Harry Potter: The Girl Who Lived

Chương 16




Laura nhìn Giáo sư Snape biến mất sau ánh lửa màu xanh trong lò sưởi, và chỉ sau đó vài giây, cô lập tức được bà Narcissa kéo tay rời khỏi căn phòng.

Laura bước đi bên cạnh bà, vừa băng qua vô số những hành lang đẹp đẽ của căn biệt thự rộng lớn nhà Malfoy vừa nghe bà Narcissa nói. Đôi lúc cô nàng thực sự rất nể phục bà ấy vì có thể nhớ rõ vị trí của tất cả các căn phòng trong căn biệt thự khổng lồ này.

Narcissa dẫn Laura tới căn phòng mà cô từng ở để dưỡng bệnh. Mọi đồ vật trong căn phòng không bị xê dịch lấy một centimet nhưng chúng vẫn sạch sẽ không có lấy một vết bẩn.

“Bảo bối, ta biết con thể nào cũng quay lại, vì vậy ta vẫn giữ nguyên căn phòng cho con! Mong là con cảm thấy hài lòng!” Narcissa vui vẻ nói.

“Vâng, con cám ơn.”

Laura cầm chiếc vali nhỏ bước vào căn phòng của mình, cô mở cánh cửa sổ duy nhất trong phòng ra. Hơi lạnh của sáng sớm ùa vào khiến cho cả căn phòng trở nên thoáng đãng và mát mẻ vô cùng.

Laura ngoan ngoãn cùng bà Narcissa cất gọn quần áo vào trong tủ.

“ Cục cưng Draco, Laura chưa quen nhiều thứ ở đây, vì vậy con phải bảo vệ bạn ấy nhé” Narcissa nói một câu, hoàn toàn đổ hết tất cả trách nhiệm lên người bạn nhỏ Draco, còn bà thì vô cùng tự nhiên và vui vẻ đi làm việc khác.

Bà Narcissa rời đi khiến căn phòng trở nên im lặng, bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ. Laura ngơ ngác nhìn Draco, cô nàng chẳng biết nên nói gì cho phù hợp với tình huống lúc này.

“Đồ ngốc, đi thôi.'' Bạn nhỏ Draco bày ra vẻ kiêu ngạo, ghét bỏ nhìn bản mặt ngơ ngác của Laura.

Cô nàng tức giận trừng mắt với cậu ta và phản kháng “Tôi không phải đồ ngốc!”

Cái này chính là một sự sỉ nhục với cô! Tuổi của cậu ta có gấp ba lần cũng phải gọi cô một tiếng chị!! Như thế nào mà đến lượt cậu ta nói cô ngốc?!

Draco chẳng thèm nghe lời Laura nói, trực tiếp đi thẳng.

Không chấp nhặt với trẻ con, không cần chấp nhặt với trẻ con… Laura cố gắng tự kiềm chế sự tức giận ở trong lòng, nhưng cô vội vàng lật đật chạy đuổi theo sau cậu ta, dù cô nàng chẳng hiểu mình phải đi đâu hay làm gì.

“Phòng tôi đối diện với phòng cậu, còn kia là phòng tắm, đi thẳng thêm một chút nữa sẽ đến phòng cha mẹ tôi, phòng khách thì cậu chắc vẫn nhớ đường, tóm lại, có việc gì thì cứ gọi gia tinh mà hỏi”- Draco dừng lại, liếc xéo Laura - “ Cô tạm thời là chủ nhân của nó.”

Do đó, Laura cứ thế biến thành một thành viên tạm thời của nhà Malfoy. (Liên Sương: Sớm muộn gì cô chả thành, ta chỉ là cho cô tập làm quen trước thôi! ahihi)

Hiện tại, Laura và Draco đều 6 tuổi, là độ tuổi bắt đầu vào tiểu học.

Khác với những nhà phù thủy thông thường cho trẻ con đến trường Muggle học hay để cha mẹ dạy thì nhà Malfoy thuê hẳn mỗi môn một gia sư về dạy cho Draco, bởi vậy, Laura cứ thế oanh oanh liệt liệt phải học chung lớp với cậu ta.

