Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 7 - Chương 31: Một bức rèm châu hờ hững rủ[39]




39] Trích Lãng đào sa - Vãng sự chỉ kham ai, Lý Dục. Dịch thơ: Nam Long. Nguyên văn Hán Việt: Nhất nhiệm châu liêm nhàn bất quyển - ND.Chuyện về Quỳnh Quý nhân cứ thế trôi qua, dần dần không còn ai coi đó là chủ để đáng nhắc đến trong những cuộc chuyện trò. Bởi lẽ gần đây, Khương thị và Lý thị có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, gần như giành hết toàn bộ sự sủng ái của Huyền Lăng. Nếu nhất định phải đặt lên bàn cân so sánh thì Khương thị dịu dàng, quyến rũ dường như đắc sủng hơn so với Lý thị sảng khoái, cởi mở một chút.

Sau chuyện của Quỳnh Quý nhân, Huyền Lăng chẳng mấy khi tới Nhu Nghi điện nữa, Nhu Nghi điện tất nhiên cũng dần trở nên vắng vẻ, hiu quạnh, hiếm có người nào tới bái phỏng. Ngoài ra Vệ Lâm cũng bị điều đi hầu hạ một số phi tần có địa vị thấp kém trong vĩnh hạng, đối với một người vốn tâm cao hơn trời như y mà nói thì sự hụt hẫng mà phen biến cố này mang lại quả thực to lớn vô cùng, khiến y hết sức khó chịu.

Thế nhưng dù y có khó chịu đến mấy thì thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi, mới thoắt đó đã lại tới tháng Bảy rồi.

Tháng Bảy chính là mùa hoa phượng hoàng nở, trong điện lúc này tĩnh lặng vô cùng, từng làn gió chiều man mác thổi qua gốc hoa phượng hoàng ngoài cửa sổ, vô số bông hoa không ngừng rơi xuống làm phát ra những tiếng lộp bộp nhẹ nhàng.

Sự trống trải sau khi thất sủng chính là như vậy.

Ngay đến Lung Nguyệt khi theo Đức phi tới thăm tôi cũng nói: “Chỗ Thục mẫu phi thực hiếm có khi nào yên tĩnh thế này, đến tiếng hoa rơi cũng có thể nghe rõ.”

Đức phi sợ tôi thương tâm, vội bịt miệng Lung Nguyệt lại nhưng suy nghĩ một chút rồi lại buông tay ra, thở dài than: “Năm xưa khi sinh con, cảnh ngộ của mẫu phi con còn đáng thương hơn thế này nhiều.”

Nghe nhắc tới việc thương tâm năm xưa, tôi chỉ khẽ cười một tiếng, vẫn ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh mặt trời lặn bên ngoài. Thời gian lúc này thật dài biết bao nhiêu, như thể bị những tiếng ve sầu ra rả kéo dãn ra vô tận.

Giữa những ngày dài tịch mịch, Trinh Phi khi tới thăm tôi không kìm được để lộ ra mấy tia cảm khái. “Không ngờ ngay đến tỷ tỷ mà cũng có lúc rơi vào cảnh ngộ thế này.”

Nghe thấy thế, tôi vẫn vô cùng bình thản, dịu dàng vỗ về Dư Hàm đang ngủ say trong lòng mình, lại cúi đầu khẽ hôn lên trán thằng bé một cái, mỉm cười, nói: “So với phen thất sủng năm xưa, lần này kỳ thực đã tốt hơn rất nhiều rồi, ít nhất thì cũng đủ ăn đủ mặc, lại không bị cấm túc đến nỗi mất tự do, cũng không mất quyền nuôi dưỡng mấy đứa bé. Còn về sự ân sủng, ơn vua vốn như dòng nước chảy về đông, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày như vậy, đâu cần lo nghĩ làm gì.” Ngoài cửa sổ, ánh dương rạng rỡ phủ khắp trời, trong phòng vương vất những làn khói mỏng thơm mùi Tô hợp hương không ngớt tỏa ra từ trong lò hương. Trinh Phi cúi đầu, ngồi trước mặt tôi, vừa thêu bức hình “Uyên ương vờn nước” vừa nhẹ nhàng cất tiếng: “Muội vào cung muộn, có lúc nhìn thấy tỷ tỷ đắc sủng như vậy thì không kìm được thầm nghĩ, liệu tỷ tỷ có khi nào thất sủng không? Quãng thời gian tịch mịch đó, tỷ tỷ rốt cuộc đã trải qua như thế nào vậy?” Nàng ta lén đưa mắt nhìn tôi, khẽ hỏi: “Tỷ tỷ có trách muội không? Đến muội cũng không ngờ được trong lòng mình lại từng có những suy nghĩ ác độc như thế.”

