôi là đang nói lên sự thật, có lẽ hôm nay tôi chính thức trở thành kẻ thù của phụ nữ toàn thế giới.”

Nguyễn Bác Học bật cười: “Không ngờ miệng cậu lại ngọt như vậy. Tôi cũng đang khiêu vũ với một mỹ nữ đây này. Hôm nay không nghĩ là sẽ gặp cậu ở đây.”

“Thật ra tôi đến đây là có mục đích….” Trần Viện nói đến đây thì ngừng lại một chút.
Thấy vẻ mặt tò mò chờ đợi của Nguyễn Bác Học, Trần Viện hài lòng tiếp tục: “Mẹ tôi nói cho tôi biết một bí mật, pudding caramel ở đây là ngon nhất thế giới.”

Nguyễn Bác Học nghe xong thì bật cười thành tiếng: “Mẹ tôi mà nghe được chắc là sẽ vui lắm đây. Thế cậu đã ăn thử nó chưa, thấy thế nào?”

“Đương nhiên rồi, tuyệt vời, thật ra tôi ăn nó trước cả món chính.”

Nguyễn Bác Học như có điều suy nghĩ, vẻ mặt bất giác nghiêm túc lại: “Ăn đồ ngọt khi bụng rỗng là không tốt cho sức khỏe đâu.”

Ồ, đây quả thật là một mỹ nam có trái tim ấm áp bao dung: “Thỉnh thoảng phóng túng bản thân một bữa cũng không sao.”

“Thật sao!” Nguyễn Bác Học thấy Trần Viện nói như vậy, trên mặt bất giác có chút châm biếm.

“À, tôi sai rồi, phải nói là trước giờ phóng túng quen rồi, phóng túng thêm một bữa cũng không sao.”

Nguyễn Bác Học lại một lần nữa bị chọc cười: “Không nghĩ đến cậu còn có một mặt hài hước nhu vậy.”

“Thật không, hôm nay tôi mới phát hiện đấy.”

Hai người trầm mặc một hồi, Nguyễn Bác Học lại tiếp tục nói: “Ngày mai thứ hai, cậu sẽ đi học chứ?”

Trần Viện lại bày ra vẻ mặt nam khan, đau khổ: “Tôi thật là một học sinh thất bại, tại sao mọi người đều hỏi tôi câu này.”

Không để Nguyễn Bác Học nói, cô lại tiếp tục: “Đương nhiên sẽ đi học, tôi muốn thi đậu đại học mà.”

“Như vậy cậu phải cố gắng hơn.”

Âm nhạc dừng lại, hai người dắt tay nhau bước ra khỏi sàn nhảy.

“Tôi biết chứ.”

Qua lần tiếp xúc hôm nay, Nguyễn Bác Học cảm thấy Trần Viện không tệ như cậu từng nghĩ. Cuộc sống phóng túng của cô không phải cậu không biết, thậm chí nhiều lần tận mắt thấy qua. Lần Trần Viện xảy ra chuyện trước kia là ở trong hộp đêm nhà cậu, chính cậu cho người đưa cô đến bệnh viện. Lúc đó cậu cảm thấy cô gái này mặc dù đáng trách nhưng cũng có điểm đáng thương, trong lúc cô lâm vào tình cảnh nguy nan, tất cả bản bè vì lo sợ bị liên lụy đều lựa chọn bỏ rơi cô lại. Nhưng sau khi hồi phục, cậu cảm thấy cô dường như có một chút thay đổi, không, phải nói là hoàn toàn thay đổi. Cô lễ phép hơn, hài hước hơn, cô mang đến cho người khác một cảm giác như mình là một cô gái có giáo dục tốt. Ở bên cạnh cô hiện tại, cậu cảm thấy cả người trở nên nhẹ nhàng thoải mái, tựa như tâm hồn được một cơn mưa xuân gột rửa. Thậm chí ngày hôm nay, nếu tiếp xúc với cô là một người xa lạ, chắn chắn họ sẽ không cách nào hình dung ra được con người trước kia của Trần Viện.

“Hình như tôi cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều.” Nguyễn Bác Học không nhịn được thốt ra một câu.

Con ngươi Trần Viện khẽ đảo, chẳng lẽ cô thay đổi lộ liễu quá, khiến cho người khác nghi ngờ. Nhưng nghi ngờ thì được gì, không có cách nào chứng minh được cô và “Trần Viện” là hai người hoàn toàn khác nhau, chí ít “Trần Viện” kia đã chết, mà thân thể hiện tại này là của cô. 

