Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 2 - Chương 16: Quý tần




Không lâu sau, Đỗ lương viện được đỡ dậy, kèm theo những lời quan tâm thật tình có mà giả bộ thân thiết cũng có của các phi tần khác: “Thế nào? Có thương tích gì không?” rồi vội vàng cho người chạy đi mời thái y. Một đám người đỡ cô ta đứng lên và ân cần hỏi han mà chẳng có ai thèm hỏi tôi lấy một câu. Tôi gục trên mặt đất, mùi bùn đất cùng cỏ xanh xộc vào mũi, thấy được rõ ràng bạch thảo cùng cánh hoa rơi đầy đất đỏ sẫm như máu. Tôi đành phải giãy dụa tự đứng lên, cánh tay đau không chịu nổi. Kính phi cùng Thuần nhi chạy tới, cẩn thận đỡ tôi dậy rồi lại đỡ tôi ngồi xuống. Thuần nhi khẩn trương đến độ nước mắt đầm đìa, khóc hỏi: “Chân tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Tôi lấy tay sờ hai bên má bị đau, lại thấy có máu ở tay, màu đỏ tươi đó đang đọng trên ngón tay mang theo một mùi tanh, không khỏi khiến tôi sợ hãi. Tôi quý trọng dung nhan bản thân, nay bị thương tích như vậy, tuy rằng không nghiêm trọng lắm nhưng cũng không khỏi khiến trong lòng xót xa.

Kính phi cũng khổ sở, nhìn kỹ một hồi rồi nói nhỏ: “Hình như vừa rồi Đỗ lương viện bị Tùng Tử đẩy ngã. May mà không bị thương tổn gì nên không sao. Ai, nếu mà muội làm tổn hại tới đứa bé kia thì làm sao có thể ổn được?”

Sao mà tốt được? Tôi hơi cười khổ. Ở trong mắt người khác, hiện nay tôi chỉ là một phi tần bị thất sủng, tranh sủng với Hoa phi mà không biết tự lượng sức mình, đâu có gì quan trọng hơn.

Cánh tay tôi đau đến nỗi ứa mồ hôi lạnh, nắng xuân làm cho tôi thấy hoảng loạn, vất vả lắm mới nói ra ba chữ: “Không ý kiến.”

Thuần nhi sợ tới mức mặt cũng trắng bệch ra, lay lay ống tay áo của tôi mà nói: “Tỷ tỷ đừng làm muội muội sợ.”

Muội ấy vừa động vào tay áo, cánh tay tôi lập tức lại đau điếng lên. May là Kính phi thấy mặt tôi không còn hột máu mới bảo Thuần nhi dừng lại. Thuần nhi sợ tới mức vừa động vào đã vội vã buông tay tôi ra, đem theo vẻ mặt ngoan ngoãn cầu xin đứng ở bên cạnh tôi.

Hoàng hậu nổi giận, một bên an ủi Đỗ lương viện, một bên quát bảo chư phi im miệng không được ồn ào. Lúc cô xoay người, thấy tôi cũng ngồi đó thì đổi sắc mặt: “Chân Tiệp dư cũng không được khoẻ, hãy cùng Đỗ lương viện đến thiên điện nghỉ tạm, kêu thái y vào xem vết thương.”

Cho tới lúc nằm trên giường trong thiên điện, tôi mới cảm thấy đỡ một chút. Tiến vào thỉnh mạch là thái y Chương Di, hoàng hậu sợ Đỗ lương viện động thai nên sốt ruột kêu hắn qua xem cho cô ta, trong khi đó lại nhìn tôi vừa có điểm bất đắc dĩ vừa trấn an. Tôi nhanh trí nói: “Để lương viện muội muội khám mạch trước đi, hoàng tự quan trọng hơn.”

Hoàng hậu hơi lộ ra vẻ mặt khen ngợi. Chương Di lẳng lặng xem mạch, thần sắc của Đỗ lương viện thì lo lắng hoảng loạn, thần khí lại hoàn hảo. Chung quanh yên tĩnh không tiếng động, không biết có phải là lo lắng cho Đỗ lương viện có thai nên không thể tránh khỏi có người muốn bày mưu tính kế hay không. Tôi cố ấn chặt tay vào người khiến cánh tay đau nhức, nghe tiếng “tí tách” lay động, ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp, tôi nằm trên giường, trước mắt quay cuồng một vòng lại một vòng, chỉ cảm thấy cảnh xuân kia cách mình thật xa. Xa xôi như vậy, bàn tay có vươn ra đến đâu cũng không thể nắm tới. Bên tai tôi vang lên vẻ vui sướng trong giọng nói cứng nhắc của Chương Di: “Lương viện tiểu chủ không có trở ngại, hoàng tự cũng bình yên vô sự. Quả là vạn hạnh. Nhưng tiểu chủ bị hoảng sợ, bây giờ vi thần kê cho thuốc an thần là được rồi.”

Hoàng hậu như vừa nhẹ nhõm thở dài một hơi, niệm vài câu phật, nói: “Vậy thì bản cung an tâm rồi, bằng không phải thật xin lỗi hoàng thượng cùng tổ tiên.”

Bên cạnh, mọi người mang vẻ mặt phức tạp khôn kể. Được giây lát, Tần phương nghi mới nở nụ cười nói: “Rốt cuộc Đỗ tỷ tỷ phúc lớn, không có việc gì là tốt rồi.” Mọi người lúc này mới cười cùng Đỗ lương viện và nói chuyện an ủi.

