Hành Trình Xuyên Không Của Phùng Tiếu Tiếu

Chương 8: Oan gia nên giải không nên kết




Theo căn dặn của Trần phu nhân, Tiếu Tiếu đã nấu một ít món ăn mới để giới thiệu, cho quan khách nếm thử. 

Cách thức này ở hiện đại thì gọi là tiếp thị hay là makerting món ăn.

Thêm một lần nữa, nàng không khỏi không khâm phục Trần phu nhân. Bà là người cổ đại mà có thể nghĩ ra cách này.

Trước hết, tạm thời những ăn mới của Minh Nguyệt lâu sẽ do Tiếu Tiếu phụ trách, còn những món ăn đã có từ trước sẽ do Thanh Nhã, Như Ý và Lý đại thẩm nấu nướng. 

Về lâu dài, cách phân chia làm món ăn đó không phù hợp. Mọi người đều thấy rõ được việc đó. Vậy nên, các đầu bếp tranh thủ học hỏi cách nấu nướng, làm món ăn mới của nhau, tránh tình trạng khách gọi món ăn cũ hay mới quá nhiều, đầu bếp làm không kịp

Tửu quán của Trần phu nhân mở cửa đến giờ chính Tuất (8h tối), ít hơn các quán ăn ở hiện đại một canh giờ (hai tiếng đồng hồ). Kể ra ở cổ đại làm việc cũng không quá khó khăn, cực nhọc. Hơn nữa, nàng còn được thoả thích nấu nướng, làm đồ ăn. Tiếu Tiếu cười nghĩ, trong lòng không ngừng vui sướng 

Sau khi về Trần gia, nàng tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi cùng tỷ tỷ qua phòng bá mẫu phụ giúp tính toán sổ sách.  Nói thật, nàng không biết dùng bàn tính cổ đại nên thấy hứng thú, tập tành với cách tính này. Có gì không biết, nàng lại quay qua hỏi Thanh Nhã. Sư phụ hết lòng dạy dỗ, đồ nhi lại ham học hỏi, chẳng mấy chốc, nàng đã thông thạo dùng bàn tính.

Bất chợt, nghe bên ngoài đại môn có tiếng gõ cửa. Thanh Nhã quay qua Trần phu nhân:

- Mẫu thân, cũng đã gần giờ hợi, không biết người ngoài cửa đến có việc gì. Chúng ta đi xem thử.

Dừng tính toán, ba người đi về hướng  cửa đại môn

- Là ai vậy?

Từ ngoài cửa, một giọng nói trầm ấm của nam tử vang lên:

- Trần bá mẫu, là con và mẫu thân tới

Nghe giọng nói, Trần phu nhân biết là người Dương gia- Dương phu nhân và con trai Dương Bình Nguyên. 

Bà mở cửa cho hai người kia vào.

- Trần phu nhân, trễ vậy rồi ta còn mạo muội ghé thăm bà, thật không phải phép.

- Không sao. Dương phu nhân có gì vào nhà rồi nói.

- Dương phu nhân, Dương công tử 

Thanh Nhã khoanh tay hành lễ cúi chào, Tiếu Tiếu cũng làm theo.

....

Vào sảnh, Thanh Nhã và Tiếu Tiếu đứng bên cạnh Trần phu nhân, rót trà mời khách.

Nàng quan sát mọi người xem..

Thanh Nhã thỉnh thoảng đưa mắt nhìn công tử, ánh mắt dịu dàng đầy trìu mến

Tiếu Tiếu cũng nhìn ra được Dương công tử xem ra cũng có ý với tỷ tỷ

A, thật là mối lương duyên tốt. Thanh Nhã xinh đẹp, hiền thục, lại tốt bụng, đảm đang. Vị công tử kia cũng tuấn tú, lịch thiệp, khiêm tốn. Hai người rất xứng đôi a~

Chắc vị phu nhân và công tử này đến là đặt vấn đề hôn sự. 

Tiếu Tiếu cười nghĩ, mừng thầm. Nhưng lát sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa họ thì nàng mới hiểu được vấn đề.

