Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 137: Không thể nhớ anh




Nghĩa trang lạnh lẽo yên tĩnh.

Thi Tĩnh mặc một thân quần áo đen đứng ở trước mộ Dật Thanh im lặng không nói gì. Từng cơn gió lạnh thổi đến bao trùm toàn thân cô.

Không rời mắt khỏi tấm hình Dật Thanh, cô đưa tay khẽ vuốt lên khuôn mặt anh, không kìm được khẽ nói, "Dật Thanh, em đến thăm anh đây!" Cô nhẹ thở dài.

Đã ba năm rồi, Dật Thanh anh có khỏe không?

Dật Thanh, chắc anh cũng biết, đã ba năm rồi. Ba năm là hơn một ngàn ngày, em đã quen với những ngày không có anh. Sau ba năm khi nhắc đến tên anh, đã không còn cảm giác đau đớn như trước kia nữa, thay vào đó là lặng lẽ tưởng niệm, dùng hồi ức để lưu lại chút kỷ niệm!

Ba năm trôi qua, khi nghĩ đến anh, trong đầu lại nhớ đến những cảnh tượng vui vẻ mà ta đã từng có.

Dật Thanh, anh mãi luôn trong tim mọi người không thể quên được. Mỗi người có một cách khác nhau để nhớ đến anh, tuy rằng không muốn để anh phải bận lòng, nhưng vẫn không thể không nhớ anh.

Qua hôn nay, bọn em nhất định sẽ sống thật tốt. Sẽ không quấy rầy đến sự thanh tịnh của anh nữa. Dật Thanh, sau này em cũng sẽ không đến thăm anh nữa! Hy vọng anh luôn mạnh khỏe.

Một cơn gió thổi bay mái tóc cô, Thi Tĩnh cúi đầu chào, sau đó xoay người đi không quay đầu lại.

Từng trận gió nổi lên, giống như tiếng lòng của cô vậy.

Sau này, cô sẽ nhớ đến anh theo cách khác. Dùng một cách khác để tưởng nhớ đến một người đàn ông luôn đối xử tốt với cô. Cũng là người đàn ông đã làm thay đổi cả cuộc đời cô.

Ra khỏi nghĩa trang, đi đến vườn hoa, một chiếc xe màu đen xa hoa dừng lại trước mặt cô.

Kinh ngạc nhìn người sau lớp kính, cô có chút ngạc nhiên, "Sao anh lại đến đây?"

Vân Dật Bạch nhìn lướt qua bụng cô, đưa tay mở cửa, "Lên xe!"

Thi Tĩnh cúi đầu không lên tiếng, mở cửa xe ngồi vào trong. Sau khi ngồi vào chỗ thấy xe khởi động chuẩn bị đi. Cô nhìn Vân Dật Bạch, "Anh, không vào sao?" Đến cũng đã đến rồi.

"Không!" Vân Dật Bạch từ từ khép mắt lại. Chỉ cần không thấy sẽ không sao. Người đã không còn. Có đến thì cũng có tác dụng gì chứ!

Thi Tĩnh không hiểu Vân Dật Bạch đang nghĩ gì.

Anh ấy đến đây là để đón cô sao?

Điều này khiến Thi Tĩnh có chút thụ sủng nhược kinh! Nhưng lại không kìm chế được đưa tay xoa xoa bụng, cái này một phần chắc cũng vì đứa nhỏ?!

Quay đầu nhìn nghĩa trang cách càng ngày càng xa, một lúc lâu sau Thi Tĩnh mới thu hồi tầm mắt, ôm lấy đứa bé trong bụng. Sự xuất hiện của đứa bé này, giống như được Dật Thanh mang đến vậy.

Giữa cô và Vân Dật Bạch không chỉ có một lần, lâu nhất cũng là lần gần đây, điều này khiến cô cho rằng đứa nhỏ này là do Dật Thanh mang đến.

