Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 5: Nơi nào cần em thì em hãy đến đó




“Đúng rồi, ai kêu cô ta có người cha lợi hại đến thế!”

“Tổ trưởng, làm phiền chị lấy tư liệu của đồng nghiệp mới cho em xem một chút, em muốn biết rốt cuộc cô ấy trông như thế nào? Nếu dáng vóc cô ấy không xinh đẹp, thì cũng sẽ không quá dọa người chứ.”

Lưu tổ trưởng giao bảng lý lịch đang cầm trong tay cho người đồng nghiệp, lúc đó những người khác cũng rối rít xúm lại xem. Đối với diện mạo của Quý Tiểu Đông, tất cả mọi người công nhận cô ấy thật là bình thường, nên cũng không có hứng thú để bàn luận, vì vậy mọi người tán gẫu mấy câu rồi tan việc rời khỏi công ty.

Ngày thứ hai, Quý Tiểu Đông cố gắng dậy thật sớm, nghiêm túc rửa mặt, đi đến công ty sớm một chút, mấy đồng nghiệp trong bộ phận hành chính chưa đến nên cô đứng chờ ngoài cửa.

Chỉ chốc lát sau, Quý Tiểu Đông gặp người sắp xếp cô phỏng vấn ngày hôm qua, tổ trưởng Lưu tới, cô vội vã lễ phép chào hỏi nói: “Chào buổi sáng!”

Tổ trưởng Lưu dĩ nhiên nhớ cô, vì vậy cũng mỉm cười đáp lại nói: “Sớm vậy! Em là người mới, em là Quý Tiểu Đông phải không?”

“Dạ đúng.”

“Em theo chị vào đây.”

“Dạ.”

Tổ trưởng Lưu đi vào phòng làm việc chỉ vào một ghế trống, nói với Quý Tiểu Đông: “Đây là chỗ của em, em có thể tùy ý trang trí nó, về sau ở đây sẽ là chỗ của em, em có thể thoải mái thiết kế nó thật đẹp”

“Dạ, cám ơn chị.”

Lưu tổ trưởng để đồ trên tay mình xuống, sau khi Quý Tiểu Đông ngồi xuống, cô cũng tựa vào chỗ ngồi của mình lại mở miệng nói: “Em cũng biết công ty chúng ta là tập đoàn Thái Tử, chắc cũng không cần chị lại giới thiệu, chị nghĩ khi em nộp đơn chắc cũng đã hiểu rõ công ty của chúng ta trên trang web chính thức của công ty rồi, còn lại chị chỉ giới thiệu chi tiết về tình hình nội bộ công ty thôi. Tổng giám đốc và Tổng giám đốc của chúng ta có quan hệ cha con, nói cách khác về sau Tổng Giám Đốc chắc chắn sẽ là Tổng giám đốc mới, phòng làm việc của họ ở lầu trên cùng, không được phép của chủ quản cấp lãnh đạo thì không được tự ý đi lên đó.”

Quý Tiểu Đông vừa cẩn thận lắng nghe vừa khéo léo gật đầu.

“Mặt khác, công ty chúng ta yêu cầu tất cả nhân viên làm việc ở đây đều phải mặc đồ công sở, về dạng thức của đồ công sở thì không có yêu cầu cụ thể nào, nên em có thể mua hoặc đặt vài bộ đồ công sở có hình dáng em yêu thích. Còn nữa..., công ty không chú trọng vào diện mạo, văn bằng, mà chú trọng vào nhân phẩm và tính tích cực của người đó. Hiện tại chức vị của em là phụ tá hành chánh, chức vị của những người khác là chuyênviên hành chánh, nên em phải phụ giúp các chuyên viên hoàn thành tốt công việc của các người đó, nơi nào cần em thì em hãy đến đó, em hiểu chưa?”

“Dạ hiểu.”

“Đúng rồi, chị họ Lưu, là tổ trưởng bộ phận hành chính. Người hôm qua phỏng vấn em họ Dương, về sau em có thể gọi chị ấy là Dương chủ quản, chị ấy chính là Tổng quản cả bộ phận hành chính. Mỗi ngày bộ phận hành chính sẽ sắp xếp một người trực, người đó phụ trách buổi chiều trước khi tan việc khóa kỹ cửa phòng làm việc và cửa sổ, sáng ngày thứ hai đến phòng làm việc sớm, mở cửa trước mười lăm phút, chị trực ngày hôm qua. Còn lúc nào thì đến phiên em trực, đến lúc đó chị sẽ thông báo cho em biết sau. Thật ra em không cần phải căng thẳng, trừ chị ra, những người ở đây đều còn độc thân, họ rất hòa đồng, đến lúc đó em sẽ biết.”

Thấy nụ cười thân thiết của tổ trưởng Lưu, trong lòng Quý Tiểu Đông vốn có chút thấp thỏm cũng từ từ nhẹ nhõm một chút, cô cũng đáp lại bằng một nụ cười cảm kích nói: “Cám ơn tổ trưởng Lưu.”

“Ừ, còn đây là điều lệ quản lý của công ty cùng chế độ thưởng phạt, tốt nhất em nên xem qua một chút. Hôm nay chị sắp xếp không quá nhiều công việc cho em, để tập cho em thích ứng công việc trước.”

“Dạ.”