Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 303: 13 câu tỏ tình (3)




Lăng Mạt Mạt nâng khóe môi, không biết vì sao cô lại cảm thấy lời nói mình mong đợi bấy lâu bây giờ lại trở nên ghê tởm như vậy, cô quay đầu, nghiêng mắt nhìn Lục Niệm Ca, cười nhạt lên tiếng: “Không liên quan đến anh.”

Đáy mắt Lục Niệm Ca khẽ ảm đạm, trong khoảng thời gian ngắn nghẹn lời, ánh mắt của anh ta vẫn thủy chung đặt trên người của Lăng Mạt Mạt.

Lăng Mạt Mạt thấy Lục Niệm Ca không nói lời nào, cô tự nhiên cũng lựa chọn trầm mặc.

Thời gian dừng lại một chút, Lục Niệm Ca mới phá vỡ yên tĩnh: “Mạt Mạt, anh nghe nói em sắp ra album mới rồi, nếu như cần giúp đỡ, có thể tìm anh ————”

“Không cần.” Lăng Mạt Mạt nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp cắt ngang lời nói của Lục Niệm Ca, lưu loát dứt khoát cự tuyệt anh ta.

Lục Niệm Ca khẽ mím môi, suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Có phải em vẫn còn giận anh hay không, anh biết mình đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em”

Đột nhiên Lăng Mạt Mạt tức giận, một lần nữa cắt ngang lời nói của Lục Niệm Ca:“Lục tiên sinh có quan hệ gì với tôi? Tại sao tôi lại phải tức giận với Lục Niệm Ca ngài?”

Trong nháy mắt sắc mặt Lục Niệm Ca tái nhợt, giật giật môi, ngón tay khẽ nắm chặt, nhìn Lăng Mạt Mạt, nói: “Mạt Mạt, thật xin lỗi, anh”

“Anh cái gì?” Bởi vì ngồi ở trên xích đu, nên Lăng Mạt Mạt phải ngẩng đầu nhìn Lục Niệm Ca, khi nghe năm chữ này, cô lại thấy cực kì châm chọc, nghĩ cũng không nghĩ liền cắt ngang lời nói Lục Niệm Ca lần nữa, lòng dạ căm phẫn, nhưng cố tình nụ cười bên môi lại càng nâng lớn hơn, xinh đẹp như hoa: “Chuyện Lục Tiên sinh có lỗi với ta cũng không phải là một hai chuyện, ngài muốn ngồi xuống nói chuyện phiếm sao?”

Lăng Mạt Mạt nói tới chỗ này, liền cười lạnh, trực tiếp từ trên xích đu nhảy xuống, “Nhưng tôi lại không rảnh rỗi như anh!”

Cũng không phải do lòng dạ cô đọc ác như thế, mà là cô đã cho anh ta cơ hội, một lần lại một lần, cho đến khi tâm cô như tro tàn, chuyện cho tới bây giờ, thật sự cũng không có gì để nói, nói nhiều rồi, sẽ chỉ làm Lăng Mạt Mạt cô cảm thấy ghê tởm!

Xích đu vốn đang chuyển động, Lăng Mạt Mạt dùng sức sai thời điểm, làm cô bị đẩy ra ngoài, cô lại mang giày cao gót, trong vườn hoa đều là đường chữ thập, không cẩn thận liền chặt chân.

Vốn là Lăng Mạt Mạt muốn bỏ đi thật tiểu soái, nhưng không nghĩ đến kết cục lại thảm hại như vậy!

Chỉ là thật sự rất đau, Lăng Mạt Mạt âm thầm cắn răng, miễn cưỡng đứng lên, cô vừa định đi thử hai bước, đột nhiên Lục Niệm Ca đi tới bên người cô, vươn tay, ôm lấy eo của cô.

Lăng Mạt Mạt nhíu mày, theo bản năng muốn tránh thoát Lục Niệm Ca, vậy mà, Lục Niệm Ca lại không nói tiếng nào tăng thêm sức, bế cô trở về xích đu bên cạnh, nhẹ nhàng đặt cô ở trên xích đu, ngay sau đó, Lục Niệm Ca liền nửa ngồi trước mặt Lăng Mạt Mạt, vươn tay, tay nắm lấy cổ chân của cô.

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Lý Tình Thâm ở trong bữa tiệc tìm một vòng, không nhìn thấy Lăng Mạt Mạt, liền lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho coi, hỏi thăm cô ở nơi nào, lại thấy tin nhắn cô gởi tới.

Anh nhanh chóng mở ra, chỉ có một câu đơn giản: Enson, chúng ta gặp mặt đi.