Hoàng hậu lại nói: “Bên kia Chân tiệp dư cũng vừa bị ngã, e rằng đã bị thương, thái y nhìn xem sao.”

Chương Di khom người nhận lệnh, nhìn tôi thật kỹ và thưa: “Trên mặt tiểu chủ chỉ bị thương ngoài da, chút dán thuốc vào là ổn. Còn cánh tay tuy đã bị thương, nhưng vẫn còn dùng dược.” Hắn lại ngồi xuống xem mạch; ánh mặt trời dừng ở bộ râu hơi hơi hoa râm của hắn tạo nên một đường sáng kỳ dị. Đột nhiên, hắn đột nhiên đứng dậy cười nói: “Chúc mừng tiểu chủ.”

Thuần nhi gấp đến độ hét lên: “Sao ngươi nói bậy bạ gì thế, tay của Chân tỷ tỷ bị thương mà ngươi còn chúc mừng!”

Tôi ngẩn ra, mơ hồ hiểu được chuyện gì, lòng tràn ngập vui mừng không kìm hãm được, không thể tin được thốt lên: “Ý ngươi là…”

Hắn rốt cuộc cúi đầu: “Chúc mừng tiểu chủ, tiểu chủ đã có thai gần hai tháng.” Tôi vừa mừng vừa sợ, lập tức ngồi dậy thì trên tay lại cảm thấy tê rần. Tôi nhịn không được kêu đau một tiếng, hoàng hậu lộ rõ vui mừng trên mặt, oán trách tôi nói: “Sao người có thai lại hấp tấp như vậy được.” Nói xong hỏi thái y: “Thật sao?”

Chương Di nói: “Thần theo y hơn đã mười năm, chuyện này cũng có thể đoán được chắc chắn. Nhưng hồi bẩm hoàng hậu, tiệp dư tiểu chủ sức khoẻ suy nhược, vừa nãy bị ngã nên thai tượng có chút không ổn. Để thần kê đơn thuốc an thai cho tiểu chủ dùng, tĩnh dưỡng tốt thì không có gì đáng ngại nữa.”

Hoàng hậu lại cười nói: “Vậy mời thái y ra sức giùm. Bản cung giao phó Chân tiệp dư cùng đứa con trong bụng cho ngươi.”

Chương Di đáp: “Vi thần nhất định tận tâm tận lực.”

Hoàng hậu ôn hòa ngồi cạnh người tôi: “Y thuật của Chương thái y vô cùng tốt, muội yên tâm đi.”

Tôi mỉm cười nói: “Hoàng hậu dốc lòng quan tâm, thần thiếp vô cùng cảm kích.”

Kính phi lại cười nói: “Tốt quá. Hôm nay bị sợ hãi một hồi, kết quả không những Đỗ lương viện không sao mà Chân muội muội lại có hỉ mạch, thật sự là song hỷ lâm môn.”

Hoàng hậu liên thanh nói: “Phải, phải, phải. Kính phi, ngày mai muội hãy dẫn bản cung đến Thông Minh điện tạ ơn thần ân. Thành phi, Hoa phi cũng đi.”

Thành phi yên lặng trang nghiêm cười coi như đã đáp ứng, còn Hoa phi cười đầy miễn cưỡng, nói: “Hai ngày nay thần thiếp cảm thấy thân mình khó chịu, không đến được.”

Gương mặt hoàng hậu không lộ vẻ hờn giận, bỗng nhiên nghe được một âm thanh yếu ớt từ đâu đó vang lên: “Tưởng chỉ có tỷ tỷ thân mình không tốt chứ, đến ngay Hoa phi cũng cảm thấy không khoẻ là sao.”

Hoa phi bị nói vậy nên nhất thời giận tái mặt quay đầu lại nhìn, nói: “Bản cung tưởng ai… hoá ra là Đoan phi nương nương, đến cũng đúng lúc thật.”

Mọi người nghe thấy tiếng nói đều quay đầu lại thì thấy Đoan phi đang tới gần, cô cũng không để ý lời của Hoa phi. Hoàng hậu cười nói: “Đoan phi muội muội ít khi xuất hiện, sao muội lại tới đây? Hôm nay quả thật là ngày lành, nhìn sắc mặt muội cũng không tệ lắm.”

Đoan phi miễn cưỡng để thị nữ nâng dậy rồi thi lễ: “Đều là nhờ hồng phúc của nương nương. Thái y dặn muội ngày xuân nắng ấm phải ra ngoài nhiều một chút, không ngờ mới đi tới Thượng Lâm uyển đã thấy chỗ của nương nương ồn ào như vậy. Thần thiếp trong lòng bất an, cho nên nhất định phải tới đây xem.”

Hoàng hậu nói: “Không có gì, chỉ bị doạ một phen.”

Hoàng hậu cố kỵ Đoan phi là người có bệnh, mặc dù nói chuyện phiếm cùng cô nhưng không cho cô ấy đến gần tôi với Đỗ lương viện. Đoan phi cũng biết điều, cùng lắm chỉ ân cần thăm hỏi hai câu rồi cáo từ luôn.

Tôi hạ thấp người vấn an Đoan phi, nhưng cô cũng chỉ thản nhiên đón nhận. Tôi để ý rằng mặc dù cô nói chuyện cùng hoàng hậu cũng không nhìn tôi, nhưng lại từ trong tay áo kín đáo giơ lên một ngón tay, sau đó lập tức lấy tay phải vuốt ve kim hạng hình nguyệt nha trước ngực, rồi như thể vô tình nhìn tôi một cái thật sâu.