"Khi nào thì đi khám?" Vân Dật Bạch bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Thi Tĩnh vừa ngẩng đầu thấy Vân Dật Bạch đang nhìn mình, lúc này cô mới biết anh đang hỏi cô.

"Ừm! Tôi sẽ không đi khám!"

Ánh mắt híp lại, Vân Dật Bạch ngồi thẳng lên, lạnh mặt nói, "Vì sao lại không đi?"

"Không phải trước đó đã đi rồi sao?! Tôi không thấy có gì khác thường, chỉ cần sau này tôi cẩn thận chút là được rồi!" Thi Tĩnh cúi đầu không nói, "Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu!"

Vân Dật Bạch cũng không nói gì nữa, gõ tay bảo tài xế, "Đến bệnh viện!"

Trong lòng Thi Tĩnh hoảng sợ, nắm chặt bàn tay, nhẹ giọng nói, "Không phải Bùi tiên sinh đã khám qua, nói không có việc gì rồi mà! Tự tôi cũng có thể đi được, anh..."

"Không phải tôi lo cho cô!" Vân Dật Bạch thản nhiên đưa mắt nhìn bụng cô. Ý tứ hiện rõ trong ánh mắt.

Đến bệnh viện, Thi Tĩnh xuống xe trước, nhìn Vân Dật Bạch bên trong xe, "Không phải anh vẫn còn lịch tập luyện sao? Anh đi đi, tự tôi đi được!" Cô vội nói.

Vân Dật Bạch giương mắt nhìn Thi Tĩnh thật lâu, giống như muốn nhìn thấu tâm tư cô.

Thi Tĩnh khẩn trương nắm chặt tay giống như lo sợ Vân Dật Bạch nhìn ra điều gì.

Một lúc lâu sau, Vân Dật Bạch mới lên tiếng, "Xong đợi tài xế đến đón, không được đi lung tung!"

"Ừm!" Thi Tĩnh thở nhẹ.

Mắt thấy Vân Dật Bạch cho xe rời đi, lúc này Thi Tĩnh mới dần thả lỏng. Xoay người nhìn cổng bệnh viện, cô trầm mặc một lúc mới chậm rãi đi về phía công viên đối diện bệnh viện ngồi xuống, định ngồi đợi ở đây một tiếng.

Một lát sau tài xế đến đón nhưng không thấy Thi Tĩnh, nhưng lại không dám tự quyết, vội vội vàng vàng đi tìm một lúc mới về báo với Vân Dật Bạch.

Đẩy cửa nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của Vân Dật Bạch bên ghế sô pha. Thi Tĩnh bất ngờ, "Sao anh vẫn chưa ngủ?"

"Cô đã đi đâu?" Vân Dật Bạch cố kiềm chế nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô, trầm giọng nói. Từ lúc tài xế trở về báo lại đến giờ, đã qua mấy tiếng, thế mà bây giờ cô mới trở về.

Biết rõ không nên hoảng sợ nhưng cô vẫn sợ rụt cổ lại, Thi Tĩnh thầm than một tiếng xui xẻo nói, "Không phải đến quyền tự do đi lại tôi cũng không có đấy chứ?!" Cô lớn tiếng khiến người kia nổi giận.

Anh khịt mũi hừ lạnh, "Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!"

"Vừa rồi anh hỏi gì?" Cô giả vờ không hiểu nháy nháy mắt, bộ dáng như không biết gì.

Nực cười, bảo cô nghe lời sao? Cả ngày hôm nay cô đã rất mệt mỏi rồi, không muốn phải cãi cọ với anh nữa.

"Trốn tránh vấn đề không có nghĩa vấn đề này đã được giải quyết, tốt nhất cô hãy thành thật khai ra!" Hàn khí ở đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, điều đó cho thấy sự nhẫn nại của anh đã đến giới hạn.

