Hạt Ngọc Ẩn Mình

Chương 14




Peter Houghton nhận ra ông chủ lại đang trong tâm trạng khó chịu khi anh vào phòng làm việc sáng hôm sau - muộn năm phút, đúng là xui xẻo. Công tước đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng đứng theo kiểu nhà binh, một tay gõ lộp độp đều đều lên thành cửa sổ.

Vậy thì chắc hẳn những lời xì xào bàn tán dưới nhà về nữ công tước và Lord Thomas là đúng, dẫu ai cũng biết có thế nào đi chăng nữa thì làm vậy là không đúng với cuộc hôn nhân của công tước. Và rồi, tất nhiên, còn có tin đồn là con chim câu của công tước đi tản bộ trong phòng tranh với Lord Brocklehurst vào lúc quá nửa đêm tối qua.

Kể từ khi trở về Willoughby, Houghton cứ thắc mắc việc cô gia sư có phải là con chim bồ câu bé nhỏ của công tước hay không. Anh thích người phụ nữ này, dù không được phép để cảm xúc cá nhân xen vào công việc. Ở dưới nhà cô luôn nhã nhặn và chẳng hề ra vẻ tại bàn của bà Laycock, dù mọi lời nói và cử chỉ đều thể hiện cô là một tiểu thư gia giáo.

“Cậu đã ở chỗ quái quỷ nào thế?” Lời nói của công tước đã khẳng định sự nghi ngờ của viên thư ký là đúng.

“Giúp bà Laycock giải quyết chút rắc rối liên quan đến sổ sách cân đối thu chi, thưa đức ngài.”

“Cậu có thích một kỳ nghỉ không?” Công tước hỏi.

Houghton nghi hoặc nhìn công tước. Anh sắp nhận được một kỳ nghỉ vĩnh viễn sao? Vì đến bàn làm việc muộn năm phút sao?

“Cậu sẽ đi Wiltshire thay ta. Đến trang viên Heron. Ta không biết đó là đâu. Nhưng rõ ràng là cậu phải tìm ra.”

“Đến chỗ của Lord Brocklehurst ư, đức ngài?” Viên thư ký cau mày.

“Đại loại thế. Ta muốn biết tất cả mọi thứ cậu tìm hiểu được về cô gái tên Isabella đã từng sống ở đó, và mới bỏ đi gần đây.”

“Isabella ư? Họ là gì, thưa đức ngài?” Houghton thắc mắc.

“Không rõ. Và trong suốt thời gian tìm hiểu cậu phải che giấu thân phận, không được tiết lộ với ai. Cậu hiểu chưa?”

“Chỉ có mỗi cái tên Isabella thôi sao, đức ngài? Ngài có biết gì về diện mạo không?”

“Cứ xem như cô gái đó giống hệt cô Hamilton.” Công tước trả lời.

Peter Houghton nhìn công tước chằm chằm.

“Ta có thể tin sự thận trọng của cậu không, Houghton? Cậu sẽ có một kỳ nghỉ dài hạn được trả hậu hĩnh đúng không?”

“Để đến thăm gia đình anh họ Tom,” gương mặt thư ký thản nhiên. “Tôi vẫn chưa biết mặt vợ anh ấy. Và thăm cậu con trai mới sinh mà tôi đã nhận lời làm cha đỡ đầu.”

“Ta không cần phả hệ gia đình,” công tước cộc lốc. “Tối nhất cậu nên đi ngay, Houghton, nếu không sẽ lỡ mất lễ rửa tội.”

“Chân thành cảm ơn ngài, thưa công tước,” Houghton lên tiếng khi ông chủ xoay người đi ra khỏi phòng. “Tôi sẽ không bao giờ quên ngài đã đối xử tốt với tôi thế nào.”

“Trước khi đi cậu lo liệu thêm một việc khác được chứ?” Công tước ngoái lại từ ngưỡng cửa. “Ta đã ra chỉ thị là sáng nay cô Hamilton sẽ đi đến Wollaston.”

“Tôi sẽ thu xếp ổn thỏa việc đó, thưa đức ngài.” Houghton nhanh nhẹn trả lời.

Houghton thầm nghĩ, vậy ra công tước còn kín đáo hơn phu nhân nhiều. Dưới nhà chẳng có lời xì xào nào về mối quan hệ giữa đức ngài và cô gia sư - gái điếm London. Dẫu vậy, gã giữ ngựa đã khẳng định là sáng hôm qua hai người đó đã cưỡi ngựa một mình với nhau cả tiếng - xem ra khẳng định đó là có cơ sở dựa trên chỉ thị lo liệu việc may đo, sắm sửa trang phục cưỡi ngựa và giày ống cho cô gia sư.

Như vậy cô ấy đích thị là tình nhân của công tước. Và nếu đức ngài định tìm hiểu về quá khứ thì ắt hẳn ngài thật sự say mê cô ấy. Cô ấy đã dùng tên giả sao?