Tôi chỉ cảm thấy cô kỳ quái, cúi đầu suy nghĩ một chút, chợt đã hiểu được.

Đoan phi mới bước đi thì sau lưng đã có tiếng truyền đến rằng Huyền Lăng tới. Chàng vọt phi vào, tiến thẳng đến trước giường nơi tôi nằm mà nắm chặt tay tôi nhìn kỹ, ánh mắt dần dần dừng lại trên bụng của tôi. Chàng kinh ngạc nhìn tôi như vậy hết nửa ngày, bất chấp những người xung quanh mà đột nhiên ôm lấy tôi: “Tốt quá! Huyên Huyên… tốt quá!”

Tôi bị cử chỉ của chàng làm cho kinh hãi đến nỗi nhảy dựng lên, đưa mắt thoáng nhìn hoàng hậu đang cúi đầu vuốt tay áo làm như không thấy còn Hoa phi sắc mặt tái mét, những người khác cũng mang theo biểu cảm khác nhau. Tôi vừa quẫn vừa thẹn, vội vàng lấy tay đẩy chàng ra: “Hoàng thượng đè lên tay thần thiếp rồi.”

Đã lâu không gặp, Huyền Lăng có vẻ gầy đi. Chàng vội vàng buông tôi ra, thấy trên mặt tôi cỏ vệt màu đỏ do máu chảy ra thì lấy tay vuốt ve tôi đầy thăm dò và hỏi: “Sao nàng lại bị thương?”

Lòng tôi đau xót, nghiêng đầu che đi vết thương trên mặt và nói: “Thần thiếp xấu xí, không dám nhìn mặt hoàng thượng.”

Chàng không nói lời nào, lại thấy cánh tay tôi đang bị dán thuốc thì quay đầu thấy Đỗ lương viện cũng đang nằm mệt mỏi. Chàng nhíu nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Ngữ khí chàng không nghiêm khắc, nhưng ánh mắt cương nghị khiến các phi tần ai cũng cúi đầu không dám lên tiếng. Đỗ lương viện bị một phen kinh sợ, lại thấy Huyền Lăng tiến vào mà không quan tâm tới cô ta trước nên đã sớm tích tụ bao ủy khuất. Hiện tại thấy Huyền Lăng hỏi như vậy, đương nhiên là nức nở khóc kể những gì đã phải trải qua.

Huyền Lăng vừa nghe liền tức giận. Chàng chưa cần lên tiếng thì Thành phi, Hoa phi đã đều quỳ xuống. Huyền Lăng không thèm nhìn bọn họ hỏi với hoàng hậu: “Hoàng hậu nói thế nào?”

Hoàng hậu bình tĩnh đáp: “Hôm nay việc xảy ra với các vị muội muội đúng là ngoài ý muốn.” Hoàng hậu ngừng một chút, bâng quơ nhìn Hoa phi: “Hoa phi không sao, chuỗi dây chuyền trân châu bị đứt cũng không thể làm khó muội ấy.”

Huyền Lăng khẽ nhấc lông mi, thản nhiên nói: “Dây chuyền trân châu đứt sao?”

Hoa phi không nói gì, Thành phi đang quỳ gối bên người cô ta đã sớm bị dọa cho run người, so với bộ dáng trấn tĩnh tự nhiên ở trong đình viện vừa rồi thì như hai người khác nhau. Thành phi khóc nức nở nói: “Thần thiếp thật sự không cố ý, lúc ấy hộ giáp trên tay thần thiếp không biết sao lại móc vào lông mèo, tưởng nó đau mới chấn kinh vụt chạy thiếu chút nữa khiến cho Đỗ lương viện bị thương.” Thành phi nức nở không dứt: “Tùng Tử nhảy xuống làm mu bàn tay thần thiếp bị thương cho nên thần thiếp không ôm được nó, làm cho nó nhảy ra ngoài, may mà Chân tiệp dư xả thân cứu giúp, nếu không tội lỗi của thần thiếp đã không còn có thể tha thứ.” Nói xong vươn tay ra, trên tay phải rõ ràng có vệt màu đỏ cắt ngang mu bàn tay trắng như tuyết.

Huyền lăng hờ hững hỏi: “Súc sinh Tùng Tử kia là do ai nuôi?”

Hoàng hậu cả kinh, quỳ xuống nói: “Thần thiếp có tội. Tùng Tử là thú nuôi của thần thiếp, lúc nào cũng ôn thuần nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại phát cuồng như thế, thật sự là sai lầm của thần thiếp.” Nói xong quay đầu quát với cung nhân bên người: “Đem súc sinh kia đánh chết đi, vật mang tới đại hoạ như vậy đúng là không thể để lại!”

Thành phi sợ tới mức một tiếng cũng không dám nói, chỉ nghe tiếng kêu thê lương của Tùng Tử. Huyền Lăng thấy hoàng hậu nói như thế thì khó nói lại, liếc Thành phi một cái nói: “Tuy rằng nàng cũng bị thương, nhưng hôm nay không thoát được can hệ, phạt nửa năm bổng lộc, trở về tư quá.” Thành phi sắc mặt trắng bệch, xấu hổ cúi đầu khóc nức nở không thôi.

Hoàng hậu giận dữ nói: “Chuyện hôm nay chuyện thật là tự nhiên phát sinh làm người ta ứng phó không nổi. Nhưng là Chân tiệp dư có thai mà cũng không biết, còn liều lĩnh lao ra cứu người như vậy. May là không có thương tổn gì, nếu có một chút nửa điểm không ổn lại liên quan đến đại sự về huyết mạch hoàng thất.”

