Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 18: Lão Thái Gia tức giận




“Tiết Tình Tình….”

Nước mắt nóng bỏng không ngừng chảy xuống, thấm ướt lồng ngực của anh, cũng làm cho tức giận trong lòng anh bay biến, ý thức dần dần tỉnh táo lại. Cô vừa tỉnh lại, căn bản không thể tiếp nhận ham muốn của anh thêm được nữa. Chỉ là, khóc thành như vậy có phải hơi quá không? Đặc biệt khóe miệng mím chặt, bộ dạng bất đắc dĩ uất ức nhưng không thể không khuất phục làm cho người khác ảo não cực kì.

Mẹ kiếp! Người phụ nữ này, trời sanh chính là muốn tới khắc anh hay sao?

"Nếu làm cũng nhanh chút đi . . . . ."

Giống như là đang giận dỗi, Tình Tình nói. Nếu thích thân thể của cô như vậy, vậy thì để anh ta làm cho đủ. Tốt nhất là làm mệt chết anh ta!

“Tôi cũng rất muốn làm…”

Thấy bộ dạng này của cô, cho dù có nổi trận lôi đình cũng biến mất, Mộ Dung Trần bật cười:

“Chỉ là thân thể của em đã không chịu nổi, nếu như em muốn, vậy thì….”

“Anh….”

Tình Tình đột nhiên mở to mắt. Người đàn ông này, chẳng lẽ không biết cô hận anh ta muốn chết sao? Lại ở đây cùng cô khua môi múa mép, nếu không phải hiện tại thân thể đang yếu, cô quả thật muốn nhào đến cắn anh ta vài cái cho hả giận.

Tại sao lại có người đàn ông không biết xấu hổ như vậy? Lời như vậy mà anh ta cũng có thể nói như thể dĩ nhiên.

“Tốt, bây giờ thân thể em đang yếu. Nghỉ ngơi cho rốt. Tối nay anh sẽ trở lại với em”

Thở một hơi thật dài, dù có nhiều dục vọng hơn cũng phải kiềm chế rồi. Thân thể của cô căn bản không chịu nổi, xem ra, sau này phải bổ sung thật nhiều mới được. Ở trên giường, động một chút đã ngất đi, vậy không muốn anh nghẹn chết sao? Anh nặng nề hôn lên môi cô một cái, sau đó đứng dậy, nhặt lên y phục trên đất mặc vào.

Người đàn ông sau khi mặc quần áo vào thu lại bộ dạng cầm thú, khôi phục lại tư thái ưu nhã.

Tôn quý, ưu nhã. Nhưng người đàn ông này chung quy vẫn muốn ép buộc cô.

Mới vừa rồi anh có nghe được ngoài cửa có tiếng gõ cửa rất nhẹ, nhưng cũng không để ý tới. Thời gian này, là khoảng thời gian cơm tối của nhà Mộ Dung.

Nhất định lão thái gia sai người lên gọi rồi. Ở nhà Mộ Dung, lão thái gia muốn biết chuyện gì không có người nào có thể giấu giếm được, sớm muộn gì cũng biết thôi.

“Còn chưa muốn cho tôi đi à?”

Đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt của cô gái đang tức giận nhưng không nói lời nào. Mộ Dung Trần đột nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt.

Đi chết đi. Ai muốn nhìn thấy anh ta. Tình Tình nhìn bóng dáng cao lớn rời khỏi giường, cầm gối đầu lên muốn ném vào anh ta, nhưng khi cô thấy anh quay đầu lại thì gối cầm trong tay cứ lơ lửng trên không trung.

“Ngoan ngoan nằm trên giường của tôi, nghe không?”

Bỏ lại câu này, Mộ Dung Trần mới chậm rãi đi ra ngoài.

Người phụ nữ này cho dù lấy được người của cô, anh cũng muốn. Nhưng đã ở trên giường của anh, không có chuyện sẽ để người khác rình coi.

Ai muốn nghe lời anh ta nói chứ! Thật là tức chết cô mà! Cho đến khi cửa phòng bị khóa lại. Gối đầu trong tay Tình Tình rốt cuộc vô lực rơi xuống đất.

Người đàn ông này, thế nhưng lại nhốt cô vào trong này, thật sự là đáng hận!

***

Bữa tối nhà Mộ Dung đều luôn luôn rất đúng giờ, tất cả con cái, trừ phi có xã giao đặc biệt ở ngoài, nếu không cũng sẽ trở về nhà đúng giờ để ăn cơm.

Mộ Dung Trần từ trên lầu đi xuống, đi vào phòng ăn được lắp đặt thiết bị vô cùng xa hoa. Trong phòng ăn có rất nhiều người, nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé, cũng ngồi vây quanh bàn ăn làm bằng gỗ lim cỗ vừa tròn vừa lớn, vô cùng náo nhiệt, trên bàn bày đặt thức ăn thịnh soạn đầy đủ màu sắc, nhưng lại không có người nào động đũa.

