Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 226: Tín nhiệm




Cháu...” Nhìn theo chiếc thuyền khách đi xa, Phạm Đại cười hì hì tiến đến bên cạnh Tiểu Ngư vẫn đang nhìn về phía xa, theo thói quen mở miệng định gọi cháu gái bảo bối, nhưng mới buột miệng ra liền đã bị Tiểu Ngư quăng cho một cái liếc mắt thoáng qua, lúc này mới nhớ hiện giờ Tiểu Ngư đang là “thân nam nhi”, suýt chút nữa thì làm nàng lộ tẩy, vội vàng cười hắc hắc xí xóa, nói lảng sang chuyện khác: “Khụ khụ... Cháu trai à, giờ đã trưa rồi, chúng ta đi đâu ăn đây?”

Vốn dĩ hắn muốn hai thầy trò Phạm Thông ăn xong rồi mới đi, có điều một là vì không tiện để hạ nhân Lô phủ nhìn thấy gương mặt đã qua cải trang của bọn họ, hai là cần lên đường nhanh chóng, Phạm Thông cũng nói mang chút lương khô là tốt rồi, mà ngay cả Tiểu Ngư cũng không có ý định làm tiệc tiễn đưa gì hết, kết quả hai người thực đúng là chỉ mang theo chút lương khô lên thuyền rời Kinh.

Đinh Triệt đã đổi sang mặc một bộ đồ tùy tùng, nghe Phạm Đại đổi giọng, hắn âm thầm cười. Hằng ngày hắn gặp qua người nhà họ Phạm không ít, cũng vài lần nghe Phạm Đại gọi Tiểu Ngư nào là “Cháu gái bảo bối”, “Cháu gái ngoan“... này nọ, bởi vậy không kinh ngạc chút nào, ngược lại cố ý coi như không nghe thấy gì, ngay cả nụ cười cũng ẩn kín, miễn cho Phạm Đại vốn còn nhiều định kiến với hắn để ý đến.

“Đến Nhất Tái Lai đi, tôi mới nghe nói chỗ đó ngày mai chính thức khai trương, hôm nay còn đang có khuyến mãi đó.”

Phạm Đại vốn chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ có mấy người trông như buôn bán nhỏ từ phía trước đi tới, muốn đi qua chỗ bọn họ để lên thuyền, một người trong số đó không ngờ lại thực đáp một câu.

“Nhất Tái Lai?” Phạm Đại bị người kia đột nhiên tiếp lời, chợt hoảng sợ, suýt chút nữa còn tưởng mình bại lộ, rồi mới nhớ ra ba người mình đi ra đưa tiễn, đều đã hóa trang dịch dung, mặc dù tiểu nhị Nhất Tái Lai đến cũng không nhất định nhận ra cả bọn, thực là nghĩ quá nhiều rồi.

“Đúng rồi, chính là quán đó.” Người qua đường kia giơ ngón tay chỉ về phía tòa nhà trông rất nổi bật so với nhà cửa phố xá thấp bé xung quanh, nhiệt tình nói: “Quán đó dù là hoàn cảnh hay món ăn đều không tồi. Chúng tôi vừa ở đó, mỗi người ăn một bát lớn canh sườn hầm đậu phụ khô, thêm hai cái bánh bao, mà giá không quá mười đồng tiền. Thịt ninh nhừ, vừa thơm vừa ngon!”

Thấy đồng bạn đứng lại nhiệt tình chỉ cho người lạ, hai người còn lại cũng thuận miệng khen mấy câu, mới kéo nhau lên thuyền đi, nào biết rằng người thiếu niên trước mắt này lại chính là chủ nhân của “Nhất Tái Lai“.

“Xem ra “Nhất Tái Lai” làm ăn không tệ lắm thì phải.” Phạm Đại sờ sờ mũi, nhớ Nhất Tái Lai dù sao cũng phải thanh lý hết, cười nịnh nọt.

“Vậy đến Nhất Tái Lai đi, dù sao cũng phải ăn.” Tiểu Ngư im lặng thu hồi ánh mắt nhìn về phía Phạm Thông rời đi, đem cảm xúc giấu xuống đáy lòng, thản nhiên nói.