Tôi xấu hổ cúi đầu, nghe hoàng hậu quở trách đám người Cận Tịch: “Các ngươi rất hầu hạ tiểu chủ như vậy mà ngay cả tiểu chủ có thai cũng không biết. Nhỡ hôm nay có cái gì sai sót, bản cung sẽ để người cùng toàn bộ nhóm đi bạo thất phục dịch.”

Hoàng hậu rất ít khi tức giận như vậy làm tôi không nhịn được đành phải thanh minh: “Không liên quan tới bọn họ, là thần thiếp sơ sót. Thân mình uể oải lại cho là khó chịu vào mùa xuân. Thần thiếp từ trước sức khoẻ đã không ổn định, nguyệt sự chậm nửa tháng cũng là chuyện thường. Huống chi nay trong cung bệnh dịch chưa dứt, thần thiếp cũng không dám làm phiền thái y nhiều.” Tôi cố cười nói: “Thần thiếp thấy các vị tỷ tỷ có thai ai cũng buồn nôn nhưng thần thiếp vẫn chưa có triệu chứng này.”

Tào tiệp dư cười nói với tôi: “Ai cũng nói muội muội thông minh, nhưng rốt cuộc cũng có điều không biết. Buồn nôn hay không là do thể chất của từng người mà thôi, ta mang thai Ôn Nghi công chúa cũng đến bốn năm tháng mới có triệu chứng buồn nôn.”

Hoa phi cũng tươi cười đầy mặt nói với Huyền Lăng: “Hoàng thượng không có nhiều con, Đỗ lương viện có thai không lâu, nay Chân tiệp dư cũng mang thai, có thể thấy được ông trời cũng chúc phúc cùng. Thần thiếp chúc mừng hoàng thượng.”

Hoa phi nói trúng điểm của Huyền Lăng nên chàng quả nhiên tươi cười rạng rỡ. Hân quý tần cũng nói: “Khi thần thiếp mang thai Hoài Thục công chúa, thái y từng căn dặn bảo ba tháng đầu phải hết sức cẩn thận, nay tiệp dư phải tĩnh dưỡng cho tốt mới được, nhất là hiện giờ còn bị thương nữa.”

Mọi người nửa thật nửa giả nhìn tôi đầy an ủi, duy chỉ có Thành phi lại yên lặng đứng thẳng một bên, nước mắt ròng ròng không ngừng. Hoàng hậu nói: “Vậy đưa tiệp dư muội muội hồi cung trước đi, lệnh cho thái y hầu hạ cẩn thận.”

Huyền Lăng nói với hoàng hậu: “Hôm nay là hai mươi ba, hai mươi sáu chính là ngày Kính phi được sắc phong. Nay trẫm cho lễ bộ đồng phong cho tiệp dư Chân thị tước vị Hoàn quý tần, làm chủ Đường Lê cung, hoàng hậu cũng chuẩn bị một chút công việc đi.”

Hoàng hậu mỉm cười nhìn tôi nói: “Vâng, tuy rằng hơi gấp nhưng thần thiếp nhất định sẽ sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, huống chi còn có Hoa phi ở đây, hoàng thượng yên tâm.” Hoa phi giữ được thái độ bình thường, ở trước mặt Huyền Lăng thản nhiên mỉm cười.

Huyền Lăng vừa lòng mỉm cười, cầm lấy tay của tôi nâng dậy nói: “Trẫm cùng nàng trở về.”

※※※※※

Tôi nằm trên giường nhìn Huyền Lăng dặn dò Cận Tịch rồi sau đó bọn họ đã chạy ngược chạy xuôi. Chỉ trong chốc lát đã thấy Lưu Chu lấy nước trà tới cho tôi uống, tiếp đó là Hoán Bích đem theo hai cái gối lót đầu để tôi dựa vào cho thoải mái, nhoằng cái lại đi đóng cửa sổ để gió không thốc vào, tiếp theo đó là Tiểu Duẫn Tử đi đổi chiếc gối mềm để tôi dựa vào thoải mái hơn . Mọi người trong cung ai ai cũng bận rộn nháo loạn làm tôi khẽ cười trộm.

Tôi phụ chàng và hỏi: “Sao lại chiều chuộng như vậy? Sẽ khiến cho Huyên Huyên không yên đâu.”

Chàng vỗ trán nói: “Trẫm quả nhiên hồ đồ, nàng đang dưỡng thai nên trẫm hơi lo.” Nói xong chàng quay ra đám người Cận Tịch và Tiểu Duẫn Tử: “Các ngươi ra ngoài hết đi.”

Tôi vội hỏi: “Aiz, chàng đuổi bọn họ đi thì đâu còn ai hầu hạ thần thiếp nữa.”

Chàng nắm tay tôi nhẹ nhàng vừa hôn vừa ôn nhu nói: “Trẫm hầu hạ nàng không được hay sao?”

Tôi cười: “Hoàng thượng đang làm bộ dáng gì đây, người nào không biết lại còn tưởng thần thiếp không biết an phận.” Tôi giúp chàng chỉnh lại kim quan có chút xộc xệch vì vừa mới vội vã chạy đến và nói: “Hoàng thượng cũng không phải lần đầu tiên nghe nói phi tần mang thai, sao lại cao hứng như vậy? Người vẫn còn Đỗ lương viện cơ mà.”

