Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 3 - Chương 62: Boss phía sau màn (II)




FIR đi vào đại sảnh ở lầu một của tập đoàn Hạ Thị, nhìn tòa cao ốc Hạ Thị vẫn cực kỳ sang trọng, có chút buồn phiền lạnh nhạt!

Có lẽ là bởi vì Hạ Nam đã thông báo rồi, cho nên dọc dường đi đến cửa phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng 88 cô không gặp trở ngại nào!

Đứng ở cửa, FIR giơ tay lên, lại để xuống, giơ lên, lại để xuống, cứ như vậy lặp lại mấy lần, cuối cùng mới nhẹ nhàng gõ cửa!

“ Vào đi!” Nghe giọng nói quen thuộc từ tính, cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào! Đập vào mắt chính là bóng dáng của Hạ Nam ngồi ở trước bàn làm việc, chỉ thấy anh cúi đầu, chăm chú làm việc !

Sau khi đánh giá qua loa căn phòng làm việc này, FIR nhanh chóng thu hồi tầm mắt mình, muốn tìm bóng dáng của Tiểu Tô Niệm nhưng hình như không có ở nơi này!

Khoảng cách không gần không xa, cho dù anh đang cúi đầu làm việc, cũng có thể nhận ra hơi thở tản ra trên người cô, trong trẻo lạnh lùng và hờ hửng!

“ Niệm Niệm ở bên trong phòng nghỉ ngơi, bé ngủ thiếp đi rồi!” Ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng của cô đứng ở trước bàn làm việc thì dịu dàng giải thích!

“ A, vậy tôi đi xem bé một chút vậy!” Nói xong, như trong trí nhớ đi đến phòng nghỉ ngơi!

“ Bé ngủ say rồi, em cứ ngồi nơi này nghỉ ngơi một chút đi! Chờ anh xong việc sẽ đưa hai người trở về!”

“Ừ!” Nghe lời anh nói, FIR muốn bước đi cũng dừng lại tại chỗ, ngay sau đó gật đầu đi đến ghế sô pha!

Hạ Nam nhìn bóng dáng đi đến ghế sô pha, nhẹ nhàng nhếch môi, ngay sau đó vùi đầu vào trong công việc!

FIR ngồi trên ghế sô pha, chán đến chết, liếc mắt nhìn trên tờ báo trước mặt, đập vào mắt chính là tin tức một tuần lễ sau Thịnh Thế Quốc Tế tổ chức buổi biểu diễn thời trang, suy tư gọi điện thoại! Coi như đây là một ván cờ,cô cũng nên vào cuộc thật tốt mới đúng!

Sau khi gọi điện thoại xong, FIR lười biếng dựa vào trên ghế sô pha, đầu khẽ nghiêng nhìn người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc, nháy mắt một cái sau đó nhìn anh không chớp mắt, trong đôi mắt dưới hàng lông mi rậm thoáng qua một chút rung động!

Nhận thấy được tầm mắt của cô, Hạ Nam khẽ ngẩng đầu, thì thấy cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt của mình!

. . . . . .

Chờ khi anh ngẩng đầu lần nữa, đèn treo trên nóc đã chiếu sáng cả phòng làm việc, bên ngoài cửa sổ phía sau lưng anh là ánh đèn nê ông lóng lánh, khắp nơi phát ra ánh sáng chói mắt!

Ngước mắt nhìn thì thấy trên ghế sô pha , cô gái nhỏ hơi nghiêng thân thể nằm ở đó, hai mắt nhắm nghiền, đôi tay ôm thật chặt ở trước ngực!

Đến gần ghế sô pha, anh chậm rãi đứng ở phía trước ghế, yên lặng nhìn người con gái nhỏ trước mặt dù đang ngủ nhưng mi tâm vẫn hơi nhíu lại, đôi tay không tự chủ đưa tới, muốn vuốt ve lên mi tâm hơi nhíu lại của cô!

Nhưng mà tay còn chưa chạm đến mi tâm của cô, bất thình lình xảy ra một lực đẩy ra khiến cho thân thể anh ngã về sau, eo đụng vào góc bàn, anh khẽ cau mày, chỉ thấy cô gái nhỏ nằm nghiêng trước mặt mở đôi mắt mờ mịch nhìn anh, chợt bật ngồi dậy, cúi đầu kiểm tra quần áo của mình, thấy quần áo mặc trên người vẫn còn hoàn chỉnh, mới thở phào nhẹ nhõm! Ngay sau đó hơi cảnh giác nhìn anh!

Nhìn biểu tình biến hóa của cô, Hạ Nam có chút dở khóc dở cười!

“ Đi thôi, đi gọi Niệm Niệm ra, anh đưa hai người về!” Anh đứng lên, đi đến trước bàn làm việc!

“ Ừ!” Nhẹ nhàng trả lời, sau đó lập tức đi đến phòng nghỉ ngơi!

Hạ Nam nhìn theo bóng lưng của cô, bất đắc dĩ cười!

Trước khi đưa hai người trở về, Hạ Nam lại dẫn hai người đi siêu thị mua ít thức ăn!

. . . . . .

“ Tô Tô, tại sao hôm nay con lại cảm thấy lưng chú xấu xa có cái gì đó không đúng vậy?” Tiểu Tô Niệm nhìn bóng dáng Hạ Nam bận rộn trong bếp, nói ra suy nghĩ của mình!

“ Thật sao?”

“ Mẹ xem, mỗi khi chú ấy đều đứng bình thường như vầy , nhưng bây giờ lại đứng như thế này!” Vừa nói vừa đứng ở trên ghế sô pha làm ra động tác!

