Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 42: Giải quyết công bằng




Kỷ Diêu ôm gối ngồi xổm trên mặt đất, mặt đỏ bừng,cổ ngưỡng cao lên như chú gà trống ngẩng đầu gáy sáng, đang cùng tranh luận với một người phụ nữ trung niên. Thỉnh thoảng mất khống chế, bị Kỷ Hằng kí đầu không chút thương tiếc, cô nàng tủi thân cúi đầu xuống qua một lúc lại ngẩng lên cãi tiếp.

Còn có ……một bóng dáng cao lớn vô cùng quen thuộc đang đưa lưng về phía Lan Khê, cùng Kỷ Diêu nói chuyện với người phụ nữ kia.

"Các người còn mở miệng nói đến kiện cáo hay sao? Kiện quái gì mà kiện? Đóa Đóa đáng thương của tôi cũng bị hai con nhỏ này đánh dã man, đánh đến cả người con bé toàn là máu ....! !" Người phụ nữ la hết ầm ỹ,khí thế phách lối, kiêu ngạo y như cô con gái của bà ta.

Mộ Yến Thần lẳng lặng nhìn bà ta, đợi bà ta gào thét xong,anh mới mở miệng, giọng vẫn bình thản: "Chắc không?"

"Hay chúng ta cứ đến thẳng bệnh viện trung tâm, trực tiếp làm kiểm tra giám định vết thương của cả hai bên, rồi đem kết quả báo cáo lên tòa án để họ dựa vào đó mà phán xét? Luật sư của tôi sẽ thông qua Kỷ Diêu cùng những nữ sinh có mặt tại đó làm cho rõ nguyên nhân khởi nguồn của vụ việc. Bà thấy như vậy có công bằng chưa?"

Anh bình tĩnh phân tích mọi việc, vẫn giữ thái độ lịch sự, lễ phép nhưng vô cùng xa cách và….. không khoan nhượng.

Người phụ nữ liếc mắt khinh thường: "Phải làm như thế mới được hả? Cậu không còn muốn lăn lộn trên thương trường nữa à? Ba của Đóa Đóa chính là cục trưởng giáo dục hiện nay đó. Cậu nên suy nghĩ cho kĩ, đừng trách tôi không cảnh cáo trước!"

Mộ Yến Thần nhướng mày cao lên, chớp chớp vài cái rồi cười tà, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Đây là cách yêu thương bảo vệ con cái của những quan chức có quyền sao? Mộ Yến Thần xin được cúi đầu học hỏi!"

Tiếp anh cúi người, thong thả cầm áo khoác đang đặt trên ghế, con ngươi trầm tĩnh như nước dừng ở cái bóng in trên mặt tường mấy giây rồi mở miệng kết luận: "Ngày mai trên các mặt báo sẽ in tải vấn đề này, các người có thắc mắc gì cứ trực tiếp tìm luật sư của tôi…Nếu việc này không được giải quyết một cách công bằng nhất…. Tôi, Mộ Yến Thần thề không bao giờ bước chân vào thương giới nữa"

Tôi, Mộ Yến Thần thề không bao giờ bước chân vào thương giới nữa.

Giọng nói trầm bổng nhẹ nhàng, trái ngược hoàn toàn với sự huyên náo đang diễn ra, nhưng có sức công phá kinh người. Nó như mang theo sự nguy hiểm, mùi vị của máu tươi lan tràn ra khiến người xung quanh kinh hãi.

Cũng bao gồm…….bóng dáng mỏng manh yếu ớt đang núp sau cánh cửa.

Người phụ nữ há to mồm, nghe sự việc sẽ bị đăng báo thì hơi chột dạ, đôi môi run rẩy tái nhợt. Thấy Kỷ Diêu đang lấy điện thoại định chụp lại hình ảnh tệ hại này của mình, bà ta mất bình tĩnh hét chói tai: “Không được chụp….quăng cái thứ chết tiệt ấy ngay cho tao”.

Kỷ Diêu định xông lên tiếp lời bà ta nhưng bị Kỷ Hằng một mực ngăn cản, ánh mắt cậu sắc bén nghiêm túc cảnh cáo cô nàng không được gây thêm chuyện.

Lan Khê bị những lời anh nói hù cho sợ, tay trên nắm cửa đổ đầy mồ hôi. Cô theo bản năng lui vội ra sau, đôi dép ma sát với mặt đất gây ra ít tiếng vang.

Nhiếp Minh Hiên đang lẫn vào đám đông hóng chuyện, nghe tiếng động vội vàng quay sang.

Một màn vừa rồi cũng làm anh ta chấn động, nhưng với sự tu luyện lâu năm, anh ta vẫn giữ được sự bình tĩnh trên gương mặt. Anh ta quét nhìn về phía sau, thấy cô đang ngây ngô, khiếp sợ, liền cười trấn an: "Đã tỉnh rồi hả ?"

Lan Khê giờ phút này như một người câm, cứ ngơ ngác một chữ cũng không phát ra nổi, trong mắt cô chỉ có bóng hình Mộ Yến Thần.

Anh vẫn đứng sừng sững như núi, tròng mắt nổi đầy tia máu, môi mỏng mím thật chặt, nhìn anh thật cô liêu và có chút xơ xác.

Bối rối nhất vẫn là người phụ nữ kia, tay chân bà ta trở nên luống cuống, cố nén nước mắt lục tìm điện thoại trong túi xách, lui về một góc gọi điện cho chồng bà ta đến viện trợ. Giọng bà ta oang oang kể khổ, tố cáo mình bị ức hiếp với chồng, một lúc lâu liền phẫn nộ mắng nhiếc, chửi chồng là kẻ hèn nhát.

Từ trong mảnh hỗn loạn ấy, Lan Khê bắt gặp dáng người tuấn tú phi phàm đang từng bước tiến về phia cô. Khuôn mặt cô vội vàng nép sát vào cánh cửa không dám ngước lên nhìn anh. Khi còn cách cô khoảng một sải tay thì Mộ Yến Thần dừng bước, bàn tay to lớn khẽ vuốt đỉnh đầu cô, như đang thương xót, đang an ủi và truyền độ ấm cho cô.

"Bị thương thì phải lên giường nghỉ ngơi chứ . . . . ."Giọng nói anh hiện rõ sự mệt mỏi đến cùng cực, khàn đặc trong cổ họng, "Đừng đi ra ngoài, nhớ không?"

Dặn dò xong, anh im lặng nhìn cô như muốn nghe phản hồi từ cô nhưng vẫn là sự im lặng đáp trả lại anh. Anh thất vọng, cười tự giễu, ánh mắt lại nổi lên những tia máu tươi, mày nhướng tận trên cao như đang cố khắc chế một điều gì đó. Lâu sau, bàn tay xoa nhẹ vài sợt tóc của cô, rồi chậm rãi buông ra, xoay người hướng hành lang mà đi.

Nhiếp Minh Hiên cười tạm biệt với Lan Khê nhưng ánh mắt nhìn cô lại đầy sự khó hiểu, sau vội vàng đuổi theo Mộ Yến Thần.