Hào Môn Bĩ Thiếu

Chương 7




Edit: Strangers Ex

Tuy là lần này không thể khiến Diêm Thiếu Kiệt khốn đốn, nhưng ít ra cũng làm cho những người bên phe phái Diêm An Quân kiêng kị không dám tìm anh âm thầm gây khó dễ nữa, nhất là Hứa tổng.

Ông ta vốn nghĩ con trai mình bị Diêm Thiếu Liệt đưa vào cục cảnh sát, nên khi làm việc luôn muốn mang phiền toái cho Diêm Thiếu Liệt mới có thể tiêu trừ sự giận dữ trong lòng. Kết quả mỗi lần nhìn thấy người này đều có cảm giác rùng mình, mặc kệ là gặp phải trên hành lang công ty hay trong phòng hội nghị, ông ta phát hiện Diêm Thiếu Liệt sẽ dùng ánh mắt lạnh như băng theo dõi mình, giống như theo dõi một con sơn dương chờ bị làm thịt. Một giât trước vẻ mặt ôn hoà cùng người khác nói chuyện, giây tiếp theo ánh mắt chuyển sang ông ta đều biến đổi. Điều này làm cho Hứa tổng nhất thời không dám trực tiếp đối mặt với Diêm Thiếu Liệt, thậm chí trên công ty tận lực né tránh để người này nhìn thấy.

Mà chuyện này được truyền khắp công ty, dù ông ta là quản lý cấp cao, là tâm phúc Diêm An Quân, nhưng Diêm Thiếu Liệt là tôn tử mà lão gia tử yêu thương nhất. Hai người căn bản không thể nào so sánh với nhau, cho nên công ty trừ bỏ người của Diêm An Quân, hay duy trì Diêm Thiếu Liệt, những người thuộc phái trung gian luôn cố gắng giữ khoảng cách cùng Hứa tổng. Ít nhất muốn tỏ thái độ cho Diêm Thiếu Liệt biết bọn họ không có cùng phe với Hứa tổng. Mà những người trước kia luôn nhắm một mắt mở một mắt quan sát, hiện tại tất cả đều ấn quy củ, điều này khiến Hứa tổng tại công ty công tác gặp phiền toái không nhỏ.

Diêm Phúc Cảnh đối với hành vi của tôn tử cũng hiểu một phần, nhưng không nói gì thêm. Diêm An Quân tìm Diêm Thiếu Liệt nói chuyện một lần, tuy nói cái chuyện gì không ai biết được nhưng kết quả cũng không tốt. Bởi vì Diêm Thiếu Liệt vẫn như cũ làm theo ý mình.

Diêm Thiếu Kiệt sau đó bị điều nhiệm nhận chức vụ giám đốc quản lý hạng mục, tuy lần này anh ta ăn mệt trong công ty cũng không thiếu tiểu nhân chắn đường, nhưng bởi vì có sự duy trì của Diêm An Quân cho nên không ai dám nói. Đương nhiên đối với việc anh ta điều nhiệm cũng không phải không có người ngăn cản, bất quá Diêm Thiếu Liệt một câu cũng không nói thêm.

Tần Hiếu Luân vì chúc mừng màn mở đầu thắng lợi của Diêm Thiếu Liệt, buổi tối đặt một bàn ở hội quán Thuỷ Yến. Trừ bỏ có thêm Đường Tổng còn cố ý gọi thêm Thuỷ Ân Trạch, anh tuy không nói nhưng vẫn cảm thấy Thuỷ Ân Trạch so với Hạ Khuynh Thành tốt hơn nhiều.

Diêm Thiếu Liệt trước mặt hai vị bạn tốt cũng không giấu diếm tâm tư của mình đối với Thuỷ Ân Trạch, anh cảm thấy như thế cũng tốt, chỉ cần quăng Hạ Khuynh Thành thì anh sẽ lập tức hành động.

Lúc nhận được lời mời Thuỷ Ân Trạch đang chuẩn bị rời khỏi công ty, thì đụng phải Hạ Khuynh Thành giận dữ đánh trợ lý một bạt tay. Thuỷ Ân Trạch nhìn hắn cũng không muốn lên tiếng định yên lặng bước qua, nhưng hiển nhiên có người không nguyện ý buông tha y.

” Gặp mặt ngay cả chào hỏi cũng không muốn, thật sự là càng lúc càng không coi ai ra gì.”

” Anh không phải cũng không muốn chào hỏi tôi sao?”

” Hừ, anh có thể so với tôi sao? Tôi là đầu bài của Ấn Tượng, anh thì là cái gì?”