“Tất nhiên là không rồi.” Tôi đưa tay hái một bông hồng vàng cài lên búi tóc cho nàng ta, cất giọng dịu dàng. “Trong chốn hậu cung này, chẳng người nào có thể đắc sủng cả đời, chỉ cần suy nghĩ được thông suốt thì sẽ không còn sợ gì nữa cả. Khi thất sủng, nếu muội thấy đau buồn thì cuộc sống tất nhiên sẽ chẳng được thảnh thơi, còn nếu muội thản nhiên rồi, vậy thì ngày tháng sẽ cứ thế trôi qua trong bình lặng. Thực ra tất cả đều là ở tâm cảnh mà thôi, không liên quan gì tới những thứ khác.”

Trinh Phi mỉm cười hờ hững. “Hoàng thượng bây giờ đã có Khương thị rồi. Tỷ biết chưa, gần đây ngài lại phong cho cô ta làm tiểu viện rồi đấy, đến cả Anh Tần đang mang thai mà cũng chẳng mấy khi qua thăm, tự dưng lại khiến muội nhớ đến bản thân thuở trước.”

Tôi khẽ cười uể oải. “Bây giờ ta rất ít ra ngoài, cô ta có đắc sủng hay được tấn phong thì cũng chẳng liên quan gì tới ta. Anh Tần thì phiền muội để tâm tới nhiều một chút, trong cung đã có quá nhiều người không thể sinh nở thuận lợi rồi, thật khiến người ta lo sợ.”

Trinh Phi cười, nói: “Cho dù chỉ vì nghĩ tới cảnh ngộ của bản thân trước kia thôi thì muội cũng sẽ chăm lo cho nàng ta cẩn thận, hơn nữa còn có Đức phi chú ý tới việc ăn uống của nàng ta, mà bản thân nàng ta thì chẳng ra ngoài bao giờ, do đó chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Phía đằng xa bỗng có tiếng nhạc tưng bừng vọng lại, tôi nghiêng tai lắng nghe rồi hỏi: “Là âm thanh gì vậy nhỉ?”

Trinh Phi cũng sinh lòng tò mò, khẽ cười, nói: “Chẳng rõ nữa, lẽ nào lại có chuyện mừng gì ư?” Rồi nàng ta vẫy tay gọi Hoa Nghi lại: “Ngươi ra ngoài xem thử xem là có chuyện gì đi!”

Hoa Nghi trề môi, hậm hực nói: “Còn có thể có việc gì được, mới sáng sớm mà đã làm ầm ĩ cả lên.” Hơi dừng một chút, nàng ta rốt cuộc vẫn không dám không nói: “Khương Tiểu viện có thai rồi.”

Trinh Phi dừng động tác trên tay lại, đưa mắt liếc nhìn tôi, khẽ “ồ” lên một tiếng. Tôi thản nhiên nói: “Cô ta đúng là người có phúc, đang lúc đắc sủng thế này mà lại có thai, tiền đồ sau này ắt sẽ rộng mở vô cùng.”

Hoa Nghi không dám tiếp lời, chạy đi bưng mấy món điểm tâm lên, gồm có Lũ kim hương dược, Tử tô nại hương, Tùng tử nhương, Phục linh cao, Chu sa viên tử và hai chén canh hạt sen, đều là những thứ mà tôi và Trinh Phi thường ngày thích ăn. Trinh Phi nhấm nháp thử mỗi loại một chút rồi cất giọng nghi hoặc: “Sao tỷ tỷ không ăn vậy?”

Tôi đưa mắt nhìn qua một lượt, quả thực chẳng thấy muốn ăn chút nào, đành cười, nói: “Có lẽ thường ngày ăn nhiều quá rồi nên thành ra bây giờ không thích nữa.” Sau đó lại nói với Hoa Nghi: “Mang một bát canh mơ chua tới đây đi!”

