Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 60: Tôi bảo đảm tôi không có bệnh (10)




Lăng Mạt Mạt không dám quấy rầy anh, rón rén đi tới trước bàn đọc sách, cầm một cuốn sách âm nhạc, chăm chú lật xem.

Chỉ là buổi trưa hôm nay, Lăng Mạt Mạt thường xuyên mất hồn. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Lý Tình Thâm một cái, trong đại não không ngừng vang lên những lời anh nói qua điện thoại vào buổi chiều đó.

Mà Lý Tình Thâm rất chuyên chú đọc sách, thỉnh thoảng cầm bút viết chữ vẽ tranh trên giấy. Thỉnh thoảng anh sẽ trầm tư, thỉnh thoảng anh sẽ cau mày, rất nhiều những động tác nhỏ, lại có thể toát ra sức quyến rũ vô cùng vô tận.

Một buổi chiều, thời gian cứ thế trôi qua.

Mãi cho đến bảy giờ tối, Lăng Mạt Mạt xuống lầu nấu cơm.

Đến khi cô làm xong, Lý Tình Thâm vừa vặn từ trên lầu xuống.

"Thầy, ăn cơm!" Lăng Mạt Mạt nhanh nhẹn gọi Lý Tình Thâm.

Lý Tình Thâm gật đầu một cái, đi rửa tay, đến trước bàn ăn.

Hai người lúc ăn cơm, cũng không nói chuyện nhiều.

Không khí rất yên tĩnh.

Cũng không áp lực.

Nhưng Lăng Mạt Mạt không biết tại sao mình lại cảm thấy khẩn trương.

Thậm chí, có một loại cảm giác hít thở không thông.

Lăng Mạt Mạt không nhịn được bắt đầu tìm đề tài, muốn hóa giải cảm giác không bình thường: "Thầy, đạo diễn Vương Nhất gọi điện thoại cho em, nói để thứ ba cho em đi hát."

Lý Tình Thâm ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Lăng Mạt Mạt, không trả lời.

Lăng Mạt Mạt biết Lý Tình Thâm có thói quen không để ý người khác, nên không cảm thấy lúng túng.

Lặng lẽ ăn vài miếng, sau đó không nhịn được nhìn Lý Tình Thâm, tò mò hỏi: "Thầy, không phải anh định về nước Mỹ rồi sao?"

Trong nháy mắt, nét mặt Lý Tình Thâm trở nên trầm xuống.

Thân thể nhỏ bé của Lăng Mạt Mạt khẽ run lẩy bẩy. Sau đó tỏ ra vô tội, vẻ mặt vô lại, dẩu môi, giọng điệu làm nũng: "Thầy, không phải là của em cố ý nghe lén. Là buổi trưa lúc anh gọi điện thoại, đúng lúc em tỉnh lại, sau đó vừa vặn nghe thấy."

Dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng ăn, cô gái nghiêng đầu, cắn thìa, ngây thơ nhìn anh, giọng nói mềm mại giải thích.

Trong nháy mắt, ánh mắt Lý Tình Thâm tĩnh mịch, thân mình giật khẽ, ngoài ý muốn lại không nổi giận.

Lăng Mạt Mạt được voi đòi tiên hỏi: "Thầy, anh vì một người bỏ qua thành tựu ở nước Mỹ, chẳng lẽ không hối hận sao?"

Lý Tình Thâm nhăn mày, nhìn về phía Lăng Mạt Mạt.

Đáy mắt Lăng Mạt Mạt đen nhánh, hiện lên mềm mại đáng yêu. Cô bĩu bĩu môi, cười nhẹ với anh : "Thầy, em chỉ thuận miệng hỏi một chút"

Mà ánh mắt Lý Tình Thâm không có nửa điểm tiêu cự. Lần đầu tiên Lăng Mạt Mạt thấy trên gương mặt tuấn mỹ của Lý Tình Thâm xuất hiện vẻ hoảng hốt, đẹp đến mức làm cô kinh sợ.

Ngay sau đó, cô liền nghe thấy một lời nói càng làm cô kinh sợ, kèm theo nhịp tim đập mãnh liệt.