” Có phải là đầu bài hay không cũng không phải do anh nói là được.”

Hạ Khuynh Thành trừng mắt quát: ” Thuỷ Ân Trạch anh tưởng anh cao giá lắm sao?”

Thuỷ Ân Trạch liếc cái xem thường, rõ ràng hắn ta cố tình muốn tìm người cãi nhau. Hiện tại lại tự đến trách mình, nhưng mà y không có thời gian, Đường Tổng đang chờ y kia kìa. Cho nên y nhìn Hạ Khuynh Thành xong liền xoay người rời đi, mà Đường Tống vì đợi lâu không thấy người tới nên đi tìm anh thì vừa lúc nhìn thấy một màn này.

Từ lần cùng nhau uống rượu trên quán bar, Diêm Thiếu Liệt liền cùng Thuỷ Ân Trạch trao đổi số điện thoại. Nhưng đa số đều là Diêm Thiếu Liệt chủ động gọi cho y, bởi vì Thuỷ Ân Trạch sợ mình không cẩn thận quấy rầy anh, tuy rằng y muốn gọi điện thoại đến điên rồi.

Hôm nay lần thứ hai được mời đến y quả thật vô cùng cao hứng, hơn nữa trong khoảng thời gian này y xác định một sự kiện, Diêm Thiếu Liệt và Hạ Khuynh Thành có vấn đề. Đoạn thời gian này Hạ Khuynh Thành gần như không nhìn thấy Diêm Thiếu Liệt, thêm nữa tính tình hắn ta càng lúc càng không tốt, có chút không hài lòng sẽ phát hoả với trợ lý hay mấy diễn viên nhỏ không tiếng tăm.

Đường Tống với Thuỷ Ân Trạch đến phòng đặt trước liền nói: ” A Liệt, Hạ Khuynh Thành kia cậu nhanh chóng quăng đi.”

” Đây là làm sao? Cậu ta chọc đến cậu?” Diêm Thiếu Liệt định cười chào hỏi Thuỷ Ân Trạch, kết quả chưa nói gì thì đã nghe được cái này.

” Ở trong công ty bày ra cái bộ dáng con nhà quan, nhìn liền phiền.” Anh quả thật là nhìn thấy liền phiền, hơn nữa đặc biệt nhìn không nổi bộ dáng này của Hạ Khuynh Thành. Đường Tống đối với người mình thích không nhất định sẽ biểu hiện ra nhưng đối với người đáng ghét thì rất rõ ràng. Đường gia lão gia tử không chỉ một lần nói với anh trên thương trường cần kiêng kị như vậy, nhưng anh không thay đổi được, may mắn là anh chỉ đối với “người một nhà” mới biểu hiện ra ngoài.

” Ân Trạch, cậu ta bị sao vậy?”

Bị Diêm Thiếu Liệt điểm danh Thuỷ Ân Trạch cười cười nói: ” Không có gì, vừa nãy tới đây tôi với Hạ Khuynh Thành ở công ty nói nhau mấy câu, Đường tổng chắc không thích nhân viên cãi nhau.” Y nói uyển chuyển, nhưng Diêm Thiếu Liệt nghe rõ.

Anh trầm mặt nói: ” Cậu ta tìm cậu gây phiền toái?”

” Không có, hai chúng tôi ở trong công ty lực lượng ngang nhau, cãi nhau cũng không phải một hai lần, không phải chuyện lớn gì.”

Đường Tống ngồi xuống lập tức nói: ” Cậu không cần giúp người ta che lấp, có chuyện gì thì nói cho A Liệt để cậu ta giúp thu thập Hạ Khuynh Thành kia.” Thuỷ Ân Trạch chớp chớp mắt cho là mình nghe lầm, lời này…

” Khụ, khụ, thôi, muốn ăn cái gì, nhanh gọi món đi.”

Đường Tống tiếp nhận menu món ăn do Tần Hiếu Luân đưa tới, cũng đồng thời tiếp thu dao nhỏ từ mắt Diêm Thiếu Liệt bắn tới. Sau đó lại đưa menu món ăn cho Thủy Ân Trạch, ” Cậu gọi món đi.”

Thuỷ Ân Trạch không có xem nhẹ ba người bọn họ đánh mắt qua lại, nhưng tất cả mọi người đều che lấp thì y sao có thể tuỳ tiện xốc chăn người ta lên đâu.