Trinh Phi ngạc nhiên hỏi: “Tỷ tỷ thích đồ chua ư?”

“Cũng không hẳn là thích, chẳng qua là uống trong ngày hè cho bớt nóng mà thôi.”

Trinh Phi gật đầu cười, nói: “Cũng đúng, đợi lát nữa muội về cung rồi sẽ sai người làm một ít rồi đưa qua cho Anh Tần. Chuyện hôm nay nàng ta mà biết được có lẽ sẽ không vui, muội phải về sớm một chút để bầu bạn với nàng ta mới được.”

Tôi cũng khẽ cười. “Được, vậy thì làm phiền muội rồi.” Tôi trầm ngâm một lát rồi gọi Cận Tịch lại. “Khương thị giờ đã có thai, lại làm náo nhiệt như vậy, chúng ta không thể giả bộ như không biết được. Ngươi hãy đem bức hình “Quan Âm tống tử” mà lần trước Đô đốc Đê Châu tặng tặng lại cho cô ta, coi như là thể hiện một chút tâm ý.”

Cận Tịch vâng lời rời đi. Trinh Phi dùng xong điểm tâm rồi cũng đứng dậy cáo từ.

Độ này thời tiết nóng nực, thế nhưng tôi lại rất thích khung cảnh rực rỡ lúc chiều tà, thường nhìn đắm đuối, những khi rảnh rỗi thì lại tới Không Thúy điện của Trinh Phi giúp nàng ta sắp xếp thư tịch, mang những quyển nào đã ố vàng ra phơi dưới nắng để tránh bị ẩm mốc.

Hôm ấy tôi đang vùi đầu giữa đống sách thì chợt nghe Cận Tịch khẽ cất tiếng gọi: “Nương nương.”

Tôi chậm rãi bước ra, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nàng ta cau mày, nói: “Cả buổi chiều nay Khương Tiểu viện cứ kêu đau bụng mãi, cuối cùng thì sẩy thai rồi.”

“Sẩy thai?” Tôi không kìm được hơi nhướng mày lên.

“Dạ!” Cận Tịch khẽ đáp. “Khương thị đúng là không có phúc, mới có thai được hai tháng thì đã sẩy rồi. Thái y nghi ngờ chuyện lần này là do xạ hương mà ra, do đó Hoàng thượng đã nổi trận lôi đình, hạ lệnh tra xét kĩ càng.”

“Đúng là nên tra xét kĩ càng.” Tôi vừa rửa tay vừa chậm rãi nói. “Trong cung đã có quá nhiều đứa bé chết không rõ ràng, Hoàng thượng lẽ ra nên hạ lệnh như vậy từ sớm mới phải.” “Nhưng...”

Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Cận Tịch, vô cớ làm toát ra mấy nét âu lo, khi nàng ta còn chưa nói xong thì Tiễn Thu đã rảo bước đi vào, bên khóe miệng là một tia cười thấp thoáng.“Lại phải làm phiền nương nương một chuyến nữa rồi.”

Trinh Phi vốn đang ở phòng trong, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền vội vàng chạy ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tiễn Thu cười tủm tỉm, nhún người thỉnh an: “Hóa ra Trinh Phi nương nương cũng ở đây. Thục phi nương nương độ này thời vận không tốt, luôn vướng vào những việc chẳng lành. Nô tỳ cũng chỉ vâng lệnh hành sự, đưa Thục phi nương nương đi hỏi chuyện thôi.”

Trong mắt thoáng qua mấy nét âu lo, Trinh Phi chỉnh trang xiêm y một chút rồi nói: “Vừa hay bản cung đang có thời gian rảnh, phiền Tiễn Thu cô cô đợi một lát, bản cung sẽ đi cùng với Thục phi luôn.” Nàng ta hơi nhếch khóe môi, nở một nụ cười khách sáo nhưng kiên định. “Kẻo không lại như lần trước, để Thục phi nương nương bị hạng người hèn mọn như Vinh Tần chất vấn.”

Tiễn Thu vẫn khẽ cười bình thản. “Nô tỳ xin khuyên một câu thực lòng, trong trường hợp này Trinh Phi nương nương đừng đi thì hơn.”

