Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 2 - Chương 35: Luôn không làm được




Từ mật đạo nhà bếp vào đại sảnh then chốt, hạnh phúc ăn điểm tâm và uống hồng trà. Trò chuyện quá khứ của Hogwarts với bốn đầu sỏ.

“A, ngẫm lại Atula và Stephen năm đó, quả thực tốt đến sắp có thể mặc chung quần, nếu không phải cả hai đều có tương ứng, ha hả, ta đã tính ghép hai học sinh tốt nhất của Sala lại với nhau.” Nhiều chuyện nhất Hufflepuff nói.

“Cậu luôn loạn điểm uyên ương phổ, Hel, nếu không phải cậu và Nana, quan hệ của tôi và Sal sẽ không thành ‘tử địch’.” Gryffindor oán hận, tuy nói là oán giận, bất quá càng nhiều là trêu chọc.”Gody, tôi cũng nói không sai mà.” Ravenclaw cười cười, “Ai bảo mỗi lần nấu độc dược cậu đều bỏ quên Sala, Sala chịu không được nhất học viện Gryffindor, cậu không phải không biết, anh ấy có chân tật… Mỗi lần chọc anh ấy bỏ đi không phải đều là học sinh của cậu sao.” Ravenclaw cười nói.

“Nhưng mỗi lần tôi đều tìm về, cũng không phải to tát gì, các cậu sao có thể nói tôi và Sal thành ‘tử địch’ chứ?” Gryffindor tỏ vẻ khổ sở, giao hữu vô ý a, giao hữu vô ý.

“Harry, lần trước Severus nói con đã là học đồ của Prince, đúng không? Chúc mừng con, chờ chúng ta ra ngoài, sẽ cho con tốt nhất. Severus là một Prince rất điển hình.” Slytherin không để ý tới Gryffindor lảm nhảm kế bên, cười nói với Harry, “Thật khó có thể tin đứa bé ấy là hỗn huyết.”

“Bất quá, học đồ của Prince… Harry, con xác định sẽ không khiến các giáo sư khác thấy kỳ quái?” Gryffindor đột nhiên phục hồi tinh thần, nhỏ giọng hỏi.

“Sẽ không, mẹ Sev không có học đồ, cậu của anh ấy thời trẻ từng nhận một cái, đáng tiếc ngài ấy không may mắn, vì thí nghiệm sai lầm mà nổ chết, thế nên năm đó 《Nhật Báo Tiên Tri》 còn có một tin tức khiến Prince rất khó nhận —— 《Con trai duy nhất của Prince chết vì thí nghiệm》, vậy nên, Eileen mới sinh ra… Ôi, Gody, ngài biết sinh mệnh của phù thủy rất dài. Chỉ là Elliot đã lớn hơn con 150 tuổi. Mà Eileen chỉ lớn hơn con 50 tuổi, trời ạ, nếu là Muggle, quả thật không thể nhận.” Những năm tháng quá khứ Harry giao lưu với bức tranh của Prince luôn có thể nghe được đủ điều.

“Được rồi, các con muốn quà gì? Ta là nói rất nhanh con sẽ mười bốn tuổi, ách…” Gryffindor chưa nói xong, đã bị Slytherin xông vào khung tranh đánh bay.

“Đừng để ý tới cậu ta, Harry, Severus là một đứa bé không sai, tin tưởng ánh mắt của chúng ta.” Ravenclaw cười nói, “Thế nhưng, người nhà Prince đều có chút vấn đề về tính cách. Con biết ta đã dạy Atula, thằng bé ấy âm thầm yếu đuối, ngụy trang kiên cường, sợ hãi thân mật, thậm chí rất nhiều lúc giả vờ xa cách, do dự không tiến, càng đáng trách là, nó keo kiệt tín nhiệm, âm thầm bất an, con hoàn toàn không rõ ý tứ chân chính của nó. Còn có, con xem cái nhà con thậm chí tệ hơn, dĩ nhiên bỏ qua hạnh phúc tới tay, trời ạ, Sala, anh cũng không thể thiên vị hậu đại của Atula nhà anh.”

“Được rồi, Nana, nói bậy khi người đó vắng mặt không phải điều một vị công chúa nên làm.” Hufflepuff rất dễ dàng trêu chọc khiến Ravenclaw nghẹn lời.

“Harry, tuy con và Severus đã chết một lần lại vẫn yêu nhau, nhưng Nana phân tích rất đúng, Harry, hiện tại, nói cho ta biết, con sẽ làm gì? Slytherin xưa nay chuẩn bị vạn toàn, quả đoán mà bước.” Slytherin đứng trong khung tranh của Gryffindor hỏi.

