[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì

Chương 32: Từ chối




Bữa sáng Harry mang đến tuy đều chuẩn bị theo sở thích của Draco nhưng đã trải qua một ngày áp lực như vậy, cậu cũng không ăn được nhiều, sau khi cảm thấy dạ dày tương đối ấm áp thì dừng lại.

Harry còn đang ngủ, nhìn qua rất mệt mỏi. Draco thu dọn bàn ăn rồi đi tới giường mình, hôm nay cậu không muốn làm gì hết, muốn đọc sách để giết thời gian mà có quyển sách không tồi lại bị cậu đặt sang bên cạnh.

Draco đi đến bên giường, phát hiện Harry đã chui thành một đống kín trong chăn.

“Cậu định ngộp chết mình à?” Draco khẽ mắng, cậu xốc chăn lên, không ngoài dự đoán Harry co người lại.

Đi ngủ thế này làm sao thoải mái được, chỉ làm mình càng mệt mỏi hơn thôi.

Draco lắc đầu, xem ra mỗi lần Harry liên lạc qua gương hai mặt thì Hermione dài dòng không phải là không có lý.

Người này căn bản không chăm sóc tốt được cho bản thân mình.

Draco bất đắc dĩ, vươn tay kéo hai tay hai chân Harry ra, muốn chúng thẳng lại.

Harry nhúc nhích, đại khái là dao động pháp lực của Draco làm cậu rất yên tâm nên không tỉnh lại, cậu thuận theo để Draco giúp mình duỗi thẳng hai tay hai chân. Khi Draco giúp đắp chăn lên cho cậu còn trẻ con mà cọ cọ đầu vào mu bàn tay Draco.

Draco khẽ nở nụ cười.

Ai có thể nghĩ Kẻ Được Chọn hai mươi tuổi đầu thật ra lại giống trẻ con ở nhiều khía cạnh thế này chứ!

Lắc đầu, vươn tay rút ra quyển sách đã bị dịch xuống dưới gối, đang muốn đứng lên thì cửa ký túc xá đã bị mở bật ra.

Draco giữ nguyên tư thế này quay đầu, nhìn bóng dáng màu đen lửa giận ngút trời, khó hiểu một trận.

“Cậu…” Cậu đang muốn hỏi đối phương lại bị đối phương vứt sang môt bên.

“Đứng lên!” Cậu thấy đối phương kéo Harry còn đang ngủ say dậy.

“Gì vậy?” Harry mơ mơ màng màng đứng lên, nhìn người trước mắt một lúc vẫn còn chưa kịp phản ứng, “Severus à, tôi mệt chết đi được ý, anh để tôi ngủ một giấc đã…”

Từ từ!

Harry mãnh liệt phản ứng, đôi mắt vốn sắp khép lại của cậu nhanh chóng mở ra, khi thấy rõ người nổi giận trước mặt, không hề buồn ngủ nữa.

“Ss… Severus.” Cậu lắp bắp nói, “Tại sao anh lại ở đây?”

Nơi này không phải ký túc xá của Draco sao?

“Sao tôi lại ở đây hả, tôi rất xin lỗi vì đã phá hỏng chuyện tốt của hai người các cậu!” Severus chậm rãi nói. Merlin biết vừa lúc tiến vào anh nhìn thấy Malfoy kia đang cúi người muốn hôn Harry thì muốn giết người đến mức nào.

“Chuyện tốt?” Harry chớp mắt mấy cái, hiển nhiên vẫn chưa rõ tình huống bây giờ, “Chuyện tốt gì cơ?” Trong mắt cậu, “chuyện tốt” lớn nhất mà Snape đã phá hỏng chính là quấy rầy cậu ngủ bù.

“Làm sao cậu có thể…” Severus tới gần Harry, bọn họ dường như chạm mũi nhau, “Sao cậu lại có thể sau chuyện đó mà bò lên giường người khác hả!”

Lời vừa ra khỏi miệng, mấy người ở đây – bao gồm cả Lucius lo lắng cho Severus mà quay lại ký túc xá – đều trợn tròn mắt.

Chuyện đó?

Bò lên giường người khác?

Harry vì nhớ tới “chuyện đó” mà mất tự nhiên, mặt cậu đỏ bừng, cúi đầu.