Nhưng khó mà trách đức ngài một khi nữ công tước chẳng thèm giấu giếm việc mình dành nhiều tình cảm hơn cho Lord Thomas.

***

Buổi sáng trời mưa. Fleur tiếc nuối vì ngay cả việc ra ngoài đi dạo một chút xíu sau bài luyện đàn cũng không thể thực hiện được. Và chẳng có cơ may sẽ có một bài tập cưỡi ngựa khác cho tiểu thư Pamela.

Nhưng ký ức về chuyến cưỡi ngựa sáng qua và hệ lụy của nó, rồi sự việc tối qua và cơn hoảng loạn đã khiến cô đưa ra một giả định quá xấu hổ, cộng thêm ký ức vòng tay anh ôm lấy cô, trái tim anh đập ngay tai cô và hương nước hoa của anh thoảng bên tai cô, đã làm cảm giác tiếc nuối ngay lúc này của cô vơi bớt.

Xét cho cùng thì cô mừng vì trời mưa.

Sau khi ngắm Pamela viết những hàng chữ cái, rồi kể cho con bé nghe một câu chuyện cổ lúc họ cùng thêu thùa, cô bắt đầu mong là sáng nay công tước sẽ không ghé phòng học. Và cô lắng tai nghe ngóng bước chân anh, chú ý mọi tiếng động.

Khi anh đến thì họ đang nghiên cứu quả địa cầu. Nhưng thay vì ngồi trong góc như thường lệ sau khi hôn con gái và chào cả hai cô trò, anh đứng lại và đưa cho Fleur một lá thư.

“Nó vừa đến sáng nay, cùng với cái của ta. Cô có quên việc mình phải làm sáng nay không?”

Fleur không quên. Nhưng cô tưởng rằng công tước đã quên, và hình như chẳng hề đề cập đến chuyện đó với ngài Houghton ở bữa sáng.

“Trong nửa tiếng nữa, xe ngựa sẽ sẵn sàng để đưa cô đi. Pamela, con và cha sẽ chơi với Tiny cho đến khi cha phải đến chỗ các quý ông. Chiều nay con có thể đi cùng cha mẹ đến chỗ mục sư. Vài vị khách muốn đến nhà thờ. Trong khi chúng ta làm lễ, con có thể chơi đùa cùng lũ trẻ con.”

“Vâng.” Pamela vừa đứng vừa nhún nhảy .

“Vậy thì đi nào,” công tước đưa tay ra cho con bé. “Chúc cô một ngày tốt lành, cô Hamilton.”

Quý ông Chamberlain mời cô đi ăn tối với anh em ngài ấy và Sir Cecil Hayward, rồi đến nhà hát ở Wollaston tối nay. Một đoàn diễn viên lưu động sẽ lên biểu diễn ở đó.

Cô gấp lá thư lại rồi đưa lên môi. Và cảm thấy vô cùng tiếc nuối cuộc đời cô có thể có ở Willoughby. Cô đã có một công việc mà mình đang dần thích, các mối quan hệ xã hội vừa đủ để làm cô bận rộn và không thấy chán, cả tình bạn với một quý ông đáng yêu khiến cô cảm thấy mình là phụ nữ.

Lẽ dĩ nhiên là cô sẽ không bao giờ để mối quan hệ ấy đi xa hơn tình bạn. Cô biết rõ điều đó và chấp nhận. Cô không đòi hỏi nhiều hơn thế - chỉ đơn thuần là cuộc sống như trong hai tuần đầu tiên cô đến đây.

Xe ngựa sẽ sẵn sàng trong nửa tiếng nữa nên cô vội về phòng chuẩn bị và viết thư nhận lời mời.

Peter Houghton đưa cho cô một lá thư đảm bảo, nhờ đó mà các hóa đơn mua trang phục cưỡi ngựa ở Wollaston sẽ được gửi về lâu đài để thanh toán. Anh ta cũng trả cho cô tháng lương đầu, dù cô đến đây vẫn chưa tròn tháng. Anh ta giải thích rằng sẽ rời khỏi đây trong vòng một tiếng nữa để tham gia lễ rửa tội con trai của anh họ và sẽ không quay lại trong vòng một tuần hoặc hơn.

Fleur tận hưởng mấy tiếng đồng hồ sau đó. Sau những gì đã trải qua mới chỉ hai tháng trước, sung sướng làm sao khi được ăn mặc chỉnh tề, được ngồi trên một cỗ xe sang trọng, được đối xử cung kính vì cỗ xe có gắn gia huy của công tước Ridgeway, có chút tiền để mua chỗ vớ lụa mà cô chẳng cần lắm, được chọn vải nhung đắt tiền để may đồ cưỡi ngựa và da mềm để làm giày ống.