Trinh Phi khoác tay tôi, hờ hững nói: “Bây giờ trời đã về chiều đi lại khó khăn, ta phải đi cùng Thục phi nương nương thì mới yên tâm được.”

Trinh Phi rất ít khi kiên quyết như vậy, Tiễn Thu cũng không dám ngăn, đành để cho nàng ta đi cùng. Tôi không biết là lại có cơn phong ba gì nổi lên, nhưng vì không làm gì thẹn với lòng nên chẳng hề sợ hãi, sau khi trang điểm xong xuôi liền theo Tiễn Thu rời đi.

Khởi Vọng hiên của Khương Tiểu viện tọa lạc tại phía nam Thượng Lâm uyển, đông ấm hè mát, lúc này đang là giữa hạ nên cây cối xung quanh đều xanh biếc um tùm, những tia nóng nực từ trên cao chiếu xuống đa phần đều bị ngăn lại. Giữa những lùm cây còn lấp ló mấy ngọn giả sơn dựng thành từ đá Thái Hồ, phía dưới là dòng nước chảy dài róc rách, khung cảnh thực chẳng giống chốn hoàng cung lộng lẫy, xa hoa mà có mấy phần vận vị trang nhã của vùng Giang Nam êm đềm.

Vừa mới bước vào, Trinh Phi đã lộ vẻ hài lòng, khẽ gật đầu, nói: “Nơi này quả là trang nhã, xem ra Khương Tiểu viện cũng không phải hạng người dung tục.”

Tôi cười, nói: “Nếu là người dung tục thì sao có thể được Hoàng thượng sủng ái như thế chứ.”

Trinh Phi bất giác lộ ra mấy tia chán ghét. “Xét ra Xích Thược đúng là một ngoại lệ, nghe nói Ủng Thúy các của cô ta lát sàn toàn bằng vàng ngọc, tục tĩu vô cùng.”

Tôi thầm thở dài, nàng ta ham thích sự phú quý như thế chưa chắc đã là vì chưa từng có bao giờ, có lẽ bởi sợ mất đi cho nên mới đắm đuối mê say.

Lý Trường nghe thấy động tĩnh liền vén rèm chạy ra ngoài, nói: “Thục phi nương nương tới rồi, Hoàng thượng đang ở bên trong chờ nương nương đấy.”

Chỉ sau mấy tháng mà trên mặt Lý Trường đã có thêm rất nhiều nét u sầu. Tuy y vẫn là thái giám hầu cận bên Hoàng đế, lại là đại tổng quản của Tử Áo Thành, nhưng vì quan hệ với Nhu Nghi điện nên thời gian gần đây đã phải chịu không ít nỗi ấm ức cả trong tối lẫn ngoài sáng. Y đón tôi vào trong, lén ra dấu tay “hãy tự bảo trọng”, sau đó liền đi tới thõng tay đứng hầu bên cạnh Huyền Lăng.

Bầu không khí trong phòng có chút nặng nề, có lẽ một phần là do lúc này trời đã sâm sẩm tối. Khương Tiểu viện nằm nơi góc phòng, hai bờ má vàng vọt, cặp mắt ửng đỏ, chẳng tô điểm chút son phấn nào, mái tóc dài buông xõa, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh màu trắng, bộ dạng thực là đáng thương vô cùng. Huyền Lăng thì ngồi cạnh giường mà rủ rỉ chuyện trò với nàng ta, cố gắng an ủi.

Tôi nhún gối hành lễ thỉnh an: “Hoàng thượng vạn phúc kim an!”

Huyền Lăng buột miệng kêu tôi đứng dậy, hỏi: “Trước đây cứ đến mùa hè là nàng lại mắc chứng chán ăn, người cũng gầy guộc đi nhiều, năm nay vẫn thế ư?”

Không ngờ sau khi gọi tôi đến đây mà y vẫn nói năng với giọng dịu dàng như thế, sau một thoáng ngẩn ngơ, tôi vẫn thành thực trả lời: “Dạ phải, có điều quen dần rồi sẽ ổn thôi.”

Huyền Lăng khẽ gật đầu. “Trẫm thấy nàng đúng là đã gầy đi rồi.”