Đinh Triệt cũng không biết bàn bạc trước đó giữa nàng và Phạm Đại, hiện giờ nghe ra trong lời nàng có chút phiền muộn, trong lòng không khỏi thoáng hoài nghi, nhưng bến thuyền tuy nhỏ người lui tới lại không ít, không tiện hỏi, liền chỉ gật đầu.

Ba người đi về phía Nhất Tái Lai, mới nhìn thoáng qua ngã ba, liền thấy được ở cửa thực khách ra vào nườm nượp không dứt. Tuy rằng phần lớn đều trang phục tầm thường, không giống những người nhiều tiền, nhưng “Nhất Tái Lai” vốn dĩ theo nguyên tắc giá cả bình dân, ngược lại vừa lúc biểu hiện rõ buôn bán thử rất thành công.

Ba người đã sớm quen thuộc Nhất Tái Lai, bởi vậy được nhiệt tình chào đón cũng không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng nhìn cả sảnh đường đầy khách đang ăn uống rào rào, cảm giác thành tựu bỗng nhiên chợt tới, chỉ là nghĩ đến tình cảnh hiện giờ, ánh mắt lại trở nên buồn bã.

“Ba vị xin mời qua bên này!” Tiểu nhị chân không chạm đất không nhận ra ba người đang cải trang, nghe nói có người gọi món liền đưa cả ba lên lầu hai. Tiểu nhị phụ trách lầu hai lập tức lau bàn rót trà đưa thực đơn, động tác đều cực kỳ hợp lý vừa phải.

So với sảnh lầu một đông đúc, lầu hai có vẻ thanh tịnh hơn rất nhiều, tính cả ba người thì cả mười bàn có ba bàn có khách. Nhưng xem sắc mặt bọn họ khá hài lòng, nếu quán ăn sau này tiếp tục kinh doanh, những người này hẳn sẽ trở thành khách quen, chỉ là đáng tiếc...

“Sao vậy?” Đinh Triệt vẫn lưu ý sắc mặt Tiểu Ngư, thấy sau khi nàng vào quán tâm tình không tốt, rốt cuộc nhịn không được thấp giọng hỏi.

“Để sau hẵng nói.” Tiểu Ngư miễn cưỡng quay qua hắn cười cười, chuyển mắt nhìn thực khách xung quanh. Đinh Triệt cũng biết ở đây không phải nơi nói chuyện, không thể làm gì khác hơn đành tận lực dùng ánh mắt an ủi nàng, hy vọng nàng có thể thoải mái hơn chút trong lòng.

Phạm Đại nhìn bọn họ “mắt đi mày lại”, trong lòng chỉ thở dài, nếu như có thể, hắn cũng không muốn đóng cửa Nhất Tái Lai, đang làm ăn tốt như vậy, đóng cửa thật sự rất đáng tiếc.

Đồ ăn mĩ vị hương sắc song toàn rất nhanh lục tục được bưng lên, trong lúc này lại có hai bàn nữa có khách ngồi. Người càng nhiều càng khó bàn bạc, ba người hầu như không mở miệng nữa. Nhưng Tiểu Ngư trong lòng có chuyện, món ngon ăn vào miệng cũng không còn thấy hương vị như xưa.

Lẽ nào cứ vậy mà bỏ qua sao? Tiểu Ngư rối rắm trong lòng, chung quy có chút không cam lòng, huống chi quán ăn này không chỉ riêng của một mình nàng.

Không phải của một mình nàng? Trong đầu bỗng nhiên lóe sáng, Tiểu Ngư nói lấy ý niệm này, cân nhắc, nhất thời có một ý tưởng lớn mật dần hiện ra. Nàng lập tức gọi tiểu nhị đến, sai hắn chuẩn bị cho mình giấy bút và mực đóng dấu, sau đó bỏ cơm nước đi, ở trên phần bàn trống bắt đầu viết.

“Đây là...” Đinh Triệt ở bên nhìn, không khỏi kinh ngạc nhướng mày, lập tức thông minh đoán ra lúc trước tại sao Tiểu Ngư lại rầu rĩ không vui.

“Cách này rất tốt, có điều...” Phạm Đại cũng hiểu, nhưng nói được phân nửa lại sờ sờ mũi, không nói gì thêm. Tiểu Ngư quyết định chuyện gì xưa nay đều có lý do của nàng, nói vậy nội dung bên trong tờ khế ước này hắn không nên hỏi nhiều.