Và sau đó cô nghĩ cảm giác trở về lâu đài Willoughby giống như được về nhà, dù trời mưa và mây mù. Cỗ xe lao ầm ầm qua cầu, cô nhìn tòa lâu đài và dâng lên tình cảm yêu mến vô bờ. Và cả nỗi buồn vô hạn, bởi chẳng bao lâu nữa nó sẽ chẳng còn là nhà của cô.

Cô cười với người đánh xe khi anh ta giúp cô xuống xe, và chạy ào qua cánh cửa dành cho gia nhân dưới bậc tam cấp hình móng ngựa nếu không có ai đó gọi tên mình. Matthew đang vội vàng chạy tới từ hướng chuồng ngựa.

“Sau bữa trưa tôi lên trên tìm nàng,” hắn nói khi xe ngựa đã đi khỏi. “Bà vũ nói rằng nàng đã đi đến Wollaston. Một mình sao, Isabella? Sao nàng không cho tôi biết? Tôi sẽ đi cùng nàng.”

Cô đứng dưới màn mưa nhìn hắn.

“Tôi phải đi ngay để tham gia chuyến thăm quái quỷ đến một nhà thờ của người Norman. Nhưng tối nay tôi phải gặp nàng. Ở đâu đây? Phòng nàng? Hay chỗ nào đó dưới nhà?”

“Tối nay tôi có hẹn rồi.”

“Cái gì?” Hắn cau mày với cô. Nước đang chảy thành dòng từ vành mũ của hắn.

“Tôi được láng giềng mời ra ngoài ăn tối và đi đến nhà hát.”

“Gã đó là ai? Tốt hơn nàng đừng có khuyến khích hắn, Isabella. Ta không thích chút nào.”

“Ngài chẳng có chút khái niệm gì về tình bạn hoàn toàn trong sáng sao, Matthew?” Nước mưa lạnh ngắt đang len lỏi chảy xuống lưng nàng bên trong áo choàng.

“Không thể nếu dính dáng đến nàng. Không thể với nhan sắc của nàng, Isabella. Chúng ta sẽ ở đây trong vài tuần. Nhưng tôi yêu cầu nàng dành nhiều thời gian rảnh rỗi cho tôi. Và tôi không muốn phải giải quyết các đối thủ. Kể cả công tước. Tôi hy vọng là đêm qua công tước không ở lại với nàng. Tôi mong thế là vì lợi ích của nàng.”

“Tôi ướt lạnh và thấu xương rồi, Matthew. Xin thứ lỗi, tôi vào trong nhà đây.”

Hắn nghiêng đầu chào cô và xoay người bước lên những bậc tam cấp bằng đá cẩm thạch.

Fleur run lẩy bẩy lúc bước qua cánh cửa dành cho gia nhân. Đúng, lúc nào cũng là thế - lựa chọn cuối cùng mà cô phải chọn: hoặc phải cưới Matthew nếu quả thật ý của hắn là hôn nhân, hoặc bị xét xử tội giết người và ăn trộm khi mà nhân chứng duy nhất chính là Matthew.

Mới chạng vạng, cỗ xe của quý ông Chamberlain đã đến đón Fleur. Cô nhìn xuống chiếc váy muslin màu xanh với chút tiếc nuối và ước gì mình có chiếc váy nào khác để mặc. Nhưng cô sẽ không cho phép bất cứ điều gì làm hỏng buổi tối nay của mình. Trước đó cô đã quyết định là mình sẽ tận hưởng nó, nhất là sau khi nói chuyện với Matthew. Nếu không có lời mời này, thì tối nay cô buộc phải ở cùng hắn. Tất nhiên là còn có đêm mai, đêm mốt, nhưng không cần phải nghĩ đến một khi thời điểm đó chưa tới.

Fleur nhớ đã gặp qua Sir Cecil Hayward ở bữa tiệc ngoài trời và hình như ngài ấy chẳng biết nói chuyện gì khác ngoài chủ đề ngựa và săn bắn. Nhưng cả hai anh em nhà Chamberlain đều chuyện trò rất lôi cuốn, và Fleur thấy mình vui vẻ suốt bữa tối.

Việc cô chưa bao giờ đến nhà hát làm quý ông Chamberlain rất thích thú.

“Cô chưa bao giờ ở gần một nhà hát nào sao cô Hamilton?” Anh hỏi. “Thật lạ nhỉ! Nếu ai cũng như cô thì làm sao Shakespeares sống mãi trong chúng ta được đây?”

“Nhưng tôi đâu có nói là mình đứng ngoài trào lưu đâu, thưa ngài, cô cười - và nhớ lúc mình thật sự ở gần một nhà hát.

“Việc này sẽ giống như dẫn con nít ra ngoài vậy Emily,” anh cười với em gái. “Anh cho là chúng ta có thể nghĩ cô Hamilton đang hết sức sốt ruột và sẽ nhảy cẫng lên vì phấn khích.”

“Tôi hứa là chí ít mình sẽ không la hét, thưa ngài.” Fleur đùa.

“À, vậy thì, tôi cho là chúng ta có thể khởi hành đi. Tối nay ngài đã sẵn sàng chui ra khỏi nơi ẩn náu chưa, Hayward?”

Rạp hát nhỏ hơn Fleur nghĩ, sự tương tác giữa khán giả và diễn viên hết sức chân thật. Khán giả huýt sáo chê một ca sĩ hát hơi lạc điệu, huýt gió mỗi khi nữ diễn viên có bộ ngực đồ sộ xuất hiện trên sân khấu, hoan hô nhân vật nông nô, chế nhạo nam chính khi anh đau khổ với tình yêu đơn phương, vỗ tay tán thưởng và huýt sáo inh ỏi suốt cảnh tỏ tình cuối cùng.

Fleur thích mọi phút giây, cả diễn viên và khán giả.

“Tất cả đều là người ít học,” quý ông Chamberlain thầm thì vào tai cô. “Họ đến đây không phải để giải trí, mà là tự làm trò. Tất nhiên phải thừa nhận là ở chỗ khác có nhiều diễn viên giỏi hơn. Tôi mong là trải nghiệm này không làm cô có ác cảm với nhà hát, cô Hamilton.”

“Chắc chắn là không. Buổi tối hôm nay thật thú vị.”

Có vẻ như quý cô Chamberlain không thấy vậy. Không khí nóng nực và tiếng ồn ào trong rạp hát làm cô ấy đau đầu. Và sau khi đưa Sir Cecil về trước vì nhà ngài ấy ở gần Wollaston, cỗ xe chở quý cô Chamberlain về nhà rồi mới đến lâu đài Willoughby. Ngài Chamberlain khăng khăng đòi hộ tống Fleur về vì đã khuya.

“Adam không khó chịu vì cô đi ra ngoài với tôi suốt cả buổi tối chứ?” Anh thắc mắc.

“Ngài ấy nói rằng tôi có thể nhận lời mời.”

“Dường như có vài người nghĩ rằng người làm công là tài sản của mình và không được phép có thời gian rỗi, được ở một mình - thiên đường bị cấm đoán - hay có vài mối giao du. Tôi chắc Adam có tư tưởng tân tiến hơn. Tôi chưa thấy ai thành công trong việc lôi kéo bất kỳ người làm nào của cậu ấy, dù tôi biết rõ những người ý có định ấy. Hình như cậu ấy đối xử với họ như người trong nhà chứ không chỉ là người làm công.”

“Công tước lúc nào cũng tử tế.” Fleur trả lời.

“Toàn thể người làm công đều vui mừng lúc công tước bất ngờ trở về sau một năm báo tử. Có lẽ Thomas là người duy nhất thất vọng khi thấy mình không còn được là công tước nữa.”

“À, Lord Thomas là một quý ông rất dễ mến.” Fleur nhận xét.

“À, đúng,” ngài Chamberlain mỉm cười với cô trong chiếc xe ngựa tối om. “Cứ cho là vậy. Cô sẽ tham dự tiệc sinh nhật của Timmy chứ?”

Họ vui vẻ chuyện trò một lúc trước khi chìm vào sự im lặng dễ chịu.

Ngài Chamberlain xoay sang cô khi cỗ xe băng qua cây cầu ở cuối hàng cây đoan. “Tôi sẽ tự nhiếc móc bản thân mình là hèn nhát, ngu ngốc và đần độn nếu không hôn cô, chí ít là thử làm thế, trước khi cỗ xe này dừng lại. Tôi có thể không, cô Hamilton?”

Trả lời sao trước thỉnh cầu như thế này đây? Nếu không thích Chamberlain, cô nghĩ câu trả lời sẽ là không. Nhưng không hẳn là cô không thích anh.

“Tôi thấy sự bạo dạn của mình khiến cô không nói nên lời. Và tôi nghĩ khó mà lịch sự trả lời ‘được, thưa ngài’ trước câu hỏi đó. Tôi mong là sẽ dễ dàng thốt ra ‘không, thưa ngài,’ nếu đó là những gì cô muốn nói.”

Cô thấy anh mỉm cười trong bóng tối trước khi đặt một cánh tay lên vai cô, tay kia nâng cằm cô lên, và cúi xuống hôn.

Đó là một nụ hôn ấm áp, kiên quyết và dễ chịu. Và quý ông Chamberlain không kéo dài nụ hôn lâu.

“Tôi đáng phải nhận một cái tát nảy lửa,” anh rút tay về và ngồi thẳng lên. “Không có sao? Tôi hy vọng mình không xúc phạm cô. Tôi có làm thế không?”

“Không,” cô trả lời.

“Tôi sẽ chờ được gặp lại cô trong vài ngày tới. Thậm chí chúng ta có thể nói vài lời với nhau trong tiếng la hét của bọn trẻ. Tiệc sinh nhật lúc nào cũng ồn ào hơn gấp đôi bình thường. Cô có thấy thế không?”

