Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 299-2: Anh yêu em (2)




Mộ Yến Thần như bị một cú đập nặng nề vào ngực, sự buồn phiền đau đớn lan ra cực kỳ nhanh chóng...

"Được!" Mộ Yến Thần nâng cặp mắt có hàng mi dày lên, liếc nhìn bà một cái đầy sâu xa, nhàn nhạt đáp lại. di@en*dyan(lee^qu.donnn),

Khi nghe nói đến đây, rốt cục Lan Khê cũng đã hiểu tại sao lúc nãy khi ở trong phòng bệnh Mạc Như Khanh trước sau đều cúi đầu không nói câu nào, thậm chí ngay cả khi cha nói chuyện, bà cũng chỉ thuận theo, trừ lần đó ra không có sự trao đổi gì thêm nữa.

Mạc Như Khanh gật đầu một cái, quay mặt đi, lướt qua bà vai con trai đi về phía trước.

"Thời gian cũng không còn sớm tôi phải đi đây, " từ trên ghế dài phía sau Nhiếp Minh Hiên đứng dậy. Trong ánh mắt đầy mê hoặc kia thoáng hiện lên ánh nhìn khác thường, lướt qua người Mạc Như Khanh một lát rồi quay trở lại trên người Mộ Yến Thần "Nếu ở đây hai người có chuyện gì cần tôi giúp một tay cứ việc nói, tôi sẽ cố hết sức mình để thực hiện."

"Chẳng phải là cậu mới vừa kết hôn sao? Vậy mà trái tim vẫn còn thích rong chơi, không muốn về nhà để phục vụ vợ mới cưới sao?" Mộ Yến Thần lạnh nhạt liếc mắt qua bạn tốt một cái.

Sắc mặt Nhiếp Minh Hiên thoáng sầm lại, nhưng lại khôi phục nụ cười ngay, khóe miệng chu ra, "Tôi mặc kệ hai người, đi nhé!"

"Chuyển giúp em lời chúc tân hôn vui vẻ với Noãn Noãn nhé!" Lan Khê gọi với lên từ phía sau.

Nhiếp Minh Hiên giơ tay lên làm động tác đồng ý, chân bước vào trong thang máy.

Tất cả mọi người đều đã đi ra ngoài, ánh mắt của Mộ Yến Thần trở lại lạnh nhạt, đưa tay vuốt mái tóc của cô: "Mấy ngày nay phải vất vả ở trong bệnh viện, em có muốn đi ra ngoài hóng mát một chút hay không?"

Lan Khê giật mình, ngẩng đầu, dịu dàng nhìn anh.

Ánh mắt giao nhau dường như có thiên ngôn vạn ngữ khó có thể nói ra, cô gật đầu đồng ý.

***

Sương mù giăng khắp nơi. Thành phố C trong đêm mùa đông ngập tràn sương mù. Màn sương trắng mờ bao phủ trên những ngọn cây ven đường, dưới màn đêm đen đặc như mực ánh lên thứ ánh sáng ngọc, giống như những ngọn đèn được thắp lên khắp thành phố trong những dịp long trọng, đẹp mê ly không sao tả xiết.

Xe đi rất nhanh. Cảnh sắc quen thuộc hai bên đường loang loáng lướt qua. Tựa như hồi cô còn học lớp mười hai, thỉnh thoảng hứng lên, cô lại cùng anh đi dạo cảnh đêm khắp thành phố vậy. Xe đi ngang qua quảng trường với đài phun nước đã kết băng đông cứng, đi ngang qua cao ốc Ánh Sao, qua trung tâm thể dục thể thao rộng lớn mới được sửa chữa lại, đi ngang qua khu vực buôn bán sầm uất nhất của thành phố, băng qua đường quốc lộ, sau đó rẽ vào con đường cổ xưa nhất của thành phố C.

Lan Khê cảm thấy ánh đèn ngũ sắc lấp lánh phía ngoài cửa xe tạo thành một đường ánh sáng hoa lệ đủ màu sắc rực rỡ giống như trong hồi ức.

Cô nhớ lại thời gian vừa rồi ở trong phòng bệnh, lúc ấy trên gương mặt của cha là nụ cười từ ái, một nụ cười mà cô đã chờ đợi từ rất lâu, vượt núi băng đèo, vượt mọi chông gai rất vất vả mới có được kết quả. Vì thế cha cô mới nói mấy câu mà đã khiến cho cô phát khóc, đột nhiên cô cảm thấy mình vượt qua đoạn đường này không hề dễ dàng , thật sự rất không dễ dàng.

Ngón tay thon dài siết chặt tay lái làm cho khớp xương hiện lên trắng bệch, tốc độ xe chậm dần rồi dựng lại ở ven đường.

Cửa sổ xe bị cành cây quẹt qua một chút, những hạt sương bị động vào rơi lấm tấm xuống đất ngay trước mặt bọn họ.

Ánh đèn màu rực rỡ ở bên ngoài hắt qua cửa sổ vào bên trong xe, chiếu vào gương mặt lạnh lùng tuấn tú của Mộ Yến Thần, với đường nét góc cạnh rõ ràng từ xương gò má cho đến đường vòng cung của chiếc cằm tựa như được gọt giũa, bộ dáng làm cho người ta phải mê mẩn. Vẻ lạnh như băng trong con ngươi từ từ tan ra, hóa thành một đầm nước trong veo lóng lánh như sao.

Cặp môi mỏng mím thành một cái đường thẳng chất chứa sự cảm động bên trong, mà không sao thốt ra được thành lời.

Bàn tay của anh buông tay lái ra, dò tìm bàn tay mềm mại như cỏ của cô nắm lấy thật chặt.

Bàn tay của Lan Khê ấm áp một cách hiếm có, đây là kết quả sau khi anh dùng đôi bao tay dày cộp để giữ ấm cho bàn tay của cô. Lúc này một chút nho nhỏ ấm áp kia cũng đủ làm trái tim của anh ấm lại.

Hồi lâu, Mộ Yến Thần mới khàn giọng thì thầm với cô: "... Lan Khê, anh yêu em."

Trời đêm yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ có âm thanh của câu nói duy nhất lúc này đang vang vọng rõ ràng ở trong xe, “Lan Khê, anh yêu em."

Tựa như có một dòng chảy nóng bỏng, thoáng chốc phá vỡ trái tim, ào ạt dâng lên chảy tràn ra khắp lồng ngực. Lan Khê chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên tiếng ong ong, vừa ngọt ngào vừa buồn cười, nhưng nước mắt lại chảy ra khóe miệng tràn đầy chua xót.

Lúc này nhất định nét mặt của cô cực kỳ chật vật.

Năm ngón tay cô khó khăn mở ra, đan chặt lấy ngón tay của anh, quấn quít lại với nhau. Mộ Yến Thần tháo giây nịt an toàn thò người sang, cánh tay dài ôm cô thật chặt vào trong ngực mình, ánh mắt anh run rẩy, thân mật hoà chung vào hơi thở nóng bỏng chua xót của cô dưới bầu trời đầy sao.

"Anh yêu em." Anh nhẹ nhàng thì thầm ở bên tai cô.