Hắn không hỏi nữa, Tiểu Ngư cũng không định trả lời hắn, đợi vết mực khô, liền ấn dấu vân tay lên, sau đó mới liếc qua Đinh Triệt cười khẽ: “Việc này ta có thể làm chủ đúng chứ.”

Đinh Triệt biết nàng nói vậy có ý gì, có điều việc nhỏ thế này dĩ nhiên hắn sẽ không để trong lòng, liền cười gật đầu.

Trong phòng bếp quán “Nhất Tái Lai”, Cừu Cửu Nương đang bận túi bụi. Nghe thấy con gái nói nhỏ vào tai, rằng Tiểu Ngư bí mật tới vườn sau, nhưng lại ăn mặc giống nam nhân, còn dặn không được nói cho ai khác, trong lòng không khỏi nghi hoặc, vội vàng kéo tấm khăn lau mồ hôi, đi nhanh ra sau hậu viện.

“Vân Anh, muội ở bên ngoài giúp tỷ tỷ trông, có người tới thì ho một tiếng nhé.” Nhìn thấy hai mẹ con tới, Tiểu Ngư trước tiên mỉm cười đuổi Vân Anh đi, sau đó đóng cửa phòng lại.

“Tiểu Ngư, có chuyện gì xảy ra đúng không?” Cừu Cửu Nương nhiều năm quan một mình mang theo con gái lăn lộn kiếm sống, sáng suốt rất nhiều, thấy sắc mặt Tiểu Ngư trong lòng nhất thời rùng mình.

“Đúng vậy, tôi có một tin xấu muốn nói cho thím.” Tiểu Ngư gật đầu nói. Ở cùng Cừu Cửu Nương gần một tháng, nàng rất thích tính tình thẳng thắn và kiên cường của Cừu Cửu Nương, lập tức không nói nhiều, nhìn thẳng, sắc mặt nghiêm nghị, đi thẳng vào vấn đầu: “Cửu Nương, Nhất Tái Lai chỉ sợ không thể kinh doanh nữa.”

“Cái gì?” Cừu Cửu Nương cả kinh, đây không phải chuyện đùa. Với nàng mà nói, Nhất Tái Lai không chỉ là công việc, mà đã là nhà của nàng, hơn nữa hiện giờ quán ăn đã chuẩn bị ổn thỏa hết, mắt thấy ngày lai là có thể chính thức khai trương, Tiểu Ngư lại đột ngột nói đóng cửa, có thể nào không khiến nàng khiếp sợ?

“Tiểu Ngư, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao đang yên đang lành lại đột ngột không mở nữa?”

“Không phải không muốn mở nữa, mà là không thể không bỏ qua,“ Tiểu Ngư cười khổ, “Hơn nữa không chỉ Nhất Tái Lai, nhà cửa gia nghiệp của chúng tôi ở trấn Liễu Hà nữa, cũng phải bỏ hết, vì ngày mai chúng tôi phải rời khỏi kinh thành rồi.”

“Mọi người phải rời khỏi kinh thành? Vì sao?” Cừu Cửu Nương càng kinh ngạc, nhưng vẫn cố ngồi xuống miễn cưỡng ép mình bình tĩnh một chút.

“Chuyện này nói ra thì dài, hơn nữa biết nhiều cũng không tốt cho hai mẹ con thím. Cho nên, tôi chỉ nói đại khái thôi. Cửu Nương, thím biết chúng tôi không phải người kinh thành, thực ra, năm đó chúng tôi tới kinh thành vì cha và Nhị thúc tôi vô tình kết thù lớn với một người, mới phải rời nhà tị nạn. Chúng tôi vốn tưởng tới kinh thành sẽ an toàn, không ngờ chưa hết ba năm, kẻ thù đã sắp tìm tới cửa.”

“Vậy cha cô hiện giờ thế nào? Ông ấy không sao chứ? Còn có Nhị thúc, Nhị thẩm cô, bọn Đông Đông nữa thì sao?” Cừu Cửu Nương nghe nói nhà họ Phạm vì tránh kẻ thù mới rời đi, thoáng chốc trở nên căng thẳng.

“Cửu Nương, thím đừng quá lo lắng, hiện giờ kẻ thù còn chưa tìm được chúng tôi, tất cả mọi người đều rất an toàn.” Tiểu Ngư áy náy nhìn nàng, “Chỉ là chúng tôi không có cách nào tiếp tục mở quán được nữa, thực sự rất xin lỗi.”