Trinh Phi hành lễ xong liền mỉm cười, nói: “Thần thiếp ngày ngày đều gặp Thục phi nên không phát hiện ra điều gì khác thường, có lẽ tại Hoàng thượng lâu rồi không gặp nên mới thấy tỷ ấy gầy đi như vậy đấy.”

Huyền Lăng không tỏ thái độ gì, song Khương Tiểu viện đang nằm trên giường chợt bật khóc nức nở. “Hoàng thượng, con của thần thiếp mất rồi, thần thiếp không cam tâm, không cam tâm!”

Tiếng khóc thê lương ấy vang vọng trong gian phòng nhỏ, chan chứa một nỗi đau xé ruột xé gan. Tôi cảm thấy đau đầu và nóng bức vô cùng, sống lưng không ngớt rỉ mồ hôi, trong lòng bất giác ngẩn ngơ thầm nghĩ, những ngày tháng nóng nực thế này rốt cuộc đến bao giờ mới hết đây?

Huyền Lăng lộ rõ vẻ xót xa, vừa vỗ lưng nàng ta vừa dịu dàng nói: “Trẫm nhất định sẽ trả lại công đạo cho nàng.”

Khương thị ngưng tiếng khóc xé ruột xé gan, đổi sang thút thít nghẹn ngào. Những tiếng thút thít ấy hệt như vô số mũi kim nhỏ đâm vào da thịt người ta, ngay đến tôi cũng không kìm được có chút chua xót. Tôi nghiêm túc nói: “Tiểu viện thương tâm như thế xem ra việc mất đứa bé đúng là điều không ngờ tới, thần thiếp cũng mong Hoàng thượng hãy trả lại công đạo cho Tiểu viện.”

“Thục phi đã nói như vậy rồi thì...” Huyền Lăng thu vẻ dịu dàng vừa rồi lại, lạnh lùng ra lệnh cho Tiễn Thu: “Ngươi hãy cho Thục phi nương nương xem đi.”

Tiễn Thu đáp “vâng” một tiếng, chậm rãi trải một cuộn tranh ra trên bàn. Cuộn tranh đó có trục làm bằng gỗ tử đàn, bút pháp trong tranh thì cực kỳ tinh diệu, từng đường nét đều sống động như thật, chính là bức tranh Quan Âm tống tử mà tôi đã tặng cho Khương Tiểu viện.

“Bức tranh này có chỗ nào không ổn ư?” Tôi hỏi.

Một nữ tử bất ngờ bước ra từ phía sau lớp rèm châu xanh biếc, chậm rãi nói: “Bức tranh này vừa nhìn đã biết là tác phẩm của bậc danh gia, hình như là do họa sư tiền triều Thẩm Tần vẽ nên. Thẩm Tần vốn sở trường vẽ tranh Quan Âm, tất nhiên không có gì là không ổn.” Nữ tử này không phải ai khác mà chính là Vinh Tần Xích Thược, nàng ta khẽ vỗ tay Khương thị tỏ ý an ủi, sau đó liền đưa mắt liếc nhìn tôi. “Tiểu viện vừa mới mất con, vậy mà nương nương còn ăn mặc lộng lẫy thế này, không sợ người ta thương tâm ư?”

Tôi thản nhiên cười, nói: “Chẳng qua chỉ là việc ăn mặc mà thôi, không ngờ những người khác nhau nhìn vào lại thật sự có những sự kiến giải khác nhau như vậy. Bản cung ăn mặc lộng lẫy tới đây chính là vì không muốn Khương Tiểu viện thương tâm, lẽ nào Vinh Tần cho rằng bản cung phải mặc đồ tang tới đây thì mới có thể xoa dịu nỗi lòng của Khương Tiểu viện? Vinh Tần không sợ Khương Tiểu viện tức cảnh sinh tình càng thêm thương tâm ư?”

Vinh Tần nhất thời cứng họng, chỉ đành nói: “Thục phi cơ trí hơn người, tâm sư sâu sắc, thần thiếp làm sao mà sánh được.”

