Hấp Huyết Quỷ Trong Ngăn Tủ

Chương 2: Thiếu nữ hấp huyết quỷ cùng thợ săn




Là lão quỷ sống mấy trăm năm, đối với cuộc sống vẫn có yêu cầu chất lượng nhất định. Yêu cầu duy nhất của Mộ đối với cuộc sống, chính là tủ quần áo —— Ngăn tủ hơn mười lăm tuổi ít hơn hai năm không ngủ, toàn bộ ngăn tủ không phải bằng gỗ tự nhiên không có mùi hương nhàn nhạt của cây mộc hương không ngủ, ngăn tủ thể tích ít hơn 1.5mx2m không ngủ, ngăn tủ treo hơn năm bộ quần áo không ngủ…

“凸! Anh nằm ngủ trong quan tài có được hay không hả!!!” Thiếu niên tính tình nóng nảy nhưng lại thông minh mỗi lần dời nhà luôn luôn gào thét khi tìm tủ quần áo theo đúng yêu cầu cho hắn.

“Ta không thích nằm mà, Meo.”

Ba giờ chiều —— Thời gian Mộ rời giường. Mặt con nít dựa theo Mộ Hi phân phó mở cửa tủ ra, bị ánh mắt trừng chằm chằm của hắn doạ cho lui lại.

“Cái kia… Mạo muội hỏi một câu, nếu như mọi người đều biết anh ngủ trong ngăn tủ, chẳng phải anh rất dễ bị đánh lén sao?”

Thân ảnh thanh niên cất bước lại bị “từ kia” làm lung lay một chút, một giây sau, Mộ biến mất, dùng hành động trả lời vấn đề của hắn.

Chỉ hơn nửa ngày, trong tủ lạnh mất đi hai túi huyết tương. Mộ Hi nhìn về phía Ngũ Nhiên, ánh mắt trở nên âm trầm, mặc dù mặt con nít làm việc nhà rất lanh lợi, thế nhưng ăn nhiều như thế mới là trọng điểm đó!

“Mộ Mộ, nhanh chóng đưa tiểu hài tử này đến bên người mẹ nó đi.”

“Rất nhiều năm rồi chưa gặp thợ săn hấp huyết quỷ.”

“Tiểu Thiến không phải mẹ tôi! Tôi… tôi thích cô ấy.”

“…”

“Sau này cậu sẽ hiểu, hài tử.”

“Meo —— Hi, cùng ra ngoài tản bộ không?”

“Ai gọi là Meo Hi hả!!!”

Vương quốc huyết tộc có hệ thống quản chế rất nghiêm khắc, nhưng mà, đó là ở phương Tây. Thời gian Mộ tới Trung Quốc, trên mảnh đất này hầu như không có hấp huyết quỷ. Hơn một trăm năm trôi qua, dần dần ngư long hỗn tạp cũng liền khó tránh có thêm.

Mấy trưởng lão đứng đầu ở phương Tây không rảnh trông nom mảnh đất lớn này, vì vậy nơi đây trở thành thiên đường của hấp huyết quỷ, cũng có thật nhiều hấp huyết quỷ mới được sinh ra nhưng không được phụ trách sinh tồn trong kẽ hở.

Hấp huyết quỷ cùng nhân loại sinh sống cũng cân đối vi diệu.

Trên đường, thợ săn hấp huyết quỷ cũng sẽ không dễ dàng động thủ với vô danh tiểu tốt yếu ớt, trừ khi nhìn thấy bọn họ giết người. Nhóm hấp huyết quỷ cũng ghi nhớ sẽ không tuỳ tiện hút khô thức ăn — mà là ôm hắn, khiến hắn trở thành một thành viên của hấp huyết quỷ.

Hấp huyết quỷ sơ ủng cho Ngũ Nhiên đại khái cũng là một đứa trẻ mới ra đời — Ở trong mắt Mộ.

“Tiểu Thiến bị thương liều mạng dẫn kẻ kia đi, cô ấy nói buổi tối chín giờ gặp lại tại quán rượu, cho nên tôi một mực chờ ở đó.” Không nghĩ là bị đói đến vậy.

Không giống với hai người kia an nhàn thảnh thơi, Ngũ Nhiên vừa đến nơi ước định liền lo lắng xoay vòng.

Tình nhân trong mộng bạch y phiêu phiêu đúng là xuất hiện, nhưng mà — nhưng có cần mặc chiếc váy hoa máu dính tùm lum kinh khủng như thế không?

Cô gái kéo thân thể bị thương mệt mỏi, nhìn thấy Ngũ Nhiên bình an không có chuyện gì thì mắt sáng rực lên, lập tức nhìn về phía hai người quái dị kia, tràn ngập địch ý nhe nhe miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn. Nữ hấp huyết quỷ xinh đẹp bào hộ Nhũ Nhiên sau người, cảnh giác nhìn bọn họ — khí tức quỷ dị, khiến cô không khỏi khó chịu.

Mộ Hi không khách khí nhe lại, miệng đầy — nanh trắng.

“…”

Quỷ sao? Huyết thống Đông Âu, tuổi không đến 100, sức chiến đấu — miễn cưỡng xem là một thành đi. Nhưng mà…

“Thợ săn, rất mạnh.”

Nam tử áo đen từ chỗ tối đi ra, áo choàng cũng không che dấu được cơ bắp, tứ chi tràn ngập sức mạnh, sức chiến đấu so với nữ hấp huyết quỷ này mạnh hơn rất nhiều.

“Phạm nhân ta đã ngầm truy đuổi mười năm, hôm nay ta sẽ không để ngươi chạy mất!”

“Ngươi đang cos người dơi à đại thúc!” Giọng nói nghe như ác bá bức lương vi xướng [1], khiến người khác không thoải mái. Mộ Hi chép miệng một cái, bày ra tư thế chồm lên, tuỳ thời chuẩn bị như tiễn rời cung bắn đi.

[1] Bức lương vi xướng: chỉ hành động khi ác bá cường hào dân nữ.

— Đáng tiếc còn chưa xuất thủ đã bị Mộ kéo cổ áo lôi về, Mộ Hi đáng thương phải ở giữa không trung co lại thành bản thể, tức giận “meo” một tiếng.

Mộ nhét tiểu hắc miêu vào áo, đè lại cái đầu lộn xộn của nó.

“Rất mạnh, không phải cậu có thể ứng phó.”

“Meo ô!!!”

“Lại là một hấp huyết quỷ?” Thợ săn có chút kinh ngạc, hầu như không cảm nhận được khí tức của hấp huyết quỷ này, nam nhân trẻ tuổi này, rốt cuộc là quá mạnh mẽ hay là quá yếu?

“Buông tha bọn họ lần này, tiểu miêu nhà ta rất thích đại chính thái biết làm việc nhà này.”

“!!!”

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nghĩ thế nào cũng thấy chương này thật kỳ quái… Được rồi, một vài vấn đề sẽ giải thích phía sau, tui không nói lời vô ích nữa… Tiếp tục đăng truyện…

~*~