Đối với một người lớn trong thân xác trẻ nhỏ thì học các môn thông thường thực sự không khó cho lắm, nhưng vấn đề làm cô nàng đau đầu thực sự chính là môn lễ nghi và ma pháp. Laura thực sự vạn vạn không ngờ lại có cái môn học lễ nghi vớ vẩn như thế này!

Theo lời bạn nhỏ Draco, thì các gia tộc phù thủy thuần huyết đều phải học cách cư xử lịch sự ngay từ khi còn rất nhỏ. Môn học này dạy các bài học cơ bản để trở thành một phù thủy có phong thái lịch lãm, quý tộc trong mắt người khác.

Laura thực sự cảm thấy đi học môn này chính là tự đi hành hạ mình a! Đặc biệt, giáo viên dạy môn này là một người cực kỳ nghiêm khắc!! Ông ấy luôn yêu cầu một sự hoàn mỹ tuyệt đối!

Laura luôn phải chú ý từng hành động nhỏ nhất của mình khi học môn này, từ lời chào, cách đi, ăn uống,... Trước đây cô từng nghĩ mình có tư thế ngồi hay đứng đủ thẳng rồi, nhưng ngay khi học xong một buổi học lễ nghi đầu tiên ở nhà Malfoy cũng đủ để cô nàng phải nghĩ lại ngay lập tức.

Đối với vị giáo viên nghiêm khắc của môn học này, ông ta luôn cho rằng một phù thủy thuần huyết thực sự luôn phải trau chuốt dáng đứng, dáng ngồi. Khi đứng, họ cần để một chân lên phía trước, mũi bàn chân hơi chếch ra ngoài, vai thẳng và đầu hơi ngẩng lên tự tin, còn tư thế ngồi, một phù thủy thuần huyết bao giờ cũng để bắp chân sau của mình chạm vào ghế trước khi ngồi xuống. Điều này giúp họ không bao giờ ngồi trượt hay bị ngã.

Khi an tọa, các phù thủy nữ thường chỉ được vắt hai mắt cá chân lại với nhau, trong khi các phù thủy nam có thể vắt chéo chân – biểu hiện của sự nam tính,...

Học tại nhà Malfoy thì luôn chật kín lịch, Laura cô chỉ rảnh rỗi vào các bữa ăn và giấc ngủ!! Thậm chí đến cả bữa ăn cũng không yên, giáo viên dạy môn lễ nghi luôn đứng nấp ở đâu đấy để nhòm ngó vào bàn ăn! Cô thực sự rất muốn chửi thề!!

Môn ma pháp của cô nàng cũng chẳng khá hơn môn lễ nghi chút nào. Để sử dụng đũa phép tạo ra kết quả như mong muốn, phù thủy cần phải quơ đũa phép đúng cách và phát âm thật chuẩn. Nhưng Laura không phải người gốc Anh chính thống, cô chỉ là hàng nhái mà thôi~

Kiếp trước cô không phải người Anh, bởi vậy khi lớn lên cô nàng thường bị tiếng cũ ảnh hưởng nên cô cần phải bỏ không ít thời gian để làm quen.

Tiết đầu của hôm nay là môn lễ nghi.

Sáng sớm, Draco gõ của phòng Laura một cách lịch sự và nói.

“Laura, nhanh lên, sắp muộn học rồi”

Cậu đứng trước cửa phòng một lúc lâu, thật lâu, thật lâu.

“Laura!” Bạn nhỏ Draco chau mày nói to hơn một chút nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng.

“Laura!!” Cậu ta gần như là hét lên vào cánh cửa, trên mặt cậu ta bắt đầu xuất hiện những “ngã tư đường phố“.