Vị phu nhân kia vẻ mặt ăn năn, hối hận

- Trần phu nhân, lần trước là ta không phải, chưa rõ đâu đuôi ngọn ngành đã kiện bà lên nha môn, hại bà ngồi oan trong ngục tối. Ta đến đây tạ lỗi với bà.

- Dương phu nhân, bà đừng nói vậy. Bà cũng là vì quá đau xót. Cũng không trách bà được, trên thương trường tửu điếm Dương gia và Trần gia thật cũng có cạnh tranh với nhau. 

Trần phu nhân nhấp một ngụm trà, tiếp tục:

- Thôi, chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không. Tri huyện đại nhân cũng đã tìm ra hung thủ thực sự, trả lại công bằng cho Dương gia, ta cũng đã được minh oan.Vậy chuyện này xem như không tồn tại.

What?? Không phải tới cầu hôn? Khoan đã, Dương gia.... nghe rất quen nha... hình như nàng đã nghe nói.... Phải rồi... nàng như bừng tỉnh mới nhớ ra mọi việc mà bá mẫu đã kể cho nàng nghe sau khi đại phu xem vết thương cho nàng hai ngày trước

Hoá ra vị phu nhân này đến là tạ lỗi. Nhưng cũng không sao... quan sát tình hình, lần này oan gia chắc chắn được hoá giải, chỉ chờ thời gian Thanh Nhã và Dương công tử sẽ...

- Trần phu nhân, bà quả là người độ lượng mới không trách cứ ta. Ta thật hổ thẹn. Đây là chút quà mọn tạ lỗi mong bà nhận cho. 

Dương phu nhân đem gói quà được gói cẩn thận cho Trần phu nhân

Trần bá mẫu xua tay từ chối:

- Ấy, bà đừng làm vậy. Ta thực không dám nhận

Dương Bình Nguyên thấy thế, bồi thêm câu:

- Trần bá mẫu, đây là quà tạ lỗi. Mong bá mẫu nhận cho. Bá mẫu không nhận là không chấp nhận tha thứ cho Dương gia rồi

Trần phu nhân đắn đo một lúc, xong hạ giọng:

- Vậy được. Ta nhận. 

- Trần phu nhân, còn chuyện này nữa.. Chuyện tửu điếm Trần gia và Dương gia... ta nghĩ hai nhà nên hợp tác làm ăn. Như vậy tránh cạnh tranh, xung đột... Đây là ý của ta, không biết..

Trần bá mẫu mừng rỡ:

- Dương phu nhân, đây cũng ý của ta nhưng không biết bày tỏ làm sao. Nay bà cũng nói ra. Vậy chi bằng....

Hai phu nhân cũng đã nói ra ý kiến, nguyện vọng của nhau. Vậy là đồng ý hợp tác. Đôi bên vui vẻ. Vẹn cả đôi đường.

Bàn chuyện xong, cũng đã trễ. Dương phu nhân và Dương công tử ra về

- Trần phu nhân, vậy ta cáo từ. Lúc khác ta sẽ đến

- Trần bá mẫu, con cũng cáo từ. Thanh Nhã, cô nương, tại hạ cáo từ.

Trần bá mẫu gật đầu, tiễn khách

- Hai người về cẩn thận

- Dương phu nhân, Dương công tử về cẩn thận

Thanh Nhã hơi tiếc nuối, lặng nhìn bóng lưng của người thương.

Chợt Dương công tử quay đầu nhìn lại tỷ tỷ, gật đầu. Mắt chạm mắt, Thanh Nhã mỉm cười. Nụ cười đó tươi như hoa, đẹp như ngọc.

Haizzz, có mù mới không thấy được hai người này có tình ý với nhau a~~

Nàng nghĩ thầm, giục tỷ tỷ về phòng nghỉ ngơi...

Còn vị Trần bổ đầu đam mê công việc kia, đèn trong phòng không sáng, ngoài đình cũng không thấy bóng dáng ngồi uống trà... chắc đang ở huyện nha làm việc. Nàng lại thầm nghĩ. Lúc nãy, trà mời khách cũng rất thơm, nhưng nàng lại cảm thấy thiếu gì đó. Nàng đúng là nhớ hương vị trà lần trước uống ké Trần Minh mà.....

P/s: Nhớ trà hay nhớ người không biết nữa... ha ha:)