Hát Tình Ca Cho Em

Chương 23




Diệp Phàm vẫn luôn nghĩ lại những lời người phụ nữ kia đã nói, sẽ thấy trái tim không thể nào tĩnh tâm để đi chơi cùng Đoàn Dự. May thay lúc này cũng không còn sớm nữa, sắc trời dần tối đi. Cậu bé cả ngày vui chơi cuối cùng cũng cảm thấy mệt. Cậu ngồi nghỉ trên băng ghế dài trong khu vui chơi một lát, ấy vậy mà dựa vào Diệp Phàm ngủ thiếp đi.

Khuôn mặt cậu bé đã trắng lại mềm, giống như véo một cái là có thể vắt ra nước. Mí mắt cụp xuống, hàng mi nghiêng nghiêng tạo ra hai cái bóng thật dài, lâu lâu lại chớp một cái, đáng yêu tựa như búp bê vậy. Diệp Phàm ngắm nhìn thích thú. Cô muốn giơ tay sờ mặt của cậu bé. Nhưng cô bỗng nhiên nhớ tới những lời của người phụ nữ kia, sắc mặt tối sầm cả lại, bàn tay vừa mới giơ lên lại len lén buông xuống.

Có lẽ chị kia nói không sai, bây giờ tiểu Dự còn nhỏ, chỉ một lòng một dạ muốn có một người mẹ, thế nhưng khi nó trưởng thành thì sao? Còn có thể thân thiết với cô như bây giờ không? Nghĩ như vậy, Diệp Phàm bỗng nhiên không dám nghĩ tiếp nữa. Mặc dù cô nói sẽ kiên trì đến cùng, nhưng thật ra trong lòng không có một điểm tựa. Cô cảm thấy giữa mình và Đoàn Diệc Phong vẫn luôn có một sợi dây vô hình ngăn cách. Cô cố tình đi qua, thế nhưng anh lùi lại giống như không có chút ý định nào muốn tiến tới. Nếu không dựa vào chuyện Đoàn Dự nương tựa vào cô, thì cô ngay cả chuyện đi cùng hai cha con họ cũng không có dũng khí.

Thế nhưng nếu như sự thật đúng như lời người phụ nữ kia đã nói. Có một ngày nào đó Đoàn Dự sẽ tự mình hiểu được, cô không phải mẹ ruột của cậu bé, vậy cậu bé có còn dựa vào cô nữa hay không? Diệp Phàm nghĩ đến đây, len lén đưa mắt nhìn Đoàn Diệc Phong đang mua nước cách đó không xa, trái tim lại bắt đầu đập rộn ràng.

Anh vẫn luôn giữ thái độ nho nhã lịch sự. Mặc dù cả ngày mệt mỏi, trên mặt anh từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười. Có đôi khi Diệp Phàm cảm thấy người đàn ông này quá thật sự giống như là một bộ máy tinh vi hoàn mỹ nhất trên đời. Ngoại trừ lúc mới lên xe sáng nay, mặt anh có chút đổi khác ra, thì anh dường như cho đến bây giờ chưa từng cho bản thân mình có một cơ hội phạm sai lầm nào, tuyệt đối không! Như vậy thật sự không mệt sao?

Trái tim của Diệp Phàm bắt đầu dao động, càng nghĩ thì càng thấy cô và Đoàn Diệc Phong không cùng một loại người. Cô càng nghĩ lại càng lung lay, càng lung lay lại càng nghĩ, cứ quanh co lặp lại như vậy. Cô vậy mà không chú ý đến Đoàn Diệc Phong đã mua nước quay trở lại, đi tới trước mặt hai người. Đồng thời anh đã cầm chai nước đưa tới trước mặt cô một lúc lâu rồi.

“A!” Diệp Phàm hoàn hồn, vội vàng đưa tay nhận, lại không cẩn thận làm kinh động đến cậu nhóc đang dựa vào người cô để ngủ.

“Ba ơi, chúng ta phải về nhà sao?” Cậu bé chớp mắt, há miệng ngáp dài một cái.