Quá tam ba bận, phép lịch sự chỉ còn là mây bay, Draco tức giận đạp cửa bước vào phòng. Còn Laura ngây thơ vô số tuổi vẫn vui vẻ nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp. Bạn nhỏ Draco 'dịu dàng' cướp chăn ra khỏi người cô nàng, Laura đang ngủ ngon lành trong chăn lập tức được cảm nhận làn gió sớm 'mát mẻ'.

Cô nàng ngơ ngác ngồi dậy, dụi dụi hai mắt mình, miệng đang định càu nhàu, lẩm bẩm thì kịp thời nhìn thấy Draco đang không ngừng tỏa ra sát khí, ngồi vắt chân trên ghế đối diện với mình. Laura lập tức tỉnh ngủ, cô vạn phần chân chó mỉm cười nịnh nọt Draco tiểu đại nhân, chỉ thiếu không nhào đến ôm chân cậu ta.

“Dậy rồi?” Cậu ta cũng tươi cười lại nhìn Laura khiến cô nàng dựng cả tóc gáy, vẫn là Draco hồi bé đáng yêu hơn, khi đó cậu ấy thực sự thực sự rất vô hại (mặc dù vẫn kiêu ngạo)!

Laura thay quần áo bằng tốc độ của Superman rồi nhanh chóng ngoan ngoãn theo đuôi Draco đại nhân xuống ăn sáng.

Trên bàn, ông Lucius đang ngồi đọc báo, còn bà Narcissa thì mặc kệ ông ấy có lắng nghe hay không thì bà vẫn thao thao bất tuyệt. Mắt Laura lập tức sáng lên như đèn pha, như người không biết bơi ngã xuống sông vớ được phao hay cọc gỗ.

Không sai, bạn nhỏ Draco rất ngưỡng mộ ông Lucius, còn ông Lucius rất yêu vợ, mà vợ ông là bà Narcissa lại rất quý Laura => Draco sẽ không phát tác được => Laura sẽ an toàn.

Bạn nhỏ Draco trừng mắt Laura, ngay lập tức cô nàng liền thu lại vẻ hí hửng, hoàn toàn trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu, yên phận, lúc này Draco đại nhân mới vừa lòng nhìn về phía ông Lucius.

Laura trong lòng uất ức, cứ chờ đấy, ngay khi cô yên vị trong lòng bà Narcissa thì cô nhất định sẽ trả thù!

“Hai cục cưng, chúc buổi sáng tốt lành” Bà Narcissa dịu dàng nói.

“ Vâng, chúc buổi sáng tốt lành” Laura vui sướng đáp lại, chuẩn bị hướng chỗ cạnh bà Narcissa thẳng tiến thì bị Draco nắm tay kéo về phía ông Lucius.

Các độc giả chớ hiểu nhầm đây là cái nắm tay lãng mạn, Draco đại nhân nắm vô cùng chặt đấy nhé! Giống kiểu bóp cổ kẻ thù vậy!?

Trong lòng Laura rơm rớm nước mắt, liên tục quay đầu bắn tin cầu cứu về phía bà Narcissa. Phu nhân Malfoy dù chẳng hề hay biết Laura đang trong tình trạng nguy kịch hay đang cầu cứu gì hết nhưng lại vô cùng trùng hợp vỗ vỗ cái ghế bên cạnh nói với cô.

“Laura, con lại đây ngồi cạnh ta nhé!”

Cô nàng vô cùng hạnh phúc quay ngoắt lại, giựt tay ra khỏi tay Draco, đi nhanh hết mức có thể để có thể đến bên cạnh bà Narcissa.

Mãi cho đến lúc Laura ngồi vào chiếc ghế bên cạnh bà ấy, thì cô mới thở phào một hơi.

Sau đó, suốt cả bữa ăn, bộ dạng Laura hệt như “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cô vô cùng tích cực trả thù bằng cách khiêu khích, cười đểu đắc thắng với bạn nhỏ Draco, mặc dù cách trả thù này thì vô cùng ấu trĩ và ngớ ngẩn như một đứa trẻ nhưng cô nàng chẳng biết còn cách nào để trả thù nữa.