“Đã biết là không sánh được thì phải chịu sự quản giáo. Xích Thược, năm xưa khi ngươi còn ở bên cạnh bản cung, bản cung đã dạy dỗ ngươi như thế nào?” Trong ánh nến đỏ lập lòe, Trinh Phi ngồi cạnh cửa sổ khẽ phe phẩy chiếc quạt lụa, ung dung cất tiếng. “Nói chuyện với bề trên không được dùng giọng điệu khiêu khích gây hấn, không được mở lời tùy tiện, không được xấc xược vô lễ, đặc biệt là không được nói ra những lời ngông cuồng ngạo mạn, ngươi có còn nhớ không?”

Vinh Tần vốn là thị nữ của Trinh Phi, bây giờ chủ cũ hỏi chuyện nên nàng ta nhất thời không dám cự cãi, chỉ hậm hực đứng đó không nói năng gì. Thế nhưng Trinh Phi bấy lâu nay vốn hiền hòa lại không đắc sủng, Xích Thược thì tâm cao khí ngạo, thế là cuối cùng không kìm được mà bật ra một câu: “Tần thiếp bây giờ đã không còn là phận con hầu, xét ra không cần phải nghe theo lời dạy của Trinh Phi nương nương khi trước nữa rồi.”

Trinh Phi khẽ lắc đầu, mấy dải tua đính trên chiếc bộ dao hình bông hải đường không ngớt đung đưa nhè nhẹ. “Bây giờ ngươi đã không còn là cung nhân chuyên việc vẩy nước quét nhà nữa, còn đắc sủng mà trở thành cung tần, đó là phúc phận của ngươi. Thế nhưng bất kể ngươi là gì đi chăng nữa thì cũng cần phải giữ lễ mới được, bằng không dù ngôi vị của ngươi có cao đến mấy thì người khác cũng chẳng bao giờ chịu tâm phục khẩu phục ngươi đâu.”

Vinh Tần vốn ghét nhất là bị người ta nhắc đến việc mình từng là người hầu bên cạnh Trinh Phi, lúc này bị Trinh Phi nói ra những lời răn dạy như thế trước mặt mọi người thì tức tối vô cùng, nhưng nhất thời lại không thể phát tác, chỉ biết nắm chặt khăn tay mà đỏ mặt tía tai.

Trong phòng có mùi thảo dược vô cùng nồng đậm, đã thế căn phòng lại nhỏ và đang có nhiều người, nên khó tránh khỏi có chút ngột ngạt. Một tiểu cung nữ bước tới bỏ một thìa hương liệu vào trong chiếc lò hương nhỏ ở góc phòng, nhưng vừa mới đốt hương liệu lên thì đã bị một cô cô lớn tuổi rảo bước đi tới vỗ mạnh một cái vào sau gáy. “Ngươi không muốn sống nữa à? Vào lúc nào rồi mà còn dám dùng hương liệu? Không sợ làm tổn hại đến ngọc thể của tiểu chủ hay sao?” Thị còn chưa hết giận, tuy không dám nhìn qua phía tôi nhưng miệng thì vẫn làu bàu mắng mỏ: “Cái thứ đồ đoản mệnh chết tiệt, không sợ người ta trộn lẫn xạ hương vào để hại tiểu chủ ư?”

Tôi không nói gì, chỉ đưa mắt liếc Lý Trường. Lý Trường hiểu ý, bèn bước tới nắm lấy cổ tay cung nữ đó kéo ra ngoài, miệng thì quát bảo: “Tuy Hà Hương ngươi là thị nữ tùy giá của tiểu chủ, nhưng quy củ trong cung sao có thể bỏ qua được. Dù ngươi có muốn quản giáo lũ người dưới không hiểu chuyện thì cũng không được quản giáo trước mặt Hoàng thượng và nương nương, như thế thì còn ra thể thống gì, đã thế nói năng còn bậy bạ nữa.” Rồi y lại dặn dò Tiểu Hạ Tử: “Đưa đi vả miệng ba mươi cái để thị nhớ lấy bài học này.”

Khương Tiểu viện vốn một mực không nói năng gì, tới khi nghe nói Hà Hương sắp bị vả miệng thì mới lộ vẻ hoang mang, nhưng đang định cầu xin thì lại thấy Huyền Lăng mặt mày hờ hững, thế là đành nuốt những lời định nói vào trong bụng.

Vinh Tần “hừ” lạnh một tiếng, chỉ tay vào bức tranh trên bàn. “Bức tