Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Chương 41: Ai Biết Nỗi Khổ Riêng




Sở Ngự Tây vứt điếu thuốc lá, xoẹt một tiếng đốt một điếu khác, màu đỏ sậm giống như hỏa tinh, khói lượn lờ nhẹ bay lên, giống như sương mù dày đặt mơ hồ không rõ, sương mù phía sau, cô mặc váy lông đơn giản, tóc rũ xuống, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng có thể nghe rõ ràng tiếng đàn của cô...

"Tiên sinh, nơi này của chúng tôi không thể hút thuốc." Mặc áo sơ mi trắng như tuyết, thắt nơ nhỏ phục vụ đi đến trước mặt anh, thấp giọng nhắc nhở.

Sở Ngự Tây dập thuốc, giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã gần 8h, cầm áo khoác trên tay vịn, anh đứng dậy, tạo thành bóng râm cao lớn, từng bước đi về phía cầu thang, quay đầu lại một lúc, cô gái đánh đàn đang nghiêng đầu nhìn anh.

thì ra đã sớm không phải là cô.

Đến lầu một, phục vụ đuổi theo tới: "Tiên sinh, ngài còn chưa tính tiền."

Sở Ngự Tây đứng lại, môi hơi nhếch lên, có chút tự giễu. Anh đã ba, bốn năm chưa từng đến, khó trách đều không nhận ra anh. Mới đầu anh còn trở lại nhìn một chút, sau lại chán ghét mình dây dưa không rõ với chỗ này, thật là gió trăng vô tình người cũng thầm đổi thay, anh móc bóp da ra, còn chưa lấy ra đến, liền nghe một giọng nôn nóng nói: "Là Sở tổng?"

Anh ngẩng đầu lên, quản lý đã chạy đến trước mặt anh, cung kính nói: "Sở tổng, ngài đã đến."

Phục vụ vẫn cầm khay, ở một bên chờ thay Sở Ngự Tây cà thẻ, thấy Sở Ngự Tây gật đầu, thu bóp tiền vào, đi về phía cửa, quản lý ở một bên cung kính nói gì đó, vừa thay anh mở cửa, đưa anh ra ngoài.

"Quản lý, anh ta còn chưa tính tiền!" Phục vụ đuổi theo mấy bước, liền thấy quản lý cau mày, anh ta thấp giọng quở trách: "Mau im miệng, đây là ông chủ của chúng ta."

Hả? Phục vụ hóa đá tại chỗ.

trên xe, Sở Ngự Tây nắm tay lái, chạy nhanh vào dòng xe cộ, bóng đêm như được vén lên, đèn đuốc rực rỡ giống như pháo hoa, những thứ gây huyên náo ầm ĩ bị ngăn ở ngoài xe, bên trong xe yên tĩnh phiền lòng, từ khi nào anh lại cảm giác hiu quạnh như thế?

Tại sao đến Hàn Thành một lần, sau khi trở lại tâm chẳng những không yên ổn, ngược lại càng thêm rối rắm? Uông Trạch gọi điện thoại đến, nói đã đưa mẫu DNA cho Âu Dương, phải đợi đến mai mới có kết quả.

Ngày mai, thật đủ dài đằng đẵng.

Lúc này chuông điện thoại vang lên, anh cũng trên đường về nhà, mở ống nghe điện thoại, vẫn như cũ là giọng nói dè dặt của Vân Hề: "Anh..."

Anh không nhịn được nhíu mày: "Có chuyện gì?"

"Anh, cuối tuần này là mừng thọ sáu mươi của cha..." Giọng cô hơi nhỏ, chắc chắn là trốn trong phòng của mình, gọi điện thoại cho anh: "Anh vẫn còn ở Hàn Thành sao?"

Sở Ngự Tây hơi trầm mặt, nhàn nhạt mở miệng: "Ông ấy muốn làm sinh nhật?"

"Cha vốn không muốn làm, nhưng mà những ngày qua không chịu được khuyên nhủ của chú bác, từng người đến thăm hỏi cũng rất phiền phức, cha không thể làm gì khác hơn là đồng ý làm một yến tiệc sinh nhật nhỏ, ông mấy ngày nay cũng hỏi về anh."

Ngón tay Sở Ngự Tây gõ lên vô-lăng, con ngươi ngăm đen, từng bóng xe từ bên cạnh anh xẹt qua, anh nhàn nhạt trả lời một câu: "Anh biết rồi."

"Anh..." Thấy anh muốn ngắt điện thoại, Sở Vân Hề gấp gáp nói: "Anh, lần này anh dù sao chăng nữa nhất định phải trở về, tuổi cha cũng đã lớn, anh đừng làm ông tức giận nữa, nếu anh không đến, cha nhất định sẽ rất khó chịu."

ngực Sở Ngự Tây rầu rĩ, trong lòng kìm nén đến khó chịu, giọng cũng càng lạnh xuống: "Được rồi!"

không đợi Sở Vân Hề nói xong, anh đã ngắt điện thoại, quả đấm nện lên vô-lăng. Mừng thọ sáu mươi? Ông thật đúng là thoải mái!