Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 206: Đại thần tức giận (6)




Lăng Mạt Mạt trợn to hai mắt, ánh mắt cô mờ mịt, từng chút từng chút trở nên sáng rõ, nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, dần dần hoàn hồn, sau đó mới nghĩ đến Lý Tình Thâm rốt cuộc nói những gì.

Lời của hắn, mang theo nghiêm trọng xem thường.

Mặc dù cô chưa bao giờ nghĩ Lý Tình Thâm sẽ quan tâm và lo lắng cho mình, nhưng vừa mới cô đã nhìn thấy, cho nên mới không kiềm chế được mà buộc miệng nói ra, thậm chí bản thân cô cũng có chút hoài nghi đó là ảo giác của mình, nhưng không nghĩ tới lúc bị anh trực tiếp giễu cợt như vậy, đáy lòng vẫn có chút mất mác nhỏ.

Quan trọng hơn là, nó có chút đả thương người.

Cô thừa nhận, anh rất xuất sắc, rất hoàn mỹ, cô cũng thừa nhận, cô không xứng với hắn, thậm chí cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới cô và anh sẽ như thế nào, nhưng khi anh dứt khoát tuyên bố sự thật, cô lại vẫn bị tổn thương sự tự ái.

Lăng Mạt Mạt cắn cắn môi dưới, đáy mắt thoáng hiện lên một chút bi thương và ảm đạm.

Lý Tình Thâm vẫn luôn nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, tỉ mỉ quan sát cô, lúc thấy cô khổ sở, đáy lòng của anh trong lúc bất chợt truyền đến một trận đau sót, suýt nữa làm cho cảm xúc của anh bị mất khống chế.

Ánh mắt của anh lóe ra đủ loại mâu thuẫn rối rắm, rõ ràng yêu không thể biểu hiện, rõ ràng là yêu lại muốn che giấu, rõ ràng là yêu lại sợ mất đi, loại này đè nén, loại khống chế này, loại sợ hãi này, làm cho ánh mắt của anh càng ngày càng trở nên hung ác, quay đầu, nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt.

Anh vươn tay, khớp xương thon dài đều bằng nhau, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô, khóe miệng hiện lên một chút cười nhạo, tàn nhẫn khác thường, “Tôi nói rồi, tôi không chấp nhận đồ chơi của tôi có tỳ vết, tôi chỉ sợ cô xuất hiện việc ngoài ý muốn, mà làm ảnh hửong kế hoạch của tôi, làm mất người của tôi!”

Cánh môi Lăng Mạt Mạt trong nháy mắt tái nhợt, hơi run rẩy, há miệng, giống như là muốn nói gì, tuy nhiên nó chỉ động hai cái, một chữ cũng không nói ra được, thậm chí ánh mắt của cô mang theo sợ hãi và khó chịu, lay động khoảng hai cái, sau đó lại đột nhiên tránh thoát sự kiềm chế của hắn, cởi dây an toàn, đẩy cửa xe ra, mang theo vài phần nhếch nhác xuống xe, chạy đi.

Lý Tình Thâm theo bản năng vươn tay, đẩy cửa xe ra, nhưng đẩy đựoc một nửa, động tác của anh đột nhiên ngừng lại, sau đó từng chút từng chút đóng lại cửa xe.

Vẻ mặt của hắn, lộ ra một vẻ tự giễu.

Đuổi theo, thì phải làm thế nào đây?

Có thể ôm cô vào trong ngực, che chở cưng chiều thật tốt sao?

Cho dù anh suy nghĩ bao nhiêu, nhưng cuối cùng anh không cách nào làm như vậy, không phải sao?

Anh ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn cô chạy ở đằng xa, bên môi hiện lên vẻ cười khổ.

Đúng vậy, không thể làm như vậy, bởi vì, không có tư cách.

Đầu ngón tay anh trống rỗng, vẫn tồn tại nhiệt độ và sự mềm mại của cô, để cho anh rung động như vậy, rồi lại để cho anh khổ sở như vậy.

Muốn yêu như vậy, rồi lại không dám yêu như vậy.

Cô là vấn đề nan giải duy nhất trong cuộ sống của hắn.

Anh trở về nước, ở lại bên cạnh cô, chỉ vì muốn cô vui vẻ, anh cho là mình vẫn có thể tỉnh táo và ung dung, có thể khống chế tâm tình của mình, không để cho cô biết nội tâm chân thật nhất của hắn.

Có thể để cho cô vĩnh viễn không biết, lúc anh đối mặt cô, rốt cuộc đè nén mình đến dường nào.

Nhưng, còn lúc anh mất khống chế, tại sao cô có thể dễ dàng đoán trúng tâm sự của hắn, nếu như anh nói, đúng, anh đang quan tâm cô, lo lắng cho cô, thì cô sẽ như thế nào?

Lý Tình Thâm mệt mỏi tựa lưng vào ghế xe, từ từ nhắm hai mắt lại.