Hấp Huyết Quỷ Trong Ngăn Tủ

Chương 40: Hùng khởi đi, tiểu miêu




Đợi cả đêm nhưng điểm đỏ của Mộ vẫn không xuất hiện, Mộ Hi lo lắng quyết định ngay tức khắc sẽ đến Tứ Xuyên thăm dò là đã xảy ra chuyện gì.

Đương nhiên Jarvis không thể cho một mình hắn đi, đùa sao, đây chính là tâm đầu nhục [1] của chủ nhân hắn đó, có một chút sơ xuất gì thì đừng nói bát cơm khó giữ được, sợ rằng an toàn của bản thân cũng không bảo đảm nổi luôn.

[1] Tâm đầu nhục: dùng để chỉ ai đó có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng người nào đó.

Vì vậy, Jarvis khuyên can mãi, mới thuyết phục được Mộ Hi chờ hắn an bài xong xuôi hết sự tình trên tay rồi cùng nhau đi.

Hơn một trăm năm, đều tương đương với hai lần thời gian cả đời của người bình thường, cho nên đối với tiểu miêu mà nói, Mộ còn “thân nhân” hơn so với mẫu thân của hắn. Hơn nữa Mộ lại dùng tư thế cường hãn bất đảo đứng trước mặt hắn, đây là lần đầu tiên Mộ mất tung tích, vương bát khí của Mộ Hi tất nhiên xuất hiện, một đường hùng hùng hổ hổ lôi Jarvis đi.

Bên kia, sau khi Bách Lý Sương và Mộ thương lượng qua, quyết định đầu tiên là để cho Mộ và Moke lẫn vào thông trang nhỏ này tìm hiểu một chút tình hình bên trong đó. Sau một đêm ở ngoài phạm vị lão đầu độc nhãn nhận biết, Bách Lý Sương không thấy Mộ đi ra ngoài đột nhiên cảm thấy lòng chợt lạnh, trong lòng sợ rằng chuyện này đã không ổn rồi.



Mộ Hi đeo balo, một thân đồ thể thao ngắn gọn, cầm ipad đêm đó tìm kiếm nơi gần chỗ Mộ biến mất.

“Jarvis, chờ trời sáng hẳn ta sẽ vào xem.”

“Không nên mà!” Jarvis cũng muốn gọi đại gia luôn, nếu như ngài cũng một đi không trở lại thì ta làm sao bây giờ >_< “Ai sẽ hạ sát thủ với một con mèo đâu! Hơn nữa khi ban ngày mặt trời sẽ khiến hấp huyết quỷ yếu hơn rất nhiều, một nghìn cũng không phải đối thủ của tôi!” Mộ Hi không bình tĩnh mà rống to hơn. “Vâng vâng vâng.” Jarvis kéo kéo tai, bất đắc dĩ thua trận, “Được rồi, trước khi trời tối nhất định phải trở về, không, trước năm giờ chiều nhất định phải trở về! Cho dù có tin tức của tiên sinh cũng nhất định phải trở về!” “Đã biết.” Mộ Hi không nhịn được đưa balo cho hắn, lập tức biến thành tiểu hắc miêu. Không biết có phải gần đây nuôi thật tốt hay không, Jarvis thấy thế nào đều cho rằng nguyên hình của Mộ Hi lớn hơn rất nhiều. “Tôi về trước liên hệ bọn Bách Lý, cậu phải cẩn thận.” Vẻ mặt Jarvis lo lắng: Tiểu tổ tông, cầu ngài nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nha! Vì vậy, bảo mẫu khổ bức Jarvis một bước đi ba bước ngoảnh: “Thiếu gia! Nghìn vạn lần phải chờ đến hừng đông mới đi vào đó!” Tự nhiên là Mộ Hi để lại một cái đuôi mèo ve vẩy cho hắn. Thật ra trong lòng Mộ Hi cũng khẩn trương, hắn biết lần này chỉ có thể dựa vào một mình hắn. Thật vất vả chịu đựng được đến trời tờ mờ sáng, Mộ Hi nghênh ngang dưới mắt thủ vệ độc nhãn kia chạy vào trong thôn. Mới vừa vào, đã bị khí âm u xông tới mặt làm cho cóng đến sợ run cả người. Mặt trời hôm nay vô cùng hợp với tình cảnh, mờ tối không ánh sáng, chiếu đến một tiểu sơn thôn giống như một tử thành. Mộ Hi dọc theo góc tường đi về phía trước, cái mũi nhạy cảm bị mùi máu tươi nồng nặc kích thích đến muốn hắt xì. Phòng ốc trong thôn không hề lạc hậu rách nát, nếu như có sức sống thêm chút thì có thể làm thành một nơi nghỉ phép rất tốt. Mộ Hi đi hết một đường, suy nghĩ một chút, tìm cửa sổ phòng mở ra chui vào. Trong phòng cũng sạch sẽ không giống không người ở, chuyển tới phòng khách, Mộ Hi ngây dại. Tuy rằng rèm cửa sổ đã được kéo xuống, thế nhưng thị lực tuyệt cao của tiểu miêu vẫn tinh tường nhìn thấy giữa phòng khách chỉnh tề đặt ba cái quan tài. Chân tiểu miêu có chút mềm, lập tức khinh bỉ mình một tiếng: Ngủ trong quan tài mới là hấp huyết quỷ bình thường! Hấp huyết quỷ trong ngăn tủ, đây tuyệt đối là không theo xu hướng. Chung quy phải nói là tiểu miêu không biết được bao nhiêu hấp huyết quỷ, hắn chưa từng tiến vào gian phòng của Jarvis nên cũng không tài nào biết được quản gia vạn năng có ngủ trong quan tài đen như sấm nhân [2] hay không. [2] Sấm nhân: người khiến người khác sợ đến rợn cả tóc gáy. Vẫn là ngủ trong ngăn tủ giống Mộ Mộ đáng yêu hơn, Mộ Hi khẳng định gật gật đầu. Tại chỗ thất thần một hồi, một chút khiếp đảm lúc nãy cũng tiêu thất vô tung, thế là tiểu miêu bước không tiếng động nhảy lên quan tài, dò xét một vòng không phát hiện khe hở, lại duỗi móng ra khẩy khẩy vài cái trên nắp quan tài. Có lẽ là thanh âm rất nhỏ này ở trong nơi tĩnh mịch như thế có vẻ vô cùng chói tai, nắp quan tài động động, lại động động, sau đó hoàn toàn bị quỷ từ bên trong đẩy ra. . Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bây giờ tui nghĩ muốn kết thúc vụ này sau đó để cho Mộ Mộ và tiểu miêu hắc hưu [Này, tiết tháo đâu rồi]… Nhân vật phản diện gì gì đó đều sẽ bị giải quyết rất vô ly đầu [3], mọi người thấy sao? Đêm qua tính thế, cảm thấy nếu viết ra sẽ bị nước bọt của mọi người dìm chết… Có cơ hội sẽ thấy trong phiên ngoại, thật lòng tan vỡ vô hạn cuối ha ha. [3] Vô ly đầu: lấy những sự vật hiện tượng không hề liên quan đến nhâu sau đó xâu chuỗi thành một tổ hợp để tạo ra cảm giác khôi hài hoặc châm chọc. Hành vi vô ly đầu sẽ tạo ra lời nói và việc làm của người nào đó không có chút ý nghĩa nào, mạc danh kỳ diệu. ~*~