Thi Tĩnh nghe vậy, tức giận mím mím môi. Cô biết anh tức giận là vì lo lắng cho cô, tức giận thì tức giận, đã uy hiếp thì đừng mong cô thuận theo!

Đừng nghĩ cô không lên tiếng là cô sợ anh. Cô là người làm việc rất có chừng mực, tuyệt đối sẽ không đẩy mình vào chốn nguy hiểm. Người đàn ông đang tức giận trước mặt này dường như có việc không hiểu!

"Anh chẳng là gì của tôi cả, vậy mà lại quản tôi còn chặt hơn cả bố mẹ tôi..." Cô nhỏ giọng oán giận. Muốn dùng cách này để thoát khỏi việc Vân Dật Bạch tra hỏi đến cùng.

"Cô nói cái gì? Cô thử nói lại lần nữa xem!" Khuôn mặt Vân Dật Bạch tản ra khí lạnh bức người áp lại nhìn cô.

Thi Tĩnh khiếp sợ, "Tôi đi gặp bạn không được sao, anh hung dữ cái gì!" Buột miệng giải thích, nhưng trong lòng lại thấy không phục. Cô chỉ muốn đến thăm Lạc Du thôi.

"Bạn nào?" Anh tra hỏi đến cùng.

"Bạn thân!" Làm sao! Định thẩm vấn à! Cô không phải là phạm nhân.

"Không được nói dối!" Anh tức giận cắn lên cần cổ trắng noãn của cô.

Cô giương mắt trừng anh, lời nói bị nghẹn lại sau ánh mắt hung dữ của anh.

"Vậy sao không gọi điện cho tôi?" Vân Dật Bạch vẫn chưa nguôi giận tiếp tục hỏi.

"Hức, tôi không có số điện thoại của anh!" Cô thừa nhận.

"Hả?" Anh đầu tiên là ngẩn người, sau đó gầm lên, "Cô nói vậy là sao? Cô đã ở đây bao lâu rồi? Vậy mà ngay cả số điện thoại cũng không nhớ được, có cần tôi phải lấy số điện thoại ra khắc vào trong đầu cô không?" Anh tức giận gầm lên bên tai cô.

Chết tiệt! Hại anh lo lắng không yên, thiếu chút nữa thì cho rằng cô định bỏ trốn.

Vẻ mặt Thi Tĩnh xấu hổ cười cười, mỗi lần đều là Vân Dật Bạch tìm cô. Hơn nữa từ trước đến nay cô ra ngoài vốn không mang theo điện thoại thì gọi kiểu gì được?

"Vậy anh muốn gì? Đừng tưởng tỏ ra hung dữ như vậy thì tôi sẽ sợ!" Cô cũng giận.

"Vậy sao?" Anh tức giận đưa mắt nhìn cô, đáy mắt nổi lên một tia kỳ lạ khó hiểu. Khiến trong lòng Thi Tĩnh thấy bất an.

"Phải!" Cô cứng miệng nói, sau lưng lại thấy sởn hết gai ốc.

"Được, tối nay chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện!" Anh tự nhiên nắm chặt lấy tay cô, ôm chặt lấy eo cô.

"Anh định làm gì?" Cô hoảng sợ nhìn anh.

"Làm gì?" Vân Dật Bạch bỗng nhiên cúi đầu cười, nụ cười rạng rỡ khiến Thi Tĩnh ngây ra. Đợi đến khi cô hoàn hồn đã bị anh vững vàng đặt ở trên giường.

Bỗng nhiên như ý thức được điều gì. Cô kinh hô một tiêng. "Vừa rồi anh..." Lúc này cô mới ý thức được mọi chuyện.

"Sao vậy?" Vân Dật Bạch cúi đầu nhìn cô hỏi.

"Anh ôm tôi lên lầu?"

"Vậy thì sao?"

"Chân của anh..."