“Đúng vậy, con mệtthì ba ẵm con về nhà có được không?” Đoàn Diệc Phong vươn tay.

Cậu bé nghiêm túc lắc đầu: “Ba ẵm tiểu Hùng, con đi cùng cô cũng được…” Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, dù mệt như vậy cũng vẫn không quên gấu bông của cậu.

Đoàn Diệc Phong bật cười, giống như ông gìa Noel ôm một đống đồ chơi đi theo sau hai cô cháu. Diệp Phàm đi phía trước, lén lút nghía mắt ra sau nhìn dáng người cao ngất của anh. Mặc dù anh đang cầm nhiều đồ chơi buồn cười như vậy, nhưng vẫn không thấy nửa điểm thất thố như trước, ngược lại vẫn được bao phủ bằng lớp hào quang quanh người. Diệp Phàm càng căm hận hơn chính là, sao người đàn ông này không đánh mất hình tượng một chút, để lòng cô cân bằng hơn một chút?

Kết quả, vì cô suy nghĩ quá nhập tâm, mới không chú ý đến bậc thang dưới chân, thiếu chút nữa ngã sấp mặt xuống đất. May mà Đoàn Diệc Phong nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, cô mới còn mặt để ăn cơm.

“Cảm ơn…” Diệp Phàm xấu hổ ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Đoàn Diệc Phong. Bốn mắt giao nhau, nhất thời như ngừng lại. Trái tim Diệp Phàm hẫng một nhịp rồi nhảy vọt lên theo chiều thẳng đứng, cánh tay được anh nắm giống như bị lửa thiêu đốt.

Trong chớp mắt thất thần của Diệp Phàm, trong mắt Đoàn Diệc Phong cũng xẹt qua một tia thâm ý. Đàn ông đến cái tuổi của anh rồi, rất dễ nắm bắt được tâm tư của phụ nữ. Đặc biệt là một người mà hỉ nộ ái ố đều viết trên mặt như Diệp Phàm, anh chỉ cần liếc mắt nhìn cô cũng đã nhận ra sự khác thường.

“Cô ơi, bước đi phải chú ý trên mặt đất chứ.” Giọng điệu nũng nịu trẻ con của Đoàn Dự cắt đứt ánh mắt trao nhau của hai người.

Diệp Phàm vội vàng quay mặt sang hướng khác. Ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của cô.

Trên đường trở về, Đoàn Dự cùng đội quân đồ chơi của cậu bé chiếm đóng ghế sau. Cơ thể bé nhỏ tựa lên gấu bông to lớn, một lát sau đã ngủ thiếp đi. Trong xe thoáng cái liền yên tĩnh đi nhiều, Diệp Phàm vắt óc suy nghĩ một vài chủ đề để nói chuyện. Lúc cô cũng cố lấy dũng khí để mở miệng, thì Đoàn Diệc Phong lại tranh nói trước cô.

“Lát nữa, tôi tiện đường muốn đưa tiểu Dự đến nhà dì của cháu trước, sau đó tôi mới đưa em về nhà.”

“Được ạ.” Diệp Phàm gật đầu, phải nuốt đề tài vừa mới đến họng vào trong.

Sắc trời đã hoàn toàn tối mịt. Những ngọn đèn hai bên đường nối tiếp nhau thắp sáng. Những căn nhà xa xa cũng lấm tấm ánh đèn, tạo thành một biển sao. Đoàn Dự thay đổi tư thế một chút, dựa sát vào một con gấu bông khác, ngủ rất ngon.

“Về trễ thế này, người nhà em có phiền không?” Đoàn Diệc Phong hỏi.

“Không sao ạ, mẹ em nói muốn nhân dịp lễ làm một chuyến về quê ngoại, ba em đi theo mẹ luôn rồi.”

“Cha mẹ em không phải người bản xứ?”

“Mẹ em quê quán ở Thiên Tân, nhưng bà đã được điều đến đây công tác từ lâu, trên cơ bản không thể nào trở lại đó. Gia đình anh đều là người miền Nam sao?”

“Đại khái là thế.” Đoàn Diệc Phong cười trừ.