“Con biết sự lo lắng của các vị, vâng, Sala, Nana, Hel còn có Gody, con biết các vị yêu con, con rất vui. Trước đó con đã biết anh ấy âm thầm yếu đuối cỡ nào, thế nhưng, con nghĩ con có thể cường thế nếu anh ấy vẫn ngụy trang kiên cường, con có thể thích hợp ôn nhu nếu anh ấy vẫn sợ hãi thân mật, con có thể thoáng tí lãnh đạm nếu anh ấy vẫn giả vờ xa cách, con có thể biểu hiện giả dối nếu anh ấy do dự không tiến, con có thể cầm ra chủ động. Con sẽ càng thẳng thắn thành khẩn mà đối diện với sự tín nhiệm keo kiệt của anh ấy, sẽ ở khi anh ấy âm thầm bất an mà khiến mình càng thêm kiên định. Đúng vậy, Sev bỏ qua hạnh phúc tới tay, nhưng nó không có nghĩa con không thể âm hiểm, khiến anh ấy vĩnh viễn không thể bỏ qua.” Harry cười, “Con, là một Slytherin, cho nên giảo hoạt là đặc tính của con con, là một Gryffindor, dũng khí vĩnh viễn tồn tại trong lòng con con, là một Ravenclaw, có thể dùng trí tuệ vũ trang cho bộ não của mình con, cũng là một Hufflepuff, chân thành là vũ khí con đả động nhân tâm. Con không quên lời dạy của các vị.””Con có thể như vậy, chúng ta an tâm.” Salazar và ba vị khác vui mừng, “Được rồi, Harry, Hòn Đá Phù Thủy lúc nào tới tay?”

“Phỏng chừng phải chờ thêm một thời gian nữa, dù sao, con cần sự chuẩn bị vạn toàn, con hiện tại không dám khẳng định mình có thể lấy được nó trong Chiếc Gương Ảo Ảnh không, thế nên, con phải chờ Neville • Longbottom, bất quá, trước đó thử tiếp xúc tấm gương kia, là một lựa chọn không tồi.” Harry nói.

“Ừ, con sửa xong pháp trận giám thị rồi chứ?” Ravenclaw hỏi.

“Chỉ kém chút, con phải đi Đức lấy thủy tinh ảnh về, các vị biết, giờ ở Anh, loại công nghệ này được xưng cấm thuật, thuộc về có galleon cũng mua không được. Đức thì vẫn còn. Con đã nhờ một người bạn. Tuy con có thể tự làm, bất quá rất tốn thời gian lại phí sức.” Harry nói.

“Ừ, xem ra, phù thủy xuống dốc không phải không có đạo lý. Bọn họ đều quên tiến thủ, chương trình học của Hogwarts rất lạc hậu.” Ravenclaw thét lên.

Harry bất đắc dĩ nhún vai, nhưng thật ra Slytherin lên tiếng: “Được rồi, chúng ta lập tức có thể ra ngoài, chờ chúng ta ra rồi, mọi người muốn làm gì trường học cũng được, không phải sao? Vậy nên, đừng hét nữa.”

“Cũng là học viện của Sala và Gody tốt nhất… Một cái ra White Wizard vĩ đại nhất cận đại, một cái ra Chúa Tể Hắc Ám cường đại nhất ở Anh cận đại, bất kể tốt xấu, tóm lại lưu danh sử sách.” Hufflepuff nói.

“Không, cậu sai rồi, bọn họ không ai đạt được chờ mong của tôi và Sal cả.” Gryffindor nói, “A, Harry, Harry, thân ái của ta, ta và Sal trông cậy vào con đấy.”

Harry bị giọng điệu và biểu tình đột nhiên của vị sáng lập giả này chọc cho nổi da gà, biểu tình bất đắc dĩ, mà Slytherin bên cạnh cũng không biết làm sao, che mắt lại, môi giật giật. Harry vừa dùng Occlumency, vừa đành vậy mà thì thầm 《Đại điển pháp thuật》, y rốt cục biết Sala gặp phải một người yêu không mặt không da, vô tâm vô phế, không thể dựa vào còn gián đoạn tính động kinh là một chuyện cỡ nào khiến người không nói nên lời, thảo nào ông thường thất thố trước mặt học sinh, sau đó rời nhà trốn đi. (?)

Harry chỉ đành lấy ra đồng hồ quả quýt, mượn cớ phải chuẩn bị lễ phục tiệc tối, y không hề do dự rời khỏi đại sảnh then chốt.

Thông qua mật đạo, y về phòng mình, thấy Herpo ăn uống no đủ thích ý nằm trên giường. Gặp Harry vào, nó lập tức bò xuống, vô cùng thân thiết leo lên thân thể y.

【Tay nghề của Harry ngày càng tốt. Đã sắp sánh ngang với Hel rồi, cảm ơn.】 Herpo nói.

【Ngươi thích là tốt, Sala sẽ sống lại, sau này ngươi đi theo ông ấy chứ?】 Harry cười hỏi.