Quý ông Chamberlain chờ người đánh xe hạ thang gấp rồi mới bước xuống sân hiên ướt để đỡ cô ra khỏi xe ngựa. Anh hộ tống cô bước lên bậc thang đến cửa chính, gõ cửa, và cúi xuống cầm tay cô đưa lên môi trước khi quay người rời đi.

“Cảm ơn vì sự hiện diện của cô, cô Hamilton. Tôi không biết nói sao để diễn tả hết cảm giác vui vẻ của mình tối nay.”

“Tôi cũng vậy. Chúc ngài ngủ ngon.”

Cô nhìn xung quanh sau khi đã đóng cửa, cứ tưởng Matthew hay công tước sẽ bước ra từ trong bóng tối. Nhưng chẳng có ai ngoại trừ người hầu duy nhất đã mở cửa.

Fleur chạy lên cầu thang, về phòng mình. Cô vội vã thay đồ và trèo lên giường, kéo chăn qua đầu.

Cô sẽ chỉ nghĩ đến tối nay thôi. Ít nhất cô sẽ có một đêm ngon giấc. Cô nghĩ về quý ông Chamberlain và sự thân thiện hóm hỉnh của anh. Và về nụ hôn nữa. Cô ước gì đời mình mới chỉ bắt đầu chưa đầy một tháng trước, ước gì chẳng có Matthew, chẳng có thi thể của Hobson đang nằm đâu đó dưới mặt đất trang viên Heron, ước gì chẳng có London, chẳng có những ngày túng thiếu vẫn hiện rõ mồn một. Chẳng có công tước Ridgeway. Thậm chí còn ao ước một cách khác thường rằng chẳng hề tồn tại cả Daniel.

Cô ước gì chỉ có mỗi lâu đài Willoughby và quý ông Chamberlain.

Nhớ lại nụ hôn của anh, cô tự nhủ không được phép để chuyện đó tái diễn. Và sự quan tâm anh dành cho cô, thứ tình cảm cô không được phép khuyến khích.

Và cô nhớ đến vòng tay mạnh mẽ siết chặt lấy cô, bờ ngực vạm vỡ mình đã tựa má, nhịp tim đập mạnh bên tai. Và Fleur nghĩ về điệu valse cùng người bạn nhảy đã xoay tròn cô trong đôi tay đặt vững chắc ngay eo lưng và sở hữu mùi nước hoa đã trở thành một phần không thể tách rời của cái đêm tuyệt vời ấy.

Cô vùi đầu sâu hơn vào chăn.

***

Ngày hôm sau trời vẫn mưa. Buổi chiều công tước và hai vị khách sung sức cưỡi ngựa đi thăm vài người tá điền. Lúc họ trở về thì đã quá giờ uống trà, và nhận ra chương trình giải trí tối hôm đó đã được sắp xếp xong xuôi. Phu nhân Underwood báo lúc gặp anh ở đại sảnh rằng mọi người đã chán trò đố chữ rồi, và họ sẽ khiêu vũ trong phòng khách.

“Thật sao? Và ai đệm nhạc cho chúng ta khiêu vũ đây? Tiểu thư Dobbin ư?” Công tước thắc mắc.

“Cô ấy sẵn lòng làm thế,” phu nhân Underwood giải thích, “nhưng Walter khăng khăng ít nhất cũng phải để cô ấy có chút thời gian rỗi để khiêu vũ. Ngài có thấy cậu ta say đắm cô ấy không, Adam? Và ngài có biết dù không mấy thích Philip nhưng tôi vẫn phải chấp nhận để tránh cảnh buồn chán dễ sợ không, con người đáng ghét kia?”

“Chà,” anh mỉm cười nhận xét, “có vẻ như tối nay cô sẽ không phải buồn chán vì được khiêu vũ. Ai sẽ đệm nhạc khi tiểu thư Dobbin khiêu vũ?”

“Ồ, nữ gia sư. Mọi việc đã thu xếp xong xuôi rồi.”

“Vậy sao? Và ai đề xuất thế?”

“Tất nhiên là Matthew. Anh ta khẳng định rằng có chút quen biết với cô ta. Tôi thì lại nghĩ hơn thế nhiều, nhưng chỉ có thời gian mới có thể chứng tỏ là tôi đúng hay sai. Dù sao chăng nữa thì cô gia sư cũng sẽ đệm đàn. Hãy nói với tôi là ngài sẽ nhảy mọi điệu valse với tôi đi, Adam. Ngài nhảy điệu valse rất tuyệt.”

“Ta rất vinh dự nhảy điệu đầu tiên với cô. Xin thứ lỗi, ma’am, ta phải thay chỗ quần áo ướt này ra.”