Mà Draco vì cụm “bò lên giường người khác” trong miệng Severus mà ngây dại. Đương nhiên cậu biết “giường người khác” không chỉ đơn giản chỉ chuyện Harry ngủ trên giường cậu mà còn chỉ cậu và Harry đã xảy ra chuyện gì kìa… Đi chết đi, quần lót ren của Merlin chết tiệt! Draco nguyền rủa trong lòng, cho dù cậu thật sự muốn tìm đàn ông đi chăng nữa cũng không thể là Đầu Sẹo được. Làm sao cậu có thể cùng Đầu Sẹo làm chuyện gì gì ở trên giường chứ hả!

Mà Lucius vừa mới tới cửa cũng bị chấn động vì hai câu nói kia.

Merlin à, “cậu ấy” trong miệng Severus là Harry Potter sao?

Người kia có gì tốt chứ? Khi nào thì bọn họ đã phát triển vậy? Vì sao chỉ chưa đầy ba bốn tháng mà tất cả đã thay đổi hết thế này?

Severus chờ Harry phản ứng nhưng mãi sau khi cúi đầu Harry cũng không có động tác gì nữa, lửa giận của anh không mất đi mà còn bùng nổ hơn nữa.

Severus đẩy Harry ra sau, để Harry dựa lưng vào đầu giường, anh ép Harry phải đối diện với mình, đôi mắt đen huyền trong quá khứ không có gợn sóng không có cảm xúc giờ lại tràn ngập tức giận, “Cậu không để nó trong lòng đúng không? Cậu cho rằng đây chỉ là gặp lúc thì chơi sao? Hay chỉ là tình cảm thoáng chốc mà thôi?”

“Tôi… Tôi nghĩ anh coi tôi là thế thân cho Lily.” Harry tức giận nói, “Anh hôn tôi chẳng lẽ không phải vì đôi mắt của tôi sao hả!”

Lúc trước, cái lão dơi già tìm cậu hành cậu cả sáu năm, làm tất cả chỉ vì đôi mắt của cậu giống hệt đôi mắt của Lily.

Harry giận dỗi nghĩ lại.

“Cậu… Cậu ngu ngốc!” Làm sao anh lại yêu phải một tên ngu ngốc vầy chứ!

“Tôi…” Harry không thích bị người khác mắng mình ngu ngốc, nhưng vừa muốn phản bác thì bị Snape ngăn miệng lại.

Đây là nụ hôn lần thứ hai của bọn cậu, không lướt qua như lúc trước, nụ hôn này kéo dài mà sâu, hơi thở ấm áp làm cậu nhịn không được nhắm mắt lại, cảm nhận rung động mà Snape cho cậu.

Lời nói phản bác gì gì đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì vào lúc này.

Khi Severus rời đi thì Harry lập tức mở mắt.

“Anh…”

“Tôi thích cậu…” Snape hơi cứng ngắc nói, đại khái thật không ngờ một người lạnh lùng như mình cũng có một ngày dùng từ “thích” để biểu đạt tình cảm của mình. Anh cố gắng làm giọng của mình không quá đông cứng nhưng nghe chừng không thành công lắm, giọng nói của anh khiến người nghe có cảm giác lo lắng, nhưng gì thì gì mặt của anh không lạnh lùng, lạnh nhạt như thường ngày, đây xem như là tiến bộ chăng?

“Anh…” Harry trừng lớn mắt.

Tỉnh táo, hơi bất lực nhìn về phía Draco.

Severus nhìn theo ánh mắt của Harry, khi thấy Draco thì đôi mắt anh nguy hiểm nheo lại.

Draco cảm thấy mình đang run sợ, cậu có loại cảm giác gặp được ba đỡ đầu của mình. Ánh mắt lợi hại như này, áp suất khí lạnh lẽo như này đều trùng hợp với ba đỡ đầu trong trí nhớ.

Severus nhìn Draco, chậm rãi nói, “Cậu chỉ có thể là của tôi, dù cậu có thích cậu ta đi nữa…” Slytherin đã nhận định, cho tới bây giờ cũng sẽ không từ bỏ.

“Từ từ, khoan đã!” Vì sợ lửa giận làm hại, Draco vội vàng xua tay. Merlin à, cậu không biết ở đây làm sao mà Severus lại phát triển với Harry nhanh như vậy, cậu thấy rõ sự kỳ lạ đó nhưng cũng không nghĩ tới phương diện này, “Tôi không hề có quan hệ cùng cậu ấy, cậu ấy chỉ là không muốn về ký túc xá mà không biết đi nơi nào ngủ bù cho nên vô liêm sỉ chơi xấu tôi trộm giường thôi.”

“À?” Âm cuối hơi nhọn lên làm trái tim Draco đang run lại run thêm, cậu gật đầu như giã tỏi tỏ vẻ mình không nói dối.

