Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 290: Thầy giáo, thầy có phản ứng (10)




Anh ta vừa ngồi xuống, Giản Thần Hi cười ấm áp với anh ta: “Em đã gọi cà phê mà anh thích uống nhất, chắc lập tức sẽ mang lên.”

Anh ta không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ là ngồi ở chỗ đó, rút một điếu thuốc, chậm chạp chưa mở miệng nói chuyện.

Người phục vụ bưng cà phê lên, Giản Thần Hi thuần thục thả sữa cùng đường vào cho anh ta, đẩy đến trước mặt anh ta, giọng quan tâm nói: “Niệm Ca, Mạt Mạt gần đây không ở trường học, hình như đi Vân Nam giải sầu, cho nên chờ cô ấy trở về, em liên lạc với bạn học của cô ấy nói, cô ấy không có việc gì, anh đừng quá lo lắng.”

Anh ta không nói gì, cũng không uống cà phê, chỉ cô gắng nhích lại gần về lưng ghế sofa, lặng không tiếng động nhắm hai mắt lại.

Một lát sau, anh ta giơ tay lên, xoa nhẹ trán mình.

Giản Thần Hi đứng lên, từ vị trí đối diện đổi thành đến bên cạnh anh ta, vươn tay, nhẹ nhàng bao trùm lên trán của anh ta, từ từ xoa: “Đau đầu sao?”

Anh ta đột nhiên mở mắt, đánh rơi tay Giản Thần Hi, sắc mặt Giản Thần Hi trở nên có chút khó coi, giọng cũng có chút run rẩy theo: “Niệm Ca, anh làm sao vậy?”

“Tôi có ý gì, cô không hiểu sao?” Anh ta hơi cúi đầu, giọng nói lạnh nhạt.

Giản Thần Hi không nói gì.

Anh ta cũng không nhìn cô ta, chỉ dừng một lát, giọng bình tĩnh lại mới mở miệng: “Tiểu Hi, chúng ta kết thúc đi.”

“Kết thúc?” Gương mặt Giản Thần Hi trong nháy mắt trở nên vụn vặt, đáy mắt cô ta chứa đầy nước mắt: “Anh nói, anh với em kết thúc? Tại sao?”

“Tại sao? Mạt Mạt cô ấy đã biết, cô còn hỏi tôi tại sao?”

“Cô ấy biết, anh liền không cần em nữa sao? Em đã làm sai cái gì, để anh không cần em? Em vẫn làm tình nhân bí mật của anh, về sau em còn có thể, em không cần danh phận, em cái gì cũng không cần, em chỉ muốn ở cùng với anh!” Giọng Giản Thần Hi có chút vỡ vụn, làm tai người nghe có chút đau.

Anh ta nghe cô ta nói, vẻ mặt càng trở nên mệt mỏi, giọng nói vô lực, lại mang theo đầy ảo não cùng hối hận: “Xinh lỗi tôi không thể không có Mạt Mạt “

“Anh không thể không có Lăng Mạt Mạt, nhưng em không thể không có anh! Anh chỉ nghĩ đến bản thân anh, anh có nghĩ đến em sao?” Giản Thần Hi lắc đầu, trên mặt đầy nước mắt, cô ta gắt gao nắm lấy tay của Lục Niệm Ca, từng câu từng chữ đều tràn ngập cầu xin cùng đau đớn: “Em yêu anh, em không muốn xa anh, em chỉ muốn ở cùng với anh, Niệm Ca, Mạt Mạt cô ấy đã biết, cô ấy chưa chắc sẽ tha thứ cho anh, anh chia tay với cô ấy đi, có được không? Ở cùng với em đi, Niệm Ca em cầu xin anh, xin anh.”

Anh ta vẫn duy trì trầm mặc, nghe Giản Thần Hi nói, giọng nói đứt quãng, cô ta dường như rất sợ hãi, tay nắm lấy vạt áo của anh ta, gắt gao nắm lấy, đến nỗi nhăn cả quần áo.

“Em biết anh yêu cô ấy, nhưng xin anh cho em một cơ hội, thời gian dài trôi qua, anh sẽ yêu em, không anh không thích em cũng không sao, anh muốn cô ấy cũng có thể, hai người tiếp tục quang minh chính đại làm người yêu, chỉ cần anh để ý đến em, anh muốn em là được rồi.”

Anh ta đột nhiên bật cười, xoay người, giúp cô ta lau khô nước mắt, động tác thoạt nhìn ôn nhu như nước, nhưng ánh mắt anh ta, sắc bén, lạnh thấu xương như vậy, lời nói ra, có bao nhiêu tàn nhẫn.

“Đừng khóc, cô khóc cái gì trong lòng chúng ta đều biết rõ, gặp dịp thì chơi mà thôi tôi yêu ai, cô cũng không phải không biết, cô đừng nói cô thích tôi, tôi không thích cô một chút nào.”