Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 278-2: Lựa chọn giữa sống chết (2)




Không biết bắt đầu thế nào, nhưng cô cũng chỉ bị choáng váng mất một chút, đến khi có ý thức trở lại thì hai người đã đang đánh nhau rồi! Lưỡi dao trong tay Phó Minh Lãng khua trong không khí phát ra tiếng rít vù vù, lần nào cũng hướng vào những nơi trí mạng nhất của đối phương mà đâm tới. Mộ Yến Thần lạnh lùng né tránh, tay trái bắt được cổ tay của Phó Minh Lãng, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ tránh thoát, lưỡi dao sắc bén sạt qua cánh tay, trên áo sơ mi tuyết trắng nhất thời bị thấm máu chảy ra thành một mảng lớn màu đỏ tươi...

Đau đớn làm cho thân hình Mộ Yến Thần hơi bị lảo đảo, trên trán anh đã có lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt hiện rõ vẻ tái nhợt.

Phó Minh Lãng cũng không tốt hơn được bao nhiêu, nơi cổ tay có tiếng lách cách vang lên làm cho hắn nhận thấy xương cốt bị rời ra đau nhức vô cùng! !

"Tiếp tục chứ..." Mộ Yến Thần bịt vết thương, lạnh lùng ngước mắt: "Mày chỉ có chút bản lãnh này thôi sao?"

Phó Minh Lãng nhất thời bị kích động đến mức hai tròng mắt đỏ kè, một lần nữa nhặt lên cây dao nhọn nghênh đón!

Mọi người ở hai phe thấy thế vô cùng kinh hãi, họng súng đã nhắm chính xác, nhưng không ai dám nã một phát súng! Hai người đàn ông này chém giết giống như dã thú, đánh nhau bằng cách nguyên thủy nhất. Cổ tay Phó Minh Lãng đã bị thương, lại một lần nữa bị đập mạnh vào hàng hóa đang xếp ở bên mạn tàu trên boong. Lần này tàu biển tư nhân chở khách chạy chuyến này còn vận chuyển cả rượu, cho nên hàng hóa trong đó bị xô vào liền vang lên tiếng đổ vỡ rất lớn. Trong nháy mắt, rượu đã chảy đầy trên boong tàu. Tiếng dao bị rơi trên mặt đất vang lên một tiếng lanh lảnh. Phó Minh Lãng ra sức dùng tay khác sờ soạng để tìm, lưỡi dao nhọn lại bị hung hăng đá văng ra! Mắt nhìn thấy sẽ bị chế ngự, Phó Minh Lãng trở nên mù quáng, từ bên hông lấy ra một khẩu súng nhỏ đã giấu kín từ trước. "Pằng!" Một tiếng súng nổ vang lên chát chúa trong không trung! !

Lan Khê thét một tiếng chói tai! !

Phút chốc cả bờ biển bị kinh hãi.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người đang ẩu đả ở trên boong tàu. Máu tươi từ chân chảy xuống ào ạt, kích động những ánh mắt đầy khiếp sợ của mọi người. Sự căng thẳng trong phút chốc suýt nữa làm cho trái tim Lan Khê trong nháy mắt bị nứt toác ra! !

"A..." Sắc mặt Phó Minh Lãng bị kìm nén đến mức tím bầm, cả người run rẩy như sắp chết đến nơi.

Cổ tay phải của hắn bị vặn vòng thành một góc tù đáng sợ, mà giờ phút này họng súng của khẩu súng nhỏ lại đang đối diện với bắp chân của hắn đang bị thủng thành một lỗ máu. Giờ phút này, gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần cũng đã tái nhợt, tràn đầy mồ hôi. Bên thắt lưng và trên lưng có hai vết thương, máu thịt thi nhau tuôn chảy thấm vào quần áo. Vết thương không sâu, nhưng đủ làm cho người ta đang đau nhức đến bất tỉnh! Anh hơi choáng váng nhưng cố nhịn lại sự đau nhức, một lần nữa hung hăng kéo Phó Minh Lãng lại, nhanh như chớp dùng đầu gối thúc một cái mạnh mẽ vào bụng của Phó Minh Lãng!

Mộ Yến Thần lạnh lùng lui người lại.

"..." Lần này Phó Minh Lãng bị ném trở lại, trực tiếp nằm trên đất, người co quắp lại thật chặt, ngay cả miệng cũng không phát ra được thành tiếng nữa.

Mồ hôi lớn chừng hạt đậu nương theo đường gân xanh bắt đầu chảy rơi xuống, cơn đau nhức đang bắt đầu lan ra khắp toàn thân!

"Một phát súng này và kỹ thuật cưỡi ngựa ở trong trang viên đều không ở nằm trong dự liệu... Nếu như nói trả thù tôi không chấp nhận, nhưng sau hai lần này, cũng coi như tôi đã trả sạch cho anh. " Mộ Yến Thần lạnh lùng chăm chú nhìn hắn, cặp môi mỏng lạnh lẽo nhấn mạnh từng chữ: "Hiện tại tôi lại cảm thấy, so với việc được gả cho một người đàn ông thế này thì cô ấy chết... còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần..."

Nói xong, Mộ Yến Thần cũng đã bị lảo đảo, phải chống tay vào thân tàu, gân cốt trên mu bàn tay nổi lên dữ dội. Anh đã bị mất quá nhiều máu, nhưng lúc này vẫn cố gắng không để cho cơn choáng váng làm mình bị hôn mê đến ngã xuống. Anh nhìn về phía Lan Khê vẫn còn chưa hết kinh hoàng, buông thân tàu ra, từng bước một, đi tới chỗ cô.

Đừng sợ bảo bối... Anh tới rồi.

Người Lan Khê như sắp phát điên lên rồi, ánh mắt run rẩy dữ dội, nước mắt nóng bỏng tràn ra hốc mắt!

Nằm trên mặt đất, Phó Minh Lãng còn sót lại một chút tỉnh táo, nghe câu nói cuối cùng kia của Mộ Yến Thần, hắn bị kích động đến run người. Hắn oán, hắn hận, hắn không cam lòng... Cũng vào giờ khắc này sự kích động đã nổi lên hoàn toàn! !

Lạnh lùng nắm lấy lưỡi dao nhọn vừa mới bị đá bay, Phó Minh Lãng hét to một tiếng, cố chịu đựng cơn đau nhức, mạnh mẽ chốngtay nhấc thân thể dậy, xông tới kiềm chế người Lan Khê, để ngang lưỡi dao vào phía trước cổ, ấn vào da thịt của cô!

"Mày không được tới đây!" Hắn gầm gừ dữ dội, trong con ngươi đầy tia máu đỏ ngầu, "... Còn tới nữa tao sẽ giết chết nó! !"

Mộ Yến Thần thoáng chốc cứng ngắc ngay tại chỗ, sắc mặt tái xanh.

"Dừng tay ... ! !" Một tiếng thét gần như tê liệt, từ một khoảng cách xa vọng đến.