【Không, ngài là chủ nhân của chiếc vòng Nụ Hôn Rắn, cũng là người thừa kế của Sal, ngài biết rồi đấy, người thừa kế của phù thủy đều rất tôn quý, ở thời đại ngàn năm trước, người thừa kế thậm chí tôn quý hơn cả người đã thừa kế, vì đó là tương lai. Đặc biệt ngài, người thừa kế được bốn đầu sỏ thừa nhận. 】 Xà quái nói.

【Đích xác, bất quá, Sala sẽ thương tâm? 】

【Hừ, ông ấy có Gody.】 Xà quái tựa hồ có ý kiến với Gryffindor.【Ta cũng có Sev.】 Harry cười nói.

【Không giống, ngài có Sev, nhưng chí ít ngài thỉnh thoảng sẽ làm đồ ăn cho ta. Mà Sal thì khác, ông ấy sơ ý hơn ngài.】 Xà quái nói.

Một người một xà hàn huyên một hồi, Harry quyết định đi dạo Hồ Đen, có lẽ, có thể nghịch tuyết?

Nghĩ thế, y vui vẻ như một đứa bé chân chính, bỏ thêm câu thần chú ấm áp cho mình, y ra hầm của Slytherin.

“Cậu Potter,” Vừa ra hầm, y đã bị một cái giọng ngoài ý muốn gọi lại, “Những món đồ chơi này, ách, đều là tôi tịch thu trong tay các học sinh, cậu hẳn sẽ thích.” Là Filch, nhét một rương sản phẩm đùa dai vào tay Harry, “Merry Christmas!” Nói xong, ở khi Harry sững sờ, rất nhanh rời đi.

Harry ngây ngốc nhìn rương đồ chơi trong tay, lại nhìn bóng lưng có chút tập tễnh của Filch, đột nhiên thổn thức —— có vài người rất thiếu sự quan tâm, y bất quá là tặng quà Giáng Sinh cho ông quản lý và mèo của ông. Ai, lão Squib này, rất không được tự nhiên. Bất quá, y vẫn nhìn bóng lưng ông quản lý hô: “Merry Christmas, ông Filch! Cảm ơn, cháu rất thích quà của ông! Thay cháu hỏi thăm phu nhân Norris!”

Cái bóng phía trước khựng lại, nhưng rất nhanh quẹo qua hàng lang. Harry cầm rương trong tay, gọi gia tinh, để nó đưa tới phòng ngủ của y. Cho dù không có gì quý trọng, nhưng đây cũng là tâm ý của Filch, huống chi mắt sắc y thấy được trong rương có một tấm da dê quen thuộc.



Thanh thản ra khỏi tòa thành, sau đó ở bãi đất đọng tuyết bên Hồ Đen bắt đầu dùng cách của Muggle đắp người tuyết, chơi đến quên trời và đất. Thẳng đến khi một cái giọng khiến y phục hồi tinh thần.

“Harry, cháu đang đắp người tuyết à?” Harry nhìn lại, là Hagrid.

“Đúng vậy, chú Hagrid. Cái này, ừ, cho phép chứ?” Harry ngại ngùng hỏi Hagrid.

“Đương nhiên, có thể. Ý chú là, trước khi cháu nhập học lần cuối cùng chú thấy cháu, cháu là một cục bông, cháu biết đấy, chú và ba cháu là bạn tốt. Ừ, cảm ơn món quà của cháu, ý chú là, quyển sách đó rất tốt, sao cháu biết chú thích nó?” Hagrid hàm hậu nói.

“Trang viên Potter có nhật ký ngày trước của mẹ, cháu xem qua, đáng tiếc không phải bức tranh.” Harry nói, đây không phải lời nói dối, Lily quả thật để lại nhật ký, bất quá không ở trang viên Potter mà là ở nhà Evans tại Spinner’s End.

“Cảm ơn, Merry Christmas, chú sẽ cho cháu một phần quà, a, rất xin lỗi, chú lại quên cháu.” Hagrid hổ thẹn.

“Đừng khách sáo, ý cháu là, Merry Christmas. Chú chơi chung chứ?” Harry hỏi.

“Không, chú còn có việc. Lần sau đi, lần sau mời tới ngôi nhà nhỏ của chú.” Hagrid nói.

“A, cảm ơn.” Harry nhìn Hagrid cười híp mắt cáo biệt mình rồi rời đi, trong lòng có chút cảm giác nói không nên lời, Hagrid là bạn y, vẫn là. Trước khi sống lại, cho dù tình yêu của y và Severus hấp thụ ánh sáng, đầu tiên duy trì không phải người khác, mà là Hagrid. Bán cự nhân này luôn thiện lương như vậy, tuy không quá khôn khéo, tuy ông sẽ nuôi một số thứ kỳ quái, bất quá, rất thật, rất thật.Harry tiếp tục nghịch tuyết, thẳng đến khi hoàng hôn, y đắp ba người tuyết, sau đó nhìn chúng nở nụ cười, bất cứ lúc nào, y muốn, cũng đơn giản như vậy, ít như vậy——

Chỉ là một cái nhà…

Thế nhưng, vì sao, luôn không làm được?