Rất rõ ràng, bọn họ đang chờ người. Nhà kẻ có tiền chính là có nhiều tật xấu, có nhiều quy định. Lão thái gia không kêu “ăn cơm” sẽ không có người nào dám ăn.

Cổ Quản gia nhìn thấy anh, lập tức đi đến bên cạnh lão thái gia, cung kính bẩm báo nói:

"Lão Thái Gia, Tứ thiếu gia xuống."

"Tứ thiếu gia, xin rửa tay." Mộ Dung Trần ung dung rửa tay trong chậu người giúp việc đưa đến, sau đó ưu nhã lau khô, trong ánh mắt của mọi người đi đến chỗ ngồi của anh.

“Có còn quy định nữa hay không?” Mở miệng chính là gia chủ nhà Mộ Dung bây giờ, cũng chính là Mộ Dung Hàng Nhậm. Giữa 2 hàng lông mày anh tuấn tản ra khí thế cường ngạnh, chững chạc.

“Ông nội, thật xin lỗi. Con đã xuống muộn. Có thể ăn cơm rồi” Mộ Dung Trần ngồi xuống, cho dù là hướng về phía khuôn mặt nghiêm túc của Mộ Dung lão thái gia, mặt anh vẫn như cũ không thay đổi.

“Bỏ xuống” Lão thái gia không giận tự uy đặt câu hỏi

“Ông nội, có thể ăn cơm được chưa?” Mộ Dung Trần nhìn người trên bàn một vòng, anh cả với chú 2 còn chưa về, anh 2 Mộ Dung Nghiễn ngồi ngay ngắn một bên không lên tiếng, nhưng trên khóe miệng nở nụ cưởi tựa hồ như sắp có kịch vui để xem. Anh ba Mộ Dung Đường ngẩng đầu nhìn anh một cái, rất nhanh đã dời đi, muốn cầu anh tự bảo vệ mình đi, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Mà những người phụ nữ có liên quan ngoại trừ mẹ ruột của Mộ Dung Trần Thái Chi Lan trên mặt mang theo lo lắng thì vợ chồng Mộ Dung Khiêm với Phó Cảnh Ca không chút thay đổi, Mộ Dung Cầm mặc dù bên ngoài bình tĩnh, nhưng tay nhỏ bé đặt trên đùi không tự chủ được mà nắm chặt…. Trong nhà còn có cái gì gió thổi cỏ lay, có chuyện gì có thể giấu giếm được ông nội sao?

Nhị phu nhân nhìn bộ dạng khẩn trương của con gái mình, cũng đứng ngồi không yên, càng không dám lên tiếng.

“Đồ khốn kiếp” Lão thái gia vỗ bàn một cái, sức lực run chuyển 10 phần.

"Cha. . . . . ."

Mộ Dung Hàng Nhậm cau mày. Lão thái gia tức giận như thế này, thật sự hiếm thấy. Huống chi, A Trần không phải là cháu nội mà ông yêu thương nhất sao? Lão thái gia mặc dù đã 80 tuổi, nhưng cả đời ở trên thương trường và trên quan đạo cũng oai phong một thời, hôm nay đã bị hủy mất trong tay đứa cháu này. Tầm mắt bén nhọn quét qua khuôn mặt bình tĩnh của Mộ Dung Trần, sắc mặt nghiêm nghị nói:

“Nhà Mộ Dung chúng ta với địa vị hiện nay, người ngoài không thể sánh bằng, nhưng con lại làm ra chuyện hạ lưu như vậy, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của nhà ta để đâu? Ông lấy mặt mũi nào để ăn nói với tổ tiên!”

“Ông nội, chuyện không có nghiêm trọng như ông nói vậy” Mộ Dung Trần rốt cuộc cũng mở miệng, nói về vấn đề này. Anh đương nhiên biết, chuyện gì xảy ra trong nhà làm sao có thể giấu được lão thái gia. Anh cũng không có ý định giấu giếm, anh xuống đây chính là muốn nói về vấn đề này.

“Đem con gái nhà người ta nhốt lại còn nói không nghiêm trọng.” Lão thái gia cao giọng nói:

“Vậy con nói cho ông nghe thử xem, chuyện gì mới nghiêm trọng?”

“A Trần, con thật là….”

Thái Chi Lan không nhịn được lên tiếng quở trách, đây là đứa con trai không bao giờ khiến bà phiền lòng. Anh ở bên ngoài như thế nào, cũng không làm cho người khác chú ý, bây giờ lại dẫn người về nhà, sau đó nhốt lại, thử hỏi người luôn trong thể diện như lão thái gia không tức giận cho được?

“Đợi lát nữa, cha sẽ cho người đưa con bé trở về Tiết gia. Ngày mai sẽ công khai nói lời xin lỗi với Tiết gia”

Mộ Dung Hàng Nhậm bình tĩnh nói. Ngoài trừ như vậy, không có cách nào khác. Con gái của Tiết gia, ở lại nhà Mộ Dung lại xảy ra chuyện như vậy, trách nhiệm của ông không thể thiếu được.