Diêm Thiếu Liệt nhìn y cười nói: ” Ân Trạch, thích ăn cái gì thì cứ gọi, tối hôm nay là Hiếu Luân mời khách, không cần khách khí với hắn.”

” Được!”

Một bữa cơm ăn thật sảng khoái, Tần Hiếu Luân lần này còn cùng Diêm Thiếu Liệt bàn thêm chuyện hợp tác, sau Đường Tống còn nói đến một dự án thu mua.

Diêm Thiếu Liệt đối với chuyện công ty viễn dương thật đúng là có nghe thấy, tuy kiếp trước anh là thiếu gia không quan tâm chuyện đời, nhưng bởi vì dự án thu mua công ty viễn dương nháo quá lớn. Đừng nói là tại thành phố Thiên Hải mà là cả toàn quốc, từ ông lão tám mươi cho tới trẻ lên ba ai cũng biết.

Nhưng anh nhìn hai người bạn tốt cũng không có ý tưởng muốn tham dự chuyện này, cho nên cũng không nhiều lời. Chỉ quan tâm gắp đồ ăn cho Thuỷ Ân Trạch, không cần biết người ta có thích ăn hay không.

” Ân Trạch, cậu thích ăn hương vị gì?”

” Tôi thích ăn cay, ăn mặn.” Y thích ăn nhẹ, nhưng trong lúc vô ý nghe được Hạ Khuynh Thành nói Diêm Thiếu Liệt thích ăn cay, cho nên y mới rèn luyện khẩu vị cho bản thân.

” Thật sự?” Diêm Thiếu Liệt mặt đầy vui vẻ, ” Tôi cũng thế, tôi biết một nhà hàng có món cay Tứ Xuyên đặc biệt ngon, hôm nào mang cậu đi ăn.”

” Nhớ gọi thêm tôi, tôi cũng thích ăn mà cậu không nhớ sao?”

Diêm Thiếu Liệt phiên mắt nhìn Đường Tống một cái, cái mũi không phải mũi, mắt cũng chẳng là mắt, một bộ dáng ghét bỏ, ” Cậu gần đây bị bệnh trĩ không thể ăn cay.”

” Cậu mới bị bệnh trĩ.”

Thuỷ Ân Trạch chưa bao giờ biết Diêm Thiếu Liệt hoá ra còn có một mặt trẻ con như vậy, hôm nay y xem như mở mang kiến thức, ăn cơm xong bọn họ lại cùng nhau đi quán bar, ngồi đến hơn 11 giờ đêm Diêm Thiếu Liệt mới lái xe đưa Thuỷ Ân Trạch về nhà. Nhà Thuỷ Ân Trạch ở một tiểu khu hoàn cảnh đặc biệt tốt, nhưng bởi vì muốn xanh hoá cho nên cách ly trung tâm thành phố khá xa. Lúc này trên đoạn đường trung tâm thành phố không có nhiều xe qua lại, huống chi là khu vực nhỏ cạnh thành phố.

Hai người trên xe đang nói chuyện, Thuỷ Ân Trạch nhạy bén thấy trong ngõ nhỏ chạy đến rất nhiều người, ” Cẩn thận!” Âm thanh chói tai khi xe phanh lại vang lên trong đêm yên tĩnh, nghe khiến lòng người sợ hãi.

Bọn họ nhanh chóng xuống xe, mắt nhìn người đàn ông ngã trên đất, ” Tôi hình như không có đụng trúng anh ta thì phải?” Diêm Thiếu Liệt không xác định lắm, nếu xe đụng phải người hẳn là có cảm giác va chạm.

” Không có, trên người anh ta… Hình như bị chém?” Thuỷ Ân Trạch ngồi xổm xuống nhìn kỹ người đàn ông này.

” Báo án.” Diêm Thiếu Liệt lấy điện thoại di động ra muốn báo án, mà người đàn ông đang nằm trên mặt đất nắm lấy quần áo Thuỷ Ân Trạch, ” Không, không cần báo án, không cần báo án…” Sau khi nói xong thì ngã luôn trên mặt đất.

Sửng sốt hai giây, Diêm Thiếu Liệt bảo Thuỷ Ân Trạch hỗ trợ mang người lên xe anh, cửa xe vừa mở thì trong ngõ nhỏ có một đám người lao tới, dao trong tay vẫn còn đang nhỏ máu.

Diêm Thiếu Liệt nghĩ nghĩ trực tiếp lái xe chạy tới phố phía sau khu đông, người này bị thương nếu mang đến bệnh viện lớn phỏng chừng sẽ có cảnh sát rất nhanh đến hỏi thăm. Cho nên anh quyết định đem người đến phòng khám tư nhân, ở phía sau phố có rất nhiều phòng khám tư mở 24 giờ, chuyên trị thương cho mấy bang phái ẩu đả sống mái với nhau không có biện pháp đi bệnh viện lớn cứu trị.