“Vậy vừa nãy… tại sao cậu lại muốn hôn cậu ấy?”

“Tôi?” Draco không thể hiểu nỏi chỉ vào mũi mình, rồi chỉ chỉ vào Harry đang không biết làm sao, “Muốn hôn cậu ấy?”

“Lúc tôi tiến vào.” Severus bổ sung.

“Merlin à, tôi chỉ muốn cầm quyển sách tôi đặt ở dưới gối thôi.” Draco giơ lên quyển sách đang nắm trong tay nói, “Tôi thề với Merlin rằng tuyệt đối tôi không có khả năng thích người kia, tôi đã chịu quá đủ rắc rối rồi!”

“Đối với hiểu lầm của tôi, tôi xin giải thích.” Severus nói, anh lại chuyển hướng Harry, “Nhưng chắc chắn tôi không hiểu lầm tình cảm tôi đối với cậu.” Hơn nữa, cũng không muốn từ bỏ mối tình cảm này.

Harry nhìn đôi mắt lóe sáng của Severus, đột nhiên bỏ tay anh ra, “Không!”

“Cái gì?” Severus không hiểu ý Harry.

Harry đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Draco, mặt cậu hơi xanh, nhìn qua còn hơi run rẩy, nhưng cậu vẫn bổ sung lời mình vừa nói, “Tình cảm của anh, tôi không thể nhận được.”

Sắc mặt Severus chìm xuống.

“Vì sao lại không thể nhận được chứ, đứa nhỏ?” Giọng nói hiền hòa vang lên từ cửa phòng ngủ. “Chú cảm thấy hai cháu rất thích hợp.”

Lucius vội vàng quay đầu lại, “Ba, ba đỡ đầu.” Anh nói với hai người.

Abraxas hiền hòa gật đầu với Lucius, sau đó cười với đám người Harrry, “Chúng ta vừa lúc đi ngang qua đây, nhìn qua các cháu đnag gặp phải chuyện không giải quyết được đúng không?” Bọn họ định tới nhìn xem Lucius, lại không ngờ gặp phải chuyện này.

“Harry,” Severus nhìn Harry tránh sau lưng Draco, “Vì sao chứ?” Anh hỏi.

“Tình cảm của anh, tôi không thể nhận được.” Harry lặp lại câu nói kia, cho dù giọng nói rất nhỏ nhưng ai cũng nghe được sự kiên quyết trong đó…

“Vì sao chứ?” Voldemort hỏi, “Severus là một đứa nhỏ tốt, mà trò ấy cũng là một học trò rất có tương lai, trò ấy rất thích hợp với trò, Harry à.”

“Chúng tôi không nên ở cạnh nhau.” Harry nói. Cậu nhìn Voldemort hơi lạnh lùng nói, “Đó không tốt với chúng tôi tí nào.”

“Tôi chú ý tới, “ Bên cạnh Lucius đột nhiên nói, “Cậu chỉ nói cậu không thể nhận được tình cảm của cậu ấy mà còn nói không tốt khi hai người ở cạnh nhau. Nhưng trong đó thì cũng không nói rằng cậu không thích Severus.” Nhìn mắt bạn tốt dần dần xuất hiện vẻ lo lắng và đau đớn, Lucius quyết định vẫn giúp bạn tốt của mình một lần thì hơn, “Có chuyện khó nói ra lời sao?”

“Cậu nói cậu không ở nơi này lâu, là vì nguyên nhân này sao?” Severus đột nhiên nghĩ đến rất lâu trước đó lời Harry đã nói với anh.

“Đúng vậy,” Harry gật gật đầu, “Tôi chắc chắn phải rời khỏi,” Cậu và Draco nhìn nhau một cái, “Chúng tôi đến Hogwarts chẳng qua chỉ là một sự cố mà thôi.”

“Trò cũng có thể ở lại.” Voldemort hiền hòa giữ lại, “Trò ở bên cạnh mọi người cũng rất vui mà không phải sao?”

“Cậu ấy không thể ở lại được.” Draco đột nhiên nói, cậu bất đắc dĩ nhìn Harry, “Cậu ấy không thể… ở lại đây được…” Harry không thể ở lại thế giới này.

Thời kỳ hòa bình của giới pháp thuật quá ngắn ngủi, nếu tin tức Kẻ Được Chọn mất tích công bố ra sẽ làm cho người dân khủng hoảng. Hiện tại Harry là trụ cột của đại bộ phận người trong giới pháp thuật, cậu phải ở đó xuất hiện trong tầm mắt công chúng, an ủi bọn họ.