Chàng ôm bả vai của tôi và nói: “Đứa nhỏ của chúng ta, người ngoài có thể so sánh được sao?” Chàng nhẹ nhàng xoa cánh tay bị thương của tôi: “Nàng cũng thật là khờ, kể cả nếu nàng không có đứa nhỏ cũng không được nhào tới cứu Đỗ lương viện để làm mình bị thương biết không?”

Tôi nhìn bình hoa đào ở trên bàn. Nhìn hoa mới nở, tôi mỉm cười nói: “Thần thiếp cũng không phải là cứu nàng ta, thần thiếp chỉ là cứu cốt nhục của hoàng thượng trong bụng nàng ta.”

Chàng cảm động, ôm chặt lấy tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng vuốt ve hai bên má tôi và nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc! Dù nàng ta đang mang thai cũng không thể so được với nàng trong lòng trẫm.”

Tôi cúi đầu, trên áo ngủ bằng gấm được thêu bức hoạ phượng tê ngô đồng bằng sợi tơ vàng bạc sáng lạn. Bức hoạ phượng tê ngô đồng đối với nữ tử có nghĩa là vợ chồng đồng tâm. Đỗ lương viện không thể sánh cùng tôi, vậy Hoa phi thì sao?

Huyền Lăng dựa gần vào tôi, trên người chàng toả ra hương “thiên cung xảo”. Trong phòng của tôi xưa nay thường đốt huân hương nhưng cũng không át được đặc hương trên người chàng. “Thiên cung xảo” là loại hương son phấn mà Hoa phi thích nhất, không còn ai khác.

Tôi lẳng lặng nín thở, cố tình không muốn ngửi hương của Hoa phi trên người chàng.

Chàng bất giác ôn nhu nói: “Trẫm biết nàng mấy ngày nay vì chuyện của Hoa phi chuyện đã phải chịu uỷ khuất.”

Tôi tản mạn mỉm cười: “Thần thiếp đâu có ủy khuất đâu, hoàng thượng sắc phong cho Phùng thục nghi làm phi là thần thiếp hiểu được rồi.”

Chàng đáp: “Nàng là người thông minh, hiểu chuyện nên nàng nên biết rằng trẫm thật yên tâm với nàng.”

Tôi nói: “Kính phi tỷ tỷ đối với thần thiếp tốt lắm, tính tình nàng ta lại trầm ổn, thần thiếp cũng thật an tâm.”

Đang nói thì Cận Tịch bưng tổ yến vào, Huyền Lăng tự mình nâng bát đút cho tôi: “Nay nàng đã là quý tần, theo quy chế nên đem Oánh Tâm đường đổi thành Oánh Tâm điện nhưng vì nàng đang có bầu, tạm thời kiêng kị động thổ mộc.”

Tôi ngạo mạn ăn mấy miếng và đáp: “Như vậy ở cũng tốt lắm, đem đường đổi thành điện là được, nay quốc khố không thể so với xưa, tiết kiệm được phần nào thì tiết kiệm đi. Hữu dụng được nhiều chỗ nữa, thần thiếp ở nơi này là việc nhỏ.”

“Chiến sự ở tây nam liên tiếp thắng lợi, huynh trưởng nàng đã xuất lực không ít, giết địch dũng mãnh, cả phá mười quân, ngay cả Nhữ Nam vương cũng phải kiêng nể hắn vài phần. Chờ chiến sự báo cáo thắng lợi, đứa nhỏ của chúng ta ra đời, trẫm sẽ tấn phong nàng làm Hoàn phi, dời nàng tới một tòa tân điện.”

Tôi mỉm cười lắc đầu: “Đường Lê cung đã tốt lắm rồi, thần thiếp cũng không thích cái gì phi vị, thầm nghĩ như vậy là đủ bình an rồi, cùng hoàng thượng, cùng đứa nhỏ.”

“Trẫm sẽ bảo vệ nàng và đứa nhỏ của chúng ta.” Chàng hôn lên trán của tôi: “Nàng yên tâm, trẫm đã sai tây nam đại quân hữu quân binh mã về đồn của huynh trưởng nàng, đảm bảo không có chuyện gì. Cuối cùng hắn cũng không phụ kỳ vọng của trẫm, có thể giành được phe phái của Nhữ Nam vương cùng Mộ Dung thị.”

Tôi gật gật đầu: “Chuyện của ca ca, thần thiếp cũng có nghe thấy, đây đúng là điều mà thần thiếp lo lắng. Ca ca, huynh ấy…hình như vừa tới chiến trường đã không còn thiết đến tính mạng.”

Chàng nghĩ một lúc rồi nói: “Đây cũng là điểm mà trẫm thích ở hắn. Nhưng Chân gia nhà nàng chỉ có hắn là nam, trẫm thấy hắn nên sớm thành hôn đi.” Chàng nói nhỏ bên tai tôi: “Nàng đừng nên sợ gì cả, chỉ cần dưỡng thai cho tốt và bình an sinh hạ đứa nhỏ là được rồi.”

Tôi nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve cái bụng bằng phẳn, tay chàng to mà ấm áp, trùm lấy cả tay tôi. Tôi không ngờ được trong bụng tôi hiện nay lại có một sinh linh nhỏ đang dần dần lớn lên.

Tôi từ từ nhắm mắt lại. Rốt cuộc chàng đã là phụ thân của đứa nhỏ trong bụng tôi. Cuối cùng chàng vẫn để ý tới tôi. Tôi bất đắc dĩ dựa lên trên vai chàng tìm an ủi, nhìn mấy cành hoa đào đang kiều diễm nở.