Lần thứ hai đi vào phố này, Diêm Thiếu Liệt có cảm giác muốn buồn nôn, anh từng nằm trên cái đường dơ bẩn này chết đi, ” Diêm thiếu, anh không sao chứ?” Thuỷ Ân Trạch cảm nhận được Diêm Thiếu Liệt khác lạ.

” Không có việc gì, thân phận của cậu không thích hợp xuất hiện tại đây, ở trên xe chờ tôi.”

Thuỷ Ân Trạch trong lòng ấm áp, ” Không sao, tôi đeo kính râm giúp anh mang người đưa đến cửa phòng khám rồi trở về xe.” Người đàn ông kia không phải nhẹ cân, y cảm thấy Diêm Thiếu Liệt tự mình khiêng cần phải cố hết sức mới được.

Diêm Thiếu Liệt hiểu ý y, không từ chối nữa, hai người vất vả một lúc mới đến được cửa phòng khám, anh đem Thuỷ Ân Trạch đuổi đi, sau đó gõ cửa phòng khám…

Đem người ném cho bác sĩ lại để thêm một khoản tiền thì Diêm Thiếu Liệt rời khỏi phòng khám, sau đó lái xe mang Thuỷ Ân Trạch về nhà, cuối cùng mới về nhà của mình. Trong nhà mọi người đã ngủ hết, anh lên lầu vọt vào phòng tắm không ngừng dùng nước chà rửa người mình, khu đông, phố phía sau thật sự là nơi bẩn thỉu. Nhưng cái nơi bẩn thỉu này lại là nơi cư trú cuối cùng của anh. Diêm Thiếu Liệt thề sẽ biến đổi nơi đó, khiến khu đông vĩnh viễn biến mất ở thành phố Thiên Hải!

Sáng sớm hôm sau anh nhận được điện thoại của bác sĩ, bác sĩ nói người hôm qua anh đưa đến đã bỏ đi. Bởi vì Diêm Thiếu Liệt đưa rất nhiều tiền cho nên bác sĩ đi mua bữa sáng cho người này, kết quả khi trở về đã không thấy tăn hơi. Diêm Thiếu Liệt cũng không nói gì, tuy cảm thấy chút đáng tiếc nhưng cũng không có biện pháp nào. Anh ở nơi đó từng gặp qua không ít người như vậy, thời gian trị thương thậm chí dưỡng thương cũng không có, hay nói đúng hơn là không dám dưỡng, vì không biết một giây tiếp theo còn có thể chạy thoát được hay không.

Thuỷ Ân Trạch gọi điện thoại cho Diêm Thiếu Liệt hỏi ý kiến về chuyện này, Diêm Thiếu Liệt ăn ngay nói thật sau đó trò chuyện thêm vài câu mới cúp máy. Thuỷ Ân Trạch thật vất vả mới có cớ gọi điện thoại cho Diêm Thiếu Liệt, nhưng y chưa nói được cái ý tứ gì cả, y kỳ thật rất ngạc nhiên bởi công tử như Diêm Thiếu Liệt lại hiểu rõ loại địa phương này. Hơn nữa đem người đến phòng khám như ngựa quen đường cũ, giống như là anh ta đến thường xuyên, không thể nào? Y bị chính ý tưởng của mình hù doạ.

Diêm Thiếu Liệt không biết Thuỷ Ân Trạch có suy nghĩ như vậy, anh ở cái nơi đó ngây người lâu như thế, mấy phòng khám, hộp đêm nằm khu nào đều thuộc như lòng bàn tay.

Hai ngày sau Tần Hiếu Luân gọi điện thoại cho Diêm Thiếu Liệt, nói cho anh biết hôm nay Tần thị sẽ tuyên bố chọn người phát ngôn quảng cáo, hỏi anh có hứng thú đến xem không, Diêm Thiếu Liệt nghĩ rồi nói: ” Tôi sẽ không đi qua, cậu lén nói tin tức cho Thuỷ Ân Trạch. Bảo cậu ấy chuẩn bị trong lòng một chút, đến lúc đó sẽ không quá thất vọng.”

Trước khi tuyên bố tin tức thì Tần Hiếu Luân lén gặp Thuỷ Ân Trạch, tuy không nói rõ nhưng Thuỷ Ân Trạch đã hiểu được. Người phát ngôn lần này không phải y cũng không phải Hạ Khuynh Thành. Y không hiểu lắm có chuyện gì diễn ra nhưng Hạ Khuynh Thành lần này coi như mặt mũi ném hết.

Quả nhiên sau khi Tần thị công bố kết quả, mặt Hạ Khuynh Thành đều đen, Tần Hiếu Luân là bạn tốt của Diêm Thiếu Kiệt, hắn ta nhất định sẽ được chọn làm người phát ngôn. Nhưng hiện tại kết quả lại như thế, hơn nữa người phát ngôn cũng không phải Thuỷ Ân Trạch. Điều này hắn không lý giải được, người phát ngôn hiện tại so danh tiếng không bằng hắn với Thuỷ Ân Trạch, chẳng lẽ hậu trường của nghệ nhân Đường Cảnh rất mạnh? Nhắc tới tên Đường Cảnh chợt nhớ tới điều gì đó, thầm nghĩ chẳng lẽ có quan hệ với Đường Tống? Hắn càng nghĩ càng khẳng định ý tưởng của mình.

Mà nghệ nhân Đường Cảnh kia cũng rất bất ngờ, trong nhất thời cả người đều ngây ngẩn. Nhưng đối với nghệ nhân thì như vậy cũng chẳng có gì, rất nhanh đã kịp phản ứng lại.

Về phần Thuỷ Ân Trạch lại là thái độ lạnh nhạt giống như đã sớm biết được chuyện này, sự thật là y quả thật sớm biết, bất quá tính cách y vốn là như vậy cho nên mọi người không lấy làm kỳ lạ. Nhưng Hạ Khuynh Thành chính là không thích bộ dạng y như vậy, có cơ hội tự nhiên sẽ chế nhạo một phen.

” Kết quả hôm nay đúng là ngoài ý muốn, nhưng mà cũng thật bình thường. Dù sao cũng là người Đường gia, Tần giám đốc dĩ nhiên phải cấp một phần mặt mũi.”

Thuỷ Ân Trạch nhìn hắn một cái cũng không lên tiếng, bởi hắn biết người này không phải người Đường gia. Hạ Khuynh Thành thấy y không nói lời nào, cười nhạo nói: ” Tôi nói Thuỷ Ân Trạch anh, tôi lúc nãy nghe Lưu tổng nói Ấn Tượng sẽ đem người này đào tạo, người ta có Đường gia duy trì, tôi có Diêm gia duy trì, anh về sau muốn tính như thế nào?”

” Cái này không cần anh lo lắng, mấy năm nay tôi không có hậu trường cũng không bị anh đả bại hay sao?”

” Hừ, khẩu khí thật lớn. Chờ tôi bảo A Liệt đem đến cho tôi vài vai diễn, đem anh đạp xuống thì lúc đó tôi xem anh còn có cái gì đắc ý.” Hạ Khuynh Thành sinh khí là vì Thuỷ Ân Trạch nói thật, hắn ta có Diêm Thiếu Liệt chiếu cố cho nên trong giới giải trí thẳng tiến một đường. Nhưng Thuỷ Ân Trạch không có ai nâng đỡ cũng phát triển không tồi, hơn nữa vị trí trong công ty còn ngang nhau.

” Tôi đây sẽ chờ anh đá tôi xuống, cậu nhớ ngàn vạn lần đừng làm tôi thất vọng. Trong công ty chẳng phải là muốn khai thác người mới sao? Tình huống hiện tại tôi thấy hay là nên thôi đi.”

” Anh, anh chờ đó cho tôi.”

Bình thường Thuỷ Ân Trạch sẽ không so đo với Hạ Khuynh Thành, nói ra là không nguyện ý nói chuyện mới đúng. Y càng không nguyện ý phản ứng Hạ Khuynh Thành, bởi vì y thấy Hạ Khuynh Thành tố chất với gia giáo cực kỳ kém. Nhưng tượng đất đều có ba phần tính tình, Thuỷ Ân Trạch không hứng thú để người khác khi dễ, nếu làm cho em trai nóng nảy nhà y biết được khẳng định sẽ tìm Hạ Khuynh Thành tính sổ.

Vừa nghĩ đến em trai thì Thuỷ Ân Trạch lại đau đầu, nếu thằng nhóc này biết y cùng Diêm Thiếu Liệt bây giờ đang tiến triển, chắc chắn sẽ giận dữ vô cùng. Xem ra, y còn có việc quan trọng phải giải quyết trước đây.