Nghe nói mọi người đều không sao, Cừu Cửu Nương không khỏi thở phào, cười thoải mái.

“Chuyện này không thể trách cô, dù sao không có gì quan trọng hơn là bình an. Nhất Tái Lai không mở nữa tuy rằng đáng tiếc, nhưng cũng chỉ là vật ngoài thân, về phần tôi, cô có thể yên tâm, cùng lắm thì tôi quay lại làm Tây Thi vằn thắn lần nữa, chỉ cần tay nghề còn đó, trời không tuyệt đường người. Vậy đi...” Cừu Cửu Nương đứng dậy, “Tôi lập tức đi tìm người mua, tuy nói thời gian gấp gáp, nhưng từ hôm qua thử bán, xung quanh không ít người kinh doanh đều cảm thấy hứng thú. Hơn nữa tất cả đều sẵn có, tuy rằng giá có thể thấp một chút, nhưng bán chắc sẽ dễ dàng.”

“Không cần, Cửu Nương, thực ra tôi đã có nhân tuyển sẵn rồi.” Sau khi thử Cừu Cửu Nương, Tiểu Ngư rốt cuộc mỉm cười.

“Cô đã tìm được người mua?” Cừu Cửu Nương ngẩn người, lập tức cười chân thành: “Vậy cũng tốt, có thể đỡ nhiều phiền toái, vậy người mua hiện giờ tới đây chưa? Mời người đó đến hậu viện bàn bạc hay chúng ta đến chỗ người đó?”

Tiểu Ngư cười cười, lấy trong lòng ra một tờ giấy, đưa cho nàng: “Không cần, chỉ cần thím ký một chữ trên tờ giấy này là được.”

Nghĩ đến Nhất Tái Lai sẽ có chủ nhân mới, mình lập tức sẽ phải rời khỏi đây, Cừu Cửu Nương không khỏi có chút phiền muộn, nhưng lập tức dứt bỏ những cảm xúc này, quyết định chờ gặp người mua sẽ cố thử xem có cơ hội ở lại hay không, nhưng suy nghĩ trong đầu còn chưa dứt, liền thấy trên tờ khế ước ghi rõ tên một người, không khỏi thất kinh: “Đem Nhất Tái Lai bán lại cho tôi? Nhưng...”

“Trừ thím ra, Nhất Tái Lai ở trong tay ai tôi cũng sẽ lo lắng. Tuy rằng hiện giờ nhà tôi gặp nạn phải rời khỏi đây, nhưng tôi và thím đều giống nhau, không hy vọng những khổ cực thời gian qua đều thành uổng phí. Tôi càng tin tưởng hơn là, Cửu Nương thím nhất định có thể kinh doanh tốt quán ăn này.” Tiểu Ngư cười nói, “Về phần hiện giờ thím lo không có tiền, vậy đơn giản, chỉ cần kinh doanh quán ăn thật tốt, sợ sau này không có tiền trả tôi hay sao?”

“Lẽ nào cô không sợ đến lúc đó tôi trở mặt không thừa nhận?” Cừu Cửu Nương xúc động nói, khế ước tuy rằng có ghi giá cả, nhưng chữ ký dấu tay đã có đầy đủ hết, nói cách khác, sau này nàng không trả một xu thì Tiểu Ngư cũng không có cách nào. Cái này và tặng không có gì khác nhau chứ?

Tiểu Ngư cười nói: “Thím đã có thể tin chúng tôi, chúng tôi vì sao không thể tin tưởng thím?”

“Được, như vậy tốt lắm.” Sau cơn khiếp sợ, Cừu Cửu Nương hít sâu, lấy ra cây bút vẫn dùng cho con gái luyện chữ, không suy nghĩ thêm nữa, múa bút viết xuống mấy câu, rồi trịnh trọng ấn dấu vân tay, sau đó đưa cho Tiểu Ngư.

“Cửu Nương, thím đây là...” Lần này đến lượt Tiểu Ngư xúc động.

Cừu Cửu Nương bình thản nỏi: “Nếu cô đã tin tưởng tôi, tôi dĩ nhiên không thể phụ sự tín nhiệm, bất kể bao lâu nữa mọi người mới có thể quay lại, chủ nhân Nhất Tái Lai vẫn như cũ vĩnh viễn là cô.”