Anh tự hỏi liệu Fleur có biết buổi tối của mình đã được sắp xếp sẵn? Đã có ai hỏi ý kiến của cô chưa? Cô đã được báo hay được yêu cầu chưa? Và cô có nghĩ anh lại là người chịu trách nhiệm trong việc sử dụng tài năng của cô không? Anh cau mày trước khả năng ấy. Cô được thuê làm gia sư cho Pamela, chứ không phải là người tiêu khiển cho khách khứa.

Anh tự hỏi liệu có ai quan tâm đến những điều đó khi nhìn cảnh đồ đạc bị dời đến phòng khách, thảm bị cuộn lên và tập nhạc được mang từ phòng nhạc sang. Anh cá là chẳng ai nghĩ đến.

***

Fleur trông đợi sẽ có một buổi tối yên tinh để thêu thùa trong phòng khách của bà Laycock. Nhưng ngay sau khi vừa xong bài buổi chiều thì cô nhận được mẩu tin nhắn nguệch ngoạc vắn tắt của nữ công tước, yêu cầu cô tối nay đệm đàn piano để khiêu vũ.

Cô không cảm thấy khó chịu lắm. Cô đã tưởng sẽ có lệnh gọi của Matthew, vậy nên nữ công tước yêu cầu thế cũng tốt, ít nhất cô sẽ ở phòng khách cùng tất cả khách khứa. Cô sẽ không phải ở một mình với hắn.

Một hàng người hầu đang bận rộn cuộn thảm lại lúc Fleur xuống phòng khách. Cô bước lùi lại đại sảnh để chờ cho đến khi phòng khách được chuẩn bị xong. Trong lúc đó, cô ngắm nhìn khung cảnh tráng lệ xung quanh.

Fleur ngước lên nhìn mái vòm sẫm tối trong ánh chạng vạng và những đường rãnh mạ vàng trên tường giữa những cột trụ. Những thiên thần nhỏ phồng mà thổi những ống sáo mảnh. Người chơi đàn violon thì chéo với người thổi sáo.

“Nố được thiết kế là chỗ để nhạc cụ,” công tước cất tiếng ngay bên vai cô. “Phòng tranh được dùng làm chỗ cho dàn nhạc. Tiếc là hơn một năm nay chúng ta chẳng có buổi hòa nhạc lớn hay vũ hội nào.”

Fleur xoay sang công tước. Gương mặt anh khuất trong bóng tối của đại sảnh, đôi mắt sẫm hơn, mũi trông khoằm hơn, vết sẹo dễ nhận thấy hơn. Anh đang đứng kề sát bên cô, tay chắp sau lưng. Cô thấy khó thở và biết rất rõ sau lưng mình là một cột trụ kiểu thành Corinth vững chắc.

“Cô đồng ý chơi nhạc cho chúng tôi tối nay sao?”

“Vâng, thưa đức ngài.”

“Nói cho ta biết, cô có được hỏi ý kiến?”

“Lệnh bà gửi cho tôi một lời nhắn.”

Anh nhăn mặt. “Ta đã hứa là chuyện này sẽ không tái diễn, đúng không? Chiều nay ta đã không có ở nhà, cô Hamilton, cô sẽ hạ cố mà chơi đàn cho chúng tôi được không? Cô hoàn toàn có quyền từ chối. Việc này không nằm trong nhiệm vụ của gia sư.”

“Tôi vui lòng nhận lời, thưa đức ngài.”

Cậu ấy đối xử với người làm công như người nhà chứ không phải chỉ là đầy tớ, đêm qua quý ông Chamberlain đã nói như vây về công tước. Nữ công tước ra lệnh. Đức ngài hỏi ý kiến.

“Có thể cô sẽ muốn được khiêu vũ lúc không phải đánh đàn. Ta chắc rằng sẽ có vài quý ông rất vui mừng nếu cô làm thế.”

“Không. Cảm ơn đức ngài, nhưng không.”

“Cô có vẻ thích khiêu vũ tại bữa tiệc ngoài trời mấy hôm trước.”

“Chuyện đó hoàn toàn khác,” Fleur trả lời.

“Cho phép ta dẫn cô vào phòng khách,” công tước đề nghị, nhưng không đề đưa tay ra.

Không hiểu sao phòng khách trông rộng hơn và tráng lệ hơn nhiều sau khi cuộn thảm lại và dời những chiếc ghế trắng-pha-vàng đến vách tường cuối phòng. Chiếc đàn dương cầm cũng đã được chuyển ra một góc.

Fleur nhìn quanh và nghĩ đây là căn phòng đẹp nhất lâu đài, không hề cảm thấy ngượng ngập vì vẫn chưa vị khách nào có mặt. Những bức tường màu xanh nhạt, trần nhà sơn màu xanh, trắng và vàng. Những tấm gương lớn khiến căn phòng trông rộng hơn thực tế và khuếch đại độ sáng của bộ đèn chùm.