FIR nhìn động tác của bé, ánh mắt lại nhìn bóng dáng đang bận rộn trong bếp, chợt run rẩy!

Chẳng lẽ mới vừa rồi ở trong phòng anh bị cô đẩy hay sao?

“ Niệm Niệm, trước hết con hãy ở đây xem ti vi, mẹ đi xem một chút!” Nói xong từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi đến nhà bếp!

Đúng ở cửa phòng bếp, nhìn anh một chút, mới đi vào!

“ Tôi đến đây, trước hết anh ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi!”

Nghe được giọng nói, Hạ Nam quay đầu lại nhìn thấy chính là cặp mắt ửng đỏ!

“ Làm sao vậy?” Lúc hỏi, ánh mắt của Hạ Nam nhìn về phía Tiểu Tô Niệm ở trên ghế sô pha, chỉ thấy Tiểu Tô Niệm khoát tay vô tội!

“ Thật xin lỗi, mới vừa rồi tôi không phải cố ý!”

“ Anh biết rõ là em không phải cố ý, huống chi anh cũng không phải không có chuyện gì sao?” Đôi tay dừng động tác, anh xoay người đối mặt với cô, êm ái nói, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt! “ Thật ra nên nói xin lỗi chính là anh !”

Hạ Nam giơ tay nhẹ nhàng phủ lên mặt của cô!

FIR nhìn thấy động tác của anh, theo bản năng cô co rút thân thể, cúi đầu xuống!

Hạ Nam nhận thấy được sự cự tuyệt trong lòng của cô, thì nhẹ nhàng nắm cằm cô khiến cho cô ngẩng đầu lên nhìn anh! FIR không ngừng chớp mắt, nhìn về phía đôi mắt của anh dường như cô muốn né tránh điều gì, ngay sau đó nhắm chặt hai mắt lại! Cô biết anh nhất định sẽ biết chuyện gì? Nhưng mà cô lại không có dũng khí mở hai mắt ra, cô sợ sẽ nhìn thấy từ trong mắt anh sự chán ghét không muốn nhìn khuôn mặt cô!

Hạ Nam nhìn lông mi khẽ run của cô, hai mắt mím chặt, môi cũng mím chặt thành một đường thẳng, vẻ mặt căng thẳng, trong lòng khẽ co rút đau đớn!

Anh chậm rãi vươn tay, sờ lên gương gặt bị tóc che kín của cô, nhìn thấy trên má phải vết sẹo thật nhỏ và máy trợ thính mini , anh nhắm hai mắt lại!

Chờ lúc anh mở mắt ra lần nữa, bắt gặp chính là đôi mắt u ám và khó hiểu đang nhìn anh, tại sao lúc này nhìn cô, anh có một loại cảm giác lạ lẫm!

“ Anh đã thấy được, về sau cũng không nên đến tìm tôi nữa!” Giọng nói lạnh lùng giống như trong kẽ răng nặn ra, trên mặt mang theo một chút kiên quyết!

“ Tại sao?”

“ Anh cũng thấy đấy, tôi bây giờ không hoàn mỹ nữa rồi, tôi chỉ là một người tàn tật, không phải tôi không xứng với anh sao?”Hai mắt nhắm lại, không muốn để nước mắt chảy xuống, đồng thời cũng không muốn nhìn đến nét mặt của anh, cô sợ nhìn thấy anh lộ ra vẻ mặt đồng cảm, thương hại! Cô thật sự không cần!

“ Xứng hay không xứng với anh,không phải do anh quyết định hay sao?” Hạ Nam biết tính cách quật cường của cô, biết tính tự ái của cô, biết tính cách mạnh mẽ, biết tính kêu ngạo của cô! Anh biết lúc này anh có chút lo sợ, rất có thể anh bị chặn ở ngoài cửa, không chỉ là cửa căn phòng này, mà còn là cửa lòng của cô! “ Anh thật sự không quan tâm đến dung mạo của em như thế nào?”

“ Nhưng mà chính tôi, tôi cảm thấy không xứng với anh!” Mở hai mắt ra, nước mắt trong mắt cũng không khống chế nổi nữa mà theo gương mặt chảy xuống! Trong tình yêu, thật ra thì cô cũng có chút tư ti!

“ Không sao, anh có thể gạch lên mặt mình một dao!” Đang lúc nói chuyện, Hạ nam đã lấy được một con dao gọt trái cây cắt lên trên gò má của mình!

“ A….” Máu theo gương mặt của anh nhỏ xuống, chẳng qua anh biết đây không phải là máu của mình, mà là của cô gái nhỏ, cô lấy tay cản con dao thay anh! “ Không nên làm như vậy!”Cô nhìn anh nhẹ nhàng lắc đầu, cắn môi thật chặt!

Ném dao găm ra, Hạ Nam có chút hốt hoảng ôm cô đi ra ngoài!

Đặt cô trên ghế sô pha, nhìn trên tay cô đang chảy máu, đôi tay anh có chút run rẩy!

Trong lúc anh không biết phải làm sao, thì trước mặt xuất hiện một hộp cấp cứu!

“ Còn không mau băng bó cho Tô Tô đi!” Giọng nói non nớt, trong đó không thiếu phần khẩn trương và lo lắng!

Lấy lại tinh thần, anh lưu loát băng bó cho cô!

FIR vẫn im lặng ngồi ở đó, nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt lo lắng đang băng bó cho cô! Thật ra thì cô vẫn còn lý trí, ít nhất là cô không phải dùng tay phải để ngăn cản dao găm thay cho anh, nói cách khác, cô chấp nhận không làm được chuyện mới vừa rồi!