Chàng hôn ngày càng mạnh. Tai tôi nóng lên, buông chàng ra nói: “Thái y dặn ba tháng đầu phải hết sức cẩn thận.”

Mặt chàng có chút phiếm hồng, tôi rất ít khi thấy chàng có thuần khiết như vậy, ngược lại cảm thấy cảm thấy vui sướng yên bình. Chàng đứng dậy cầm lấy ấm trà trên bàn rồi uống một mạch, định thần một lúc mới hướng tôi cười nói: “Là trẫm không tốt, trẫm quên mất.” Chàng bỗng nhiên sửng sốt, lẫn trong giọng nói là một tia đạm mặc vui mừng cùng đau buồn:“Huyên Huyên, đã mấy ngày nay trẫm chưa thấy nàng cười như vậy.”

Tôi ngẩng đầu một lúc nhưng rồi lại cúi xuống, chậm rãi nói: “Hoa phi nương nương minh diễm tuyệt luân như vậy mà hoàng thượng còn nhớ rõ thần thiếp cười như thế nào sao?” Tôi nhịn không được ủy khuất mấy ngày nay, trong mắt lại từ từ trào ra một giọt lệ.

Chàng lặng im một lát, tự tay lau đi nước mắt trên khóe mắt tôi, ôn nhu kiên định nói: “Trẫm sẽ không để nàng thương tâm.” Tôi gật đầu, thương không thương tâm nguyên cũng không phải do hắn, chính là, hắn có như vậy tâm ý cũng thế .

Tôi ngượng ngùng: “Mấy ngày nay thần thiếp không thể hầu hạ hoàng thượng, người cũng không thể ở bên cạnh thần thiếp mà chăm sóc như vậy mãi, hay là tới chỗ nương nương nào khác đi.”

Chàng vẫn ôm tôi như trước và nói: “Nếu trẫm làm phiền nàng thì lẳng lặng ở bên nàng cũng không được sao?”

Tôi cũng hưởng thụ giây phút an bình này nên trong chốc lát, nhớ tới Đoan phi trước khi đi đã có ám chỉ nên rốt cục cười nói: “Đứa nhỏ của Đỗ lương viện hôm nay cũng bị ảnh hưởng không ít, hoàng thượng cũng nên đi xem nàng ta ra sao mới được.”

Chàng nghĩ một lát rồi nói: “Được, ngày mai trẫm lại đến thăm nàng.”

※※※※※

Màn đêm dần dần buông xuống, tuy ban ngày trời đổ mưa nhưng buổi tối lại tạnh, nhường chỗ cho ánh trăng rằm mờ mờ mờ ảo ảo phía chân trời, tựa như một làn khói sương. Tại hậu đường không có đèn nên ánh trăng thản nhiên xuyên thấu qua tấm mành trong suốt, gieo ánh sáng cả lên người tôi. Trong đình viện, hoa lê mới nở lờ mờ dưới ánh trăng, thêm hương mẫu đơn thơm ngát xuyên qua rèm đôi trong phòng.

Quả nhiên tháng ba là mùa xuân, khắp nơi là hương thơm, ngay cả đêm khuya cũng không ít đi chút nào. Cận Tịch ở dưới đèn lẳng lặng nói với tôi“Nương nương, nô tỳ đã mở cửa sau theo lời dặn của người, nhưng thật sự Đoan phi nương nương sẽ đến sao?”

Tôi nói: “Điều này ta cũng không biết, nguyên bản cũng chỉ là do ta phỏng đoán mà thôi.” Tôi mỉm cười nhìn Cận Tịch: “Nếu nàng ta không đến, chúng ta ngắm trăng cũng tốt mà.”

Cận Tịch cười: “Tâm trạng của nương nương tốt thật.”

Tôi mỉm cười: “Ta được tấn phong quý tần, tham gia quản lý công việc trong cung, ngươi lại bên cạnh hầu hạ ta cũng thăng nhiệm chính ngũ phẩm , không phải là tất cả đều rất vui sao?”

Cận Tịch đáp: “Nô tỳ là nhờ phúc của nương nương cùng tiểu hoàng tử.”

Tôi nói: “Mới được hơn một tháng, đã biết được là công chúa hay là hoàng tử đâu?”

Cận Tịch dùng tay thắp nến nến: “Ngoài miệng hoàng thượng mặc dù không nói nhưng trong lòng mong có hoàng tử, nay hoàng trưởng tử lại…” Cô không nói tiếp lại nhìn tôi nói: “Nương nương hôm nay xông ra cứu Đỗ lương viện như vậy khiến cho nô tỳ rất sợ vì quá nguy hiệm, hơn nữa quan hệ của người và Đỗ lương viện vốn không tốt.” Tôi biết cô cô có nghi vấn.

Tôi chầm chậm cầm vạt áo thêu hoa phiền phức lên, suy nghĩ thật lâu mới trả giải thích: “Nếu ta nói là có người đẩy ta, ngươi có tin không? Ta đoán là người nọ cố ý đẩy ta ra để ta ngã lên bụng Đỗ lương viện. Nếu Đỗ lương viện đẻ non, đương nhiên kẻ có tội chính là ta.” Tôi cười lạnh: “Một mũi tên mà trúng hai đích nha!”

Cận Tịch nghe vậy chuyện như vậy cũng không hẳn là nằm ngoài dự đoán, hơn nữa có khi lại còn hiểu rõ: “Hậu cung tranh đấu, phi tần nào có thai thường hay trở thành cái đích cho mọi người ám toán, hôm nay là Đỗ lương viện, ngày mai có lẽ chính là nương nương người.”