“Sơn được mua từ châu Âu,” công tước dõi theo ánh mắt cô, “dù ta đã cố tìm cách để có thể kết luận đó là sản phẩm của những nghệ nhân trong nước ở vài căn phòng khác. Chúng được Philipp Hackett và Angelia Kauffman tạo ra. Cô có muốn xem qua tập nhạc không?”

Cô ngồi xuống đàn và lật tập nhạc mà ắt hẳn ai đó đã ra lệnh mang từ phòng nhạc sang. Tất cả đều phù hợp để khiêu vũ. Và có vài điệu valse.

Suốt hai giờ tiếp theo, cô càng lúc càng thấy thoải mái với nhiệm vụ đã được giao. Ngoại trừ Sir Philip Shaw đến chỗ cây đàn và hôn lên tay cô ngay lúc đến phòng khách, thì mọi người khác chẳng chú ý lắm đến cô, chỉ trao đổi với cô mỗi khi họ muốn một giai điệu hoặc một điệu nhảy đặc biệt nào đó. Điệu valse được yêu cầu nhiều nhất. Có vẻ như tiểu thư Dobbin quên mất là mình cũng có nhiệm vụ đệm đàn, và Fleur mong cô ấy tiếp tục quên.

Nhưng chắc thời điểm đó đã đến vào lúc cô ngước lên trong thời gian nghỉ giữa hai điệu nhảy và nhận ra Matthew đang dẫn tiểu thư Dobbin về phía mình.

“Cô Hamilton, cô đàn hay quá,” tiểu thư Dobbin nhận xét. “Lúc này tôi đang ước là mình đã đàn trước, như vậy tôi sẽ không phải đuổi theo sau cô.”

Fleur quả quyết là cô ấy thật sự không cần phải làm thế, nhưng tiểu thư Dobbin khăng khăng mình không thích khiêu vũ và những điệu vụ cô đã nhảy ở bữa tiệc ngoài trời và mấy giờ qua là đã quá đủ cho tháng sau.

“Hơn nữa, cô Hamilton,” Matthew cúi chào, “làm sao tôi có thể khiêu vũ với cô nếu cô ngồi đàn cả tối đây?”

“Thưa ngài, tôi không có mặt ở để khiêu vũ, mà để đệm nhạc.”

“À, nhưng cô sẽ khiêu vũ,” hắn mỉm cười với cô, “Ma’am, nhận lời được không? Tôi là người đề nghị cô đó.

Fleur tự hỏi hắn sẽ làm gì nếu cô từ chối? Xoay sang người bên cạnh và ầm ĩ tố cáo cô ư? Vạch trần cô là kẻ giết người và ăn trộm sao? Cô không nghĩ thế. Hắn sẽ tự làm mình xấu hổ nếu làm thế, và hoàn toàn chẳng có lợi cho mục đích của hắn.

Nhưng tất nhiên đó chỉ là lý thuyết. Sự thật là cô sẽ không dám liều, và Matthew hiểu cô đủ rõ để biết cô sẽ không làm thế.

“Nếu có thể thì vui lòng cho một điệu valse được không tiểu thư Dobbin?” Hắn yêu cầu, đưa tay ra mời Fleur.

Matthew nhảy valse khá giỏi. Nhưng tất nhiên là cô không thể cho phép mình tận hưởng điệu nhảy. Cô là người hầu trong tòa nhà này, và má cô đỏ ửng trước điệu nhảy sai quấy trong phòng khách cho dù trước đó công tước đã cho phép. Cô lo lắng nhìn quanh để xem nữ công tước phản ứng ra sao trước hành động này của mình, nhưng lệnh bà không có trong phòng.

Và dĩ nhiên cô không thể quên được lần cuối cùng mình nhảy valse - trên con đường vắng phía nam hồ nước với đôi mắt nhắm nghiền. Qua khóe mắt cô thấy công tước đang khiêu vũ với Phu nhân Underwood.

Bản nhạc sắp kết thúc, nhưng Fleur không có cơ hội ngồi xuống đàn như cô dự định. Sir Philip Shaw cúi chào, đưa tay mời cô nhảy.

“Xin lỗi, nhưng cô Hamilton cảm thấy hơi ngột ngạt vì đã ngồi đàn quá lâu,” Matthew cười và nói. “Tôi định dẫn cô ấy ra đại sảnh để tìm chút không khí thoáng đãng, Shaw ạ.”

“Câu là đồ quỷ quái may mắn, Brocklehurst,” Sir Philip nheo mắt nhìn Fleur từ đầu xuống chân. “Tôi không nghĩ mình có thể nhắc cô nhớ là chúng ta cũng có quen biết trước, đúng không cô Hamilton?”

Fleur đặt tay lên cánh tay Matthew và ngẩng cao đầu.