“Đại khái?” Diệp Phàm hơi khó hiểu, “Người ở đâu mà cũng có đại khái sao?”

“Tôi là con nuôi.” Lời nói như vậy đi ra từ miệng anh mà giống như đang nói chuyện của người khác, không hề che giấu. Diệp Phàm thoáng cái ngớ người ra.

Cái gì? Anh là con nuôi! Diệp Phàm không biết vì sao Đoàn Diệc Phong lại đem một chuyện như thế nói với cô, càng không biết nên tiếp nhận nó như thế nào.

Lại trầm mặc, Đoàn Diệc Phong hỏi: “Sao thế? Cảm thấy rất khó tin sao?”

Diệp Phàm lắc đầu, “Không, em nghĩ nếu như họ đối xử tốt với anh, thì có quan hệ huyết thống hay không cũng chẳng sao cả.”

Cô nói đúng là rất nghiêm túc, thế nhưng lại khiến Đoàn Diệc Phong đánh mất nụ cười trên môi: “Đáng tiếc, họ không đối tốt với tôi.”

Diệp Phàm lại một lần nữa sững người. Lần đầu tiên cô phát hiện, quá khứ của người đàn ông này phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Cô thật sự có một ý nghĩ muốn hiểu hết về anh.

“Sau khi họ nhận nuôi tôi thì bắt đầu hối hận. Họ cảm thấy tôi là một gánh nặng, muốn đuổi tôi đi. Tôi khi đó còn trẻ tuổi, sau một cơn giận đùng đùng liền bỏ đi thật, ra ngoài xã hội quen biết không ít người. Quãng thời gian đó, cả ngày tôi chỉ biết uống rượu gây sự, cùng mấy người anh em lập ban nhạc chơi cho quán bar, còn làm phục vụ trong quán bar, còn đánh nhau với người ta, bị cảnh sát bắt tạm giam. Cảnh sát gọi điện thoại cho cha mẹ nuôi của tôi đến nộp tiền bảo lãnh. Họ sợmất mặt nên treo điện thoại…” Đoàn Diệc Phong chậm rãi nhớ lại hoàn cảnh khi đó. Ngay từ đầu anh chỉ là muốn Diệp Phàm biết anh là một người như thế nào, rồi biết khó mà lùi bước. Anh không ngờ bản thân lại chìm vào hồi ức, càng nói nhiều hơn.

Ngay lúc đó, cánh tay anh bị người ta nắm lấy.

“Anh đừng suy nghĩ nhiều. Hiện tại tất cả những điều đó đều là quá khứ không phải sao? Anh còn tiểu Dự, còn có…” Cô dừng lại một chút, gần như dùng hết dũng khí trong cuộc đời cô, cắn răng nói, “Còn có em!”

Xe thoáng cái chạy chậm lại.

Đoàn Diệc Phong quay đầu, khuôn mặt ửng đỏ của Diệp Phàm cùng với hàng vạn ánh đèn lấp lánh hai bên đường đập vào mắt anh. Đôi mắt luôn trong veo không vướng bận nay lại nổi ánh sáng đầy màu sắc, khiến trái tim Đoàn Diệc Phong rung động trong nháy mắt.

Anh nghĩ đến cái ngày lâu rất lâu rồi, nhớ đến cô gái ôm tiền riêng của mình đến nộp tiền bảo lãnh anh ra, kéo tay anh nói, “Không sao, ra được là tốt rồi, cậu còn có mình.”

Anh từng cho rằng, sau khi cô ấy đi, trên thế giới này sẽ không có người thứ hai nào nói như vậy. Vào giây phút này, Đoàn Diệc Phong gần như muốn dừng xe, ôm lấy Diệp Phàm, hôn cô. Thế nhưng lý trí sau nhiều năm bồi dưỡng đã đem ánh mắt bất chấp tất cả dán trên mặt cô quay sang chỗ khác.

Anh không xứng, không xứng lại giữ một cô gái tốt đẹp như vậy cho riêng mình.

“Đúng vậy.” Đoàn Diệc Phong cay đắng bật cười, “Tôi bây giờ chỉ cần có tiểu Dự là đủ rồi.”