“Chỉ cần trò ấy muốn, trò ấy có thể.” Voldemort nói. “Trò ấy có con đường riêng của mình, nên tự mình đi.”

Draco nhìn Voldemort, trong mắt có giễu cợt.

Thật sự khó có thể tưởng tượng ra. Trong thế giới kia của bọn họ, Voldemort ép Harry phải trưởng thành, Harry chỉ có thể đi một con đường duy nhất, không ngừng mạnh hơn, như thế mới có thể sống sót.

Từ giây phút mà Chúa tể Hắc ám đánh dấu Harry thì Harry đã định trước chỉ có một con đường để đi. Hai người, một phải chết để kẻ kia còn tồn tại.

Mà vì sống sót, sự trả giá của Harry nhiều đến mức nào, chỉ có bọn họ biết mà thôi.

Nhưng ở thế giới này, Voldemort lại bảo Harry nên chạy con đường mà mình muốn, làm theo ý muốn của mình?

“Không phải trò không có tình cảm với Severus, vì sao lại từ chối chứ?” Voldemort hiền hòa nói.

“Tôi…” Harry thoạt nhìn hơi động lòng nhưng Draco biết cuối cùng vẫn là không thể, ý thức trách nhiệm của Harry quá mạnh mẽ.

Quả nhiên, cuối cùng Harry chạy ra khỏi phòng ngủ, không thấy bóng dáng.

Trong phòng ngủ im lặng một lúc, Voldemort nhìn Draco, đột nhiên nói, “Thầy không biết tại thế giới các trò thì trò ấy đã phải đeo trên lưng trách nhiệm trầm trọng cỡ nào, nhưng các trò không biết là đối xử với trò ấy như vậy là rất không công bằng hay sao chứ?”

Giọng nói có chứa tức giận làm Draco đột nhiên chuyển mắt tới anh, cậu nói, “Đã từng, cũng có người vì Harry mà chất vấn một người như vậy, nhưng mà…”

Cậu đã xem qua ký ức của ba đỡ đầu, khi ba đỡ đầu biết Harry phải đi chịu chết cũng đã từng chất vấn cụ già ấy vì sao lại độc ác với Harry đến thế…

“Nhưng… Chúng tôi đều không thể theo ý mình…” Bị cuốn vào trong chiến tranh, chúng tôi đều không thể theo ý mình.

Cậu thật không ngờ, hôm nay lại nghe được chất vấn thế này, đã có rất ít người bênh vực cho Harry.

“Thầy nói đúng, thưa giáo sư,” Draco lấy ra gương hai mặt, cậu đã thật sự phân biệt được Voldemort và giáo sư Riddle, vì Voldemort không thể nào suy nghĩ cho hạnh phúc của Harry được, “Harry nên có được hạnh phúc.”

“Trò muốn liên lạc với ai?” Voldemort không ngờ một câu chất vấn của mình dường như lại được người trước mắt đồng ý? Sự phòng bị ẩn chứa trong mắt của đứa nhỏ này cứ thế mà tan biến.

“Một người… có thể làm Harry từ bỏ tất cả trách nhiệm để ở lại đây,” Draco giơ giơ gương hai mặt trong tay, cười cười với Severus vì cậu nói nhìn qua, “Tôi cũng hy vọng cậu hạnh phúc.”

Ba đỡ đầu của tôi không thể có được hạnh phúc, hy vọng cậu có thể có được.

“Hermione!”

Gương hai mặt nổi lên tia sáng trắng, chỉ chốc lát sau, một cô gái còn trẻ xuất hiện trong gương, “Draco sao?”

Draco cười cười, “Có chuyện này, cần được giúp đỡ.”

Dương Minh Yên: chương này rất yêu Lucius, hỏi một vấn đề mà chưa ai hỏi. Chương này cũng rất yêu Voldemort, yêu vì câu nói chất vấn của anh. Chương này cũng yêu Draco, suy nghĩ vì bạn tốt của mình. Chương này cũng yêu Severus, đã can đảm nói ra lời tỏ tình, mặc dầu lời tỏ tình trong hoàn cảnh ta không thích lắm:”> Chương này cũng yêu Harry, có thể vì trách nhiệm mà buông bỏ tình cảm của mình. Nếu đặt ta vào hoàn cảnh đó, hoàn toàn ta không thể làm được, thật khâm phục cậu ấy! Và chỉ chương này là vì sao ta chọn bộ này. Phải edit đến chương này ta mới thích dàn nhân vật và tình huống trong truyện, và từ đó cũng thích tác giả =)