Tôi vuốt ve vòng ngọc trắng trên cổ tay, thản nhiên tự giễu nói: “Việc ta có mang, chỉ sợ đêm nay sẽ có rất nhiều người không ngủ được.”

Cận Tịch kính cẩn nghe theo nói: “Không những chỉ vì nương nương có mang, riêng chuyện Đỗ lương viện có mang họ cũng đã không ngủ được rồi.”

Đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe được Tiểu Duẫn Tử bên ngoài nhỏ giọng nói: “Nương nương giá đáo.”

Tôi liếc mắt nhìn Cận Tịch một cái, cô biết ý liền đứng dậy mở cửa, chỉ nghe cửa ”cạch” một tiếng lay động, đã thấy hai nữ tử mặc áo choàng màu xanh tiến vào, gương mặt họ đã bị che mất khiến tôi vừa thấy lại tưởng cung nữ. Nhìn nữ tử trên tóc mai có cài một kim chi tước nhi bảo thạch áp rườm rà mà tinh tế, tôi liền mỉm cười nói: “Đoan phi nương nương quả nhiên rất giữ lời.”

Người nọ hạ khăn che mặt xuống, lộ ra vẻ mặt ốm đau bệnh tật, thản nhiên cười nói: “Bản cung thật sự không khỏe, nơi đây cũng không phải là xa lắm mà đi mãi mới tới.”

Tôi mời cô ấy ngồi rồi bảo Tiểu Duẫn Tử ở bên ngoài canh chừng, còn cô ấy đến chỗ tôi cũng không tháo trang sức mặc tẩm y, gật gật đầu: “Quý tần thật thông minh, hiểu được ý tứ của bản cung.”

Tôi nói: “Thần thiếp cũng chỉ đoán thôi, nương nương giơ một ngón tay, cho nên thần thiếp đoán nương nương muốn tới đây vào canh một, cho nên cầm đuốc soi đằng sau.” Tôi mời cô ấy uống nước và trà nghỉ ngơi một lát mới tiếp tục nói: “Nương nương đêm khuya tới chơi, không biết có phải là vì chuyện của hôm hay không?”

Cô ấy hé miệng không nói, tôi biết cô ấy ngại Cận Tịch đang đứng cạnh nên nói: “Giờ phút này trong phòng không có tâm phúc của thần thiếp mà là của nương nương, vì vậy nương nương cứ nói.”

Cô ấy hơi trầm tư, lấy ra một sợi tơ được đính lên hai khỏa trân châu tinh tế trắng như tuyết đặt ở trước mặt tôi: “Xin quý tần cẩn thận xem qua một chút.”

Tôi không biết cô ấy muốn nói điều gì nhưng cầm sợi tơ soi trước ánh nến nhìn đi nhìn lại mấy lần, nghi hoặc hỏi: “Hình như là chuỗi vòng của Hoa phi đeo hôm nay?” Lời vừa ra khỏi miệng, tự dưng dần dần hiểu được, sợi tơ để xâu chuỗi vòng cổ bằng trân châu đa số bát cổ hoặc mười sáu cổ mới có thể chịu được sức nặng của trân châu. Hơn nữa hạt trân châu trên cổ Hoa phi hôm nay cực lớn, sợi tơ ít nhất cũng phải mười sáu cổ mới có thể giữ được. Nhưng mà sợi tơ trước mắt này chỉ có bốn cổ khiến trong lòng tôi thầm giật mình, vì thế hỏi: “Nương nương nhặt được nó trong đình viện của hoàng hậu sao?”

Đoan phi cười như không cười, đáp: “Không sai, ai cũng vội vàng hỏi thăm Đỗ lương viện và muội muội nên thứ này bị bản cung lấy luôn.” Cô nhấp nhẹ một miệng nước trà, từ từ nói: “Hoa phi thật sự là cẩn thận mấy cũng có lúc sai sót.”

Tôi nhấc một bên mi, đạm mạc nói: “Khó trách chuỗi dây trân châu đó của Hoa phi bị đứt, hoá ra là do nàng ta cố tình.”

Hai hạt trân châu trên sợi tơ phát ra ánh trong trẻo nhưng sáng bóng. Tôi thiết nghĩ việc xảy ra trong đình viện của hoàng hậu hôm nay thật nguy hiểm, nếu Đỗ lương viện thật sự trượt chân trên đám trân châu đó thì hậu quả thật sự là khó lường… Tôi theo bản năng vuốt bụng mình, nay trong bụng của tôi cũng có một sinh mệnh bé nhỏ đang hô hấp sinh trưởng, suy bụng ta ra bụng người, chẳng tránh được run sợ trong lòng…

Tôi không khỏi cảm kích Đoan phi, khẩn thiết nói: “Đa tạ nương nương đã lưu ý.”

Ánh mắt cô nhu hòa dừng trên bụng tôi, thần sắc trở nên ôn nhuyễn, một lúc lâu thổn thức nói: “Bản cung thứ nhất là muốn nhắc nhở muội, thứ hai… Trong bụng muội là một đứa trẻ vô tội, đứa nhỏ là tinh hoa tâm huyết của phụ mẫu, bản cung nhìn cũng không nhẫn tâm, xem như tích phúc vì đứa nhỏ này đi.”

Tôi cảm động, Đoan phi lãnh đạm như thế nhưng đối với trẻ con lại rất yêu thích, cho dù cô ấy có chán ghét Tào tiệp dư đến mấy cũng không hề giận chó đánh mèo lên Ôn Nghi công chúa. Tôi đứng thẳng dậy, cung kính thi lễ với cô ấy: “Tần thiếp đa tạ nương nương rủ lòng thương đứa trẻ trong bụng.”