Hắn dẫn cô ra sảnh, đi lên gian phòng tranh cao ngay dưới mái vòm. Chắc hẳn cả ngày hôm nay hắn chỉ dành thời gian đi tìm cho ra cầu thang dẫn lối lên đây. Cô chưa bao giờ lên trên này.

Gian phòng tranh có vẻ cao hơn nhiều so với khi nhìn từ dưới kia. Và ở trên này, mái vòm dường như vẫn còn cao. Nhưng họ không lên đây để du lãm.

Hắn dùng cơ thể ép cô vào một vách tường kín và hôn cô: mặt, họng và ngực qua lớp váy áo. Hắn dùng cả hai tay vuốt ve ngực cô, ấn một đầu gối vào giữa hai chân cô. Hắn há to miệng, dùng lưỡi chọc vào đôi môi mím chặt của cô.

Nhưng cô chỉ đứng yên, không đáp lại.

“Nàng chưa bao giờ cho tôi cơ hội nào, Isabella. Nàng ghét tôi vì mẹ và em gái tôi luôn đối xử tệ bạc với nàng, và có thể bởi cha tôi quá nhu nhược nên không can thiệp. Và vì thế tôi chẳng hề chú ý đến nàng khi nàng còn nhỏ. Nhưng tôi chưa hề cư xử không tử tế với nàng, đúng không?”

“Không, cho đến mấy năm gần đây,” cô bình tĩnh trả lời.

“Tôi không tử tế lúc nào? À, tôi cho là nàng buộc tôi phải nói đến gã Booth nữa. Giá như nàng hiểu là tôi đang làm việc tốt cho nàng. Hắn không phải là người đàn ông dành cho nàng.”

“Và ngài thì mới đúng sao?”

“Đúng, chính là tôi. Tôi yêu nàng Isabella. Tôi tôn thờ nàng. Và tôi có thể dạy nàng yêu tôi nếu nàng cho tôi một cơ hội, nếu nàng nghiêm túc suy nghĩ về tôi.”

“Có lẽ tôi có thể thích ngài, và cũng tôn trọng ngài nếu ngài thể hiện chút tôn trọng với tôi, Matthew. Nhưng lúc nào ngài cũng như thế, vồ lấy tôi và thề thốt tình yêu. Tất nhiên, là lúc trước thì luôn có thể tự do chống cự lại ngài. Nhưng lúc này thì tôi không thể. Tôi không thể làm thế trong lâu đài này bằng cách hét lên như thường làm. Tôi là người hầu và ngài là khách. Và tôi không thể đòi hỏi ngài để mặc cho tôi yên. Tôi đâu muốn bị treo cổ. Nhưng nếu ngài yêu tôi thì ngài sẽ không chơi cái trò tàn nhẫn ấy với tôi. Và ngài sẽ không ép buộc tôi phải vui vẻ với những điều mà tôi không thích.”

“Đó là vì nàng không cho tôi cơ hội.”

Nhưng ngay lúc đó hắn ngoái ra sau và lấy tay bịt miệng cô. Vang lên tiếng bước chân ở phía dưới và cả hai đều nhìn thấy công tước chậm rãi băng qua đại sảnh, nhìn ngó xung quanh. Có vẻ như công tước ở dưới đó vài phút rồi mới tiến về phòng tranh dài và đi vào đó.

“Tìm nàng sao?” Lord Brocklehurst quay sang Fleur, thả tay ra và hỏi. “Công tước trông như con chó canh chừng nàng nhỉ, phải không Isabella? Nàng không thấy như vậy hơi lạ với một công tước và nữ gia sư hèn mọn sao? Nàng có dâng tặng cho hắn những gì nàng từ chối tôi không? Hãy coi chừng nếu nàng dám làm thế. Nếu có chuyện đó tôi thề sẽ treo cổ nàng cho đến chết.”

“Quả đúng là những lời yêu thương.” Fleur đáp lại.

Hắn thô bạo hôn, làm lợi cô cạ vào răng chảy máu.

“Lời của một kẻ yêu vô vọng và ghen tuông. Tôi yêu nàng, Isabella.”

Cuối cùng khi hắn dẫn cô xuống khỏi đó, Fleur muốn về phòng. Môi cô sưng phồng, tóc rối bời. Cô cảm thấy mình bẩn thỉu. Nhưng hắn nắm lấy khuỷu tay cô. Và tối nay cô đã đồng ý đệm nhạc, cho dù có khuya đến cỡ nào.

Fleur nhẹ nhõm khi quý ông Walter Penny phấn khởi gọi tên mình lúc thấy cô quay trở lại phòng khách. Ngài ấy muốn nhảy một điệu với tiểu thư Dobbin ương bướng.

Fleur ngồi xuống cây đàn dương cầm và bắt đầu chơi. Cô chỉ thắc mắc không biết khuya đến mức nào rồi. Cô cảm thấy như thể bình minh đang chiếu sáng những ô cửa sổ. Nhưng không phải vậy.