“Bị cậu phát hiện rồi, kỳ thực tôi là một linh hồn tà ác từ đại dương sâu thẳm, tôi đã đến chiếm thân thể của Trần Viện.” Trần Viện nói xong, khóe môi phối hợp nhếch lên một nụ cười tà ác.

Nguyễn Bác Học kinh ngạc một chút, sau đó bật cười: “Nói mau, mục đích cậu đến thế giới này để làm gì?”

“Biết nhiều quá không tốt cho cậu, nhưng tôi sẽ bật mí. Tôi đến thế giới này là để chống lại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.”

“Hóa ra cậu là cô bé cứu thế à!”

Hai người ngồi trong góc phòng, nói đùa vui vẻ một hồi. Đột nhiên lại một đôi chân thon dài miên man nữa bước đến, nhưng lần này là của phụ nữ. Trần Viện nhìn lên, liền nhận ra người đó là ai. Cũng thật là trùng hợp, hóa ra là hồ ly tinh Lê Lan Mỹ.

Lê Lan Mỹ biết được hôm nay là sinh nhật của ba Nguyễn Bác Học, phải nài nỉ lắm ba cô mới chấp nhận dắt cô theo. Cô đã chuẩn bị cả tuần lễ vì ngày hôm nay. Cô muốn trong bữa tiệc mình sẽ là người nổi bậc nhất, khiến Nguyễn Bác Học phải chú ý đến cô. Nhưng không ngờ từ đầu buổi tiệc đến giờ, cô tìm mãi mà không thấy bóng dáng cậu ấy đâu. Đến khi nhìn thấy, chính là lúc cậu và Trần Viện tay trong tay cùng nhau khiêu vũ. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm tình của cô hiện tại. Cô đố kị, cô vô cùng đố kị. Lê Lan Mỹ đã làm mọi cách để tạo thiện cảm với Nguyễn Bác Học nhưng cậu ấy vẫn một mực lạnh lùng. Còn Trần Viện kia không biết đã dùng cách gì mê hoặc Nguyễn Bác Học, khiến cho cẩu ấy vui vẻ cười nói với cô ta như vậy.

Trần Viện quét mắt đánh giá Lê Lan Mỹ một lượt. Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn cut out ôm sát cơ thể màu đỏ rực, kiểu dáng vô cùng phóng khoáng, nó giúp cô phơi bày trọn vẹn vóc dáng hoàn mỹ của mình, khiến cho bất kỳ người đàn ông nào lướt ngang qua đều phải ngoáy đầu nhìn lại, Lê Lan Mỹ cũng rất đắc ý vì điều này. Tuy nhiên, khi đứng cạnh Trần Viện một thân trắng muốt bảo thủ, cô không tránh khỏi có một chút dung tục.

“Bác Học, thật trùng hợp, không nghĩ đến sẽ gặp cậu ở đây.”

Đây là một câu nói dối vô cùng ngớ ngẩn, chỉ sợ nơi này chỉ có Trần Viện là không biết chủ nhân buổi tiệc là ba của Nguyễn Bác Học. Trần Viện ngao ngán lắc đầu, trong lòng âm thầm tiếc hận cho gương mặt xinh đẹp kia, bởi vì chủ nhân của nó là một người não phẳng.

Nguyễn Bác Học đứng dậy, chào tạm biệt Trần Viện rồi viện cớ rời đi. Lê Lan Mỹ bị câu làm lơ giận đỏ mặt, quay sang trừng mắt nhìn Trần Viện.

“Mày đừng tưởng khoác lên người bộ đồ này thì sẽ che giấu được quá khứ bại hoại của mày, mày tốt nhất đừng có bất kỳ ý nghĩ gì với Nguyễn Bác Học, bằng không tao sẽ không để yên cho mày đâu.”

“Cám ơn đã cảnh báo.” Trần Viện nhàn nhạt đáp lời, sau đó cũng đứng dậy rời đi.
Lê Lan Mỹ hai lần liên tiếp bị người khác làm lơ, tức đến mặt đỏ tai hồng, chỉ biết đứng tại chỗ giậm chân cồm cộp.

Tiệc tan, Trần Viện cũng theo ba mẹ lên xe trở về nhà.