Vân Dật Bạch nghe vậy bật cười ha ha, chân anh vốn không có vấn đề gì lớn, lúc trước Lộ Dịch Nhiên nói là ba tháng chỉ là phỏng đoán nếu quá trình bình phục diễn ra lâu. Bên cạnh anh có quỷ y, chỉ nửa tháng là đã có hiệu quả như một tháng rồi.

Chỉ là bây giờ anh đã không nhịn được nữa rồi, cũng đã lâu rồi anh không đi lại hay hoạt động mạnh. Ôm cô lên lầu vẫn không có vấn đề gì.

"Anh cười cái gì? Chân của anh đã khỏi hẳn rồi sao?" Cô kinh ngạc nhìn anh. Bình thường anh ta như vậy để sai cô tắm rửa, bưng nước rót trà, tất cả đều là giả!

"Cũng không hẳn!" Vân Dật Bạch giải thích.

Nghe vậy, Thi Tĩnh vội ngồi dậy, "Vậy anh mau chóng nghỉ ngơi đi!" Cô xoay người nhường giường ngủ lại cho Vân Dật Bạch.

Liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của cô, Vân Dật Bạch thừa nhận, bộ dạng lo lắng của cô khiến anh rất vừa lòng. Loại cảm giác này khiến anh thấy rất thỏa mãn.

"Ha ha, không phải lần trước cô còn lo lắng tôi không thể khiến cô hài lòng sao? Xem ra 'biểu hiện' lần trước của tôi khiến cô rất không thỏa mãn? Đường đường là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, tôi thấy mình phải có nghĩa vụ loại bỏ sự bất mãn trong cô, lại đây, tối nay tôi đảm bảo nhất định sẽ 'dốc hết sức lực'!" Anh cười ác ý chậm rãi tới gần cô.

"Anh đừng có lại gần đây!" Thi Tĩnh lớn tiếng. "Vân Dật Bạch, anh đừng có khua môi múa mép trước mặt tôi." Lẩn tránh sự gần gũi từ anh.

Anh giống như một con báo mạnh mẽ lao về phía cô, lần này, không để cô có cơ hội chạy thoát, anh mạnh mẽ áp cô trên giường.

Thi Tĩnh trợn trừng mắt, anh trao cô một nụ hôn nồng nhiệt nóng bỏng. Đầu lưỡi anh bá đạo cạy mở đôi môi cô, mang theo đùa bỡn liếm qua liếm lại, hơi thở nóng hổi cũng theo đó tiến vào.

Anh dùng nụ hôn này để xoa dịu nỗi lo lắng bất an trong lòng.

Bất luận cô có trốn đi đâu, vẫn không thể thoát được khỏi anh. Đôi môi ngừng lại, bàn tay lớn cách một lớp quần áo vuốt ve trên dưới cơ thể người phụ nữ phía dưới.

Ngượng ngùng lấy tay cố gắng che đi cảnh xuân trước ngực. Thi Tĩnh trừng mắt nhìn Vân Dật Bạch.

Kích thích càng lúc càng mãnh liệt khiến thân thể cô bắt đầu có phản ứng, Thi Tĩnh bất lực để mặc anh đè trên giường, gần như có thể cảm nhận được cơ thể càng ngày càng nóng lên, hô hấp cũng càng lúc càng hỗn loạn.

Đôi mắt đẹp của cô khẽ chớp, trong mắt như phủ một tầng sương mỏng càng thêm quyến rũ, cộng thêm khí chất thuần khiết yếu đuối ngược lại lại càng thêm mê người.

Anh lại đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi cô, hôn càng lúc càng mãnh liệt, nhiệt độ trên người hai người cũng càng lúc càng cao.

Hôn như vậy... khiến cô không còn tỉnh táo, toàn thân cô giống như bị anh nhen lên những đốm lửa, khiến cô thấy khó chịu, không được tự nhiên, bản năng trong cơ thể như trỗi dậy, đang âm ỉ rục rịch, khiến cô không kìm được khẽ cựa quậy thân thể.