Mắt Đoan phi hơi đỏ lên, chợt lấy khăn tay che mặt, bình tĩnh nói :“Sẵn đã nói rồi thì bản cung không ngại nói cho muội muội thêm một chuyện, nghe nói chuỗi vòng này là Tào tiệp dư tặng cho Hoa phi.”

Tôi im lặng suy tư một lúc, cảm thấy lúc này ngay cả ra vẻ tươi cười cũng khó, nhẹ nhàng ôm lấy khăn trải bàn có đường viên hoa và nói: “Tào Cầm Mặc so với Hoa phi càng khó đối phó. Trong người này ẩn chứa lưỡi dao sắc vô hình, thần thiếp mấy lần suýt mắc kế của nàng ta.”

Đoan phi khẽ cười: “Nếu Hoa phi là mãnh hổ thì Tào Cầm Mặc chính là vuốt sắc của mãnh hổ, nhưng muội ở bên nàng ta cũng không chiếm được bao tiện nghi phải không?” Đoan phi đột nhiên ngưng cười, nghiêm mặt nói: “Chỉ cần biết rằng ngọn gió ở trong tay ai mới có thể cẩn thận tránh xa. Chỉ sợ mình bị hại mà ngay cả đối thủ là ai cũng không biết mới thực sự đáng sợ.”

Vì dùng hết sức để nói nên sắc mặt của Đoan phi từ tái nhợt chuyển thành ửng hồng, cố gắng nhịn không ho khan ra tiếng thì lại càng lên cơn suyễn. Thị nữ bên người Đoan phi thấy thế liền lập tức đưa thuốc cho cô uống.

Tôi hỏi: “Nương nương rốt cuộc là bị bệnh gì, sao mãi cũng không khỏi? Thần thiếp biết một vị thái y chẩn mạch vô cùng giỏi, không bằng tiến cử người đó trị bệnh cho nương nương.”

Đoan phi đã có vẻ đỡ hơn, xua tay nói: “Không cần quý tần lo lắng. Bản cung bị thương từ xưa, nay uống thuốc gì cũng không có hiệu quả, chỉ có thể điều dưỡng cho tốt.”

Thấy cô ấy nói vậy tôi cũng không khuyên nữa. Đoan phi lại ra ngoài bằng cửa sau, tôi với Cận Tịch cũng không nói nữa, cả hai đều trầm mặc vì chúng tôi đều hiểu được có bao nhiêu sao hiểm ác đang rình rập xung quanh.

Cận Tịch hầu hạ tôi thay quần áo, nửa quỳ ở trước giường: “Nương nương không cần suy nghĩ nhiều như vậy, ngược lại hao tổn tinh thần, biết là Hoa phi cùng Tào tiệp dư là được. Chúng ta ở giữa, binh đến tướng chặn cũng là được.”

Tôi tựa người lên gối mềm nói: “Đoan phi lúc ấy không ở trong đình viện, cho nên chỉ biết một việc, chẳng lẽ ta cũng có thể không lưu tâm sao?”

Cận Tịch hơi hơi kinh ngạc, nói: “Ý của nương nương là…”

“Chuỗi vòng của Hoa phi bị đứt khiến Đỗ lương viện suýt trượt chân, may là không ngã sấp xuống nhưng tự dưng Tùng Tử trong tay Thành phi lại đột nhiên chạy vọt ra, chẳng lẽ không kỳ quái sao? Đương nhiên mùa xuân, loài mèo khó tránh khỏi phiền toái, nhưng Tùng Tử đã được dạy dỗ cẩn thận, sao lại có thể đi đả thương người khác được?”

Tay đang cầm y phục của Cận Tịch hơi run lên vì rùng mình:“Ý nương nương là…”

Tôi gục đầu xuống, nói: “Thành phi là hậu phi duy nhất có con trai…”

Cận Tịch nói: “Nhưng thường ngày ai cũng thấy Thành phi nương nương rất cẩn thận chặt chẽ, chỉ muốn tự bảo vệ mình.”

Tôi thở dài một hơi nói: “Chỉ mong là ta lo xa.” Tôi chỉ là cảm thấy hoàng thượng ít con nỗi dõi, nếu thật là có người có ý định hãm hại đương nhiên sẽ không chỉ là một người gây nên. Tôi suy nghĩ lại, hỏi: “Ngươi cảm thấy Đoan phi như thế nào? Kỳ thật nàng ta tị thế đã lâu, thật sự không cần phải như vậy.”

Cận Tịch đem xiêm y của tôi gập lại gọn gàng, chậm rãi nói: “Nô tỳ vào cung đã lâu, tuy rằng không được tiếp xúc với Đoan phi nương nương nhưng là nô tỳ cảm thấy Đoan phi nương nương không giống người hại người khác, nhưng Đoan phi nương nương cũng không phải là người có thể dễ dàng trêu chọc.”

Tôi bắt đầu nằm xuống: “Đúng là như thế cho nên ta đối với nàng ta rất cung kính, tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết. Ta cũng biết, người trong hậu cung làm việc đều có mục đích của chính mình, Đoan phi giúp ta cũng có lẽ là vì bất hoà với Hoa phi.”

Cận Tịch đáp: “Vâng.” Nói xong thổi tắt nến còn tôi nhắm mắt ngủ, ánh trăng phản chiếu trên giường.