Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 37: Chúc mừng lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập công ty: Nhờ lời chúc của chị




"Em hai mươi bảy tuổi rồi à? Thật ngạc nhiên vì lần đầu chị gặp em, đoán em chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học thôi. Em so với tuổi thật trông còn rất trẻ đấy. "

"Em cũng muốn mình chín chắn, trưởng thành hơn một chút để người khác không nói em là trẻ con. Nhưng vì em thường mặc những bộ quần áo trẻ trung nên có thể làm người khác hiểu nhầm. Em cũng không biết làm sao cho tốt nữa đây. "

Tổ trưởng Lưu thích Quý Tiểu Đông đơn giản. Tuy có những lúc cô ngây ngô nhưng chắc chắn cô sẽ không làm tổn thương đến ai. Trong môi trường làm việc cạnh tranh khốc liệt như thế này, muốn tìm một người ngây thơ như Quý Tiểu Đông tương đối khó. Mặc dù Quý Tiểu Đông trở thành đồng nghiệp của cô không lâu lắm, nhưng chưa bao giờ cô trò chuyện một cách thân thiết với Quý Tiểu Đông như thế này. Vì tổ trưởng Lưu tin tưởng Quý Tiểu Đông nên cô cũng muốn giúp đỡ Quý Tiểu Đông bất cứ việc gì ngay cả việc giúp Quý Tiểu Đông chống lại quản lý Dương. 

"Hay là em uốn tóc đi để trông em đứng tuổi một chút."

"Vậy cũng được, để em suy nghĩ xem để kiểu nào cho hợp."

"Đúng rồi, tiết mục tối nay em chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị cái gì? Em không tham gia tiết mục nào hết mà."

Tổ trưởng Lưu giải thích nói: "Không phải chị nói biểu diễn, mà là hỏi cái bụng của em ấy. Tối nay, có rất nhiều đồ ăn thức uống, em chuẩn bị cái bụng của mình chưa? Hơn nữa em cũng nên chuẩn bị tinh thấn đi. Em tuyệt đối không được ngất đi khi nghe Tổng Giám Đốc tuyên bố giải nhất đó."

"Ha ha, chị cứ nói thế, làm sao em lại ngất đi trong lúc đoạt giải nhất được chứ? Bụng em vốn rất tốt, nên em sẽ an nhiều. Nếu em ăn không hết thì em sẽ mang về."

"Chị nói nhỏ cho em nghe, chị sẽ không ăn bữa trưa nay."

"A! Chị còn có chiêu này sao? Vậy em cũng không ăn, tranh thủ để dành bụng ăn nhiều trong buổi tiệc tối nay."

Tuy ngoài mặt Quý Tiểu Đông làm ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng trong lòng cô lại rất vui vẻ vì biết được rằng người tham ăn không chỉ có mình cô. Nói ra mới nhớ cô cũng chưa ăn bữa trưa nhưng bụng cô cũng không cảm thấy đói. À không, phải nói là cô cố ý để bụng mình đói, có như vậy cô mới có thể ăn buổi tối nay thật ngon được. 

Đang lúc mọi người trò chuyện hào hứng, tổ trưởng Lưu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trong máy vi tính. Cô hắng giọng một cái ý bảo mọi người nên tiếp tục làm việc. Không khí trong phòng làm việc cũng rất nhanh trở lại yên tĩnh.

Quý Tiểu Đông đang muốn mở miệng hỏi nhưng thấy quản lý Dương vừa bước vào, trên tay cô ta cầm mười mấy bao lì xì. Khi cô ta còn chưa kịp nói gì, thì mọi người nhìn thấy và hoan hô.

Quản lý Dương cũng nở nụ cười thân thiện với mọi người. Lần đầu tiên cô ta chủ động nói chuyện cởi mở với mọi người: "Đây là tiền lì xì công ty phát cho mọi người, cảm ơn các bạn đã đóng góp hết sức mình vào sự phát triển của công ty. Rất mong mọi người tiếp tục phát huy thành quả đó."

Các đồng nghiệp cũng vỗ tay và từng người một bắt đầu tiến lên nhận bao lì xì. 

Đến giờ Quý Tiểu Đông mới biết vì sao tổ trưởng Lưu vẫn còn nán lại. Vì đã làm lâu năm, cô biết rõ quản lý Dương sẽ đến phát tiền lì xì của công ty nên cô mới hắng giọng nhắc nhở mọi người nghiêm túc, tránh để cho quản lý Dương nắm được yếu điểm của mình. Cô nhìn tổ trưởng Lưu với cái nhìn đầy cảm kích, tiến đến nhận bao lì xì của mình. Cũng như mọi người, cô cũng mở ra xem. Tuy không phải là nhiều lắm nhưng cũng khiến mọi người vui vẻ.  

Tiếng chuông tan sở vang lên, các đồng nghiệp bắt đầu cười nói, trên mặt mỗi người không giấu được cảm xúc vui mừng của mình, không phải vui mừng vì được thưởng bao lì xì, mà vui mừng vì Die nd da nl e q uu ydo n, buổi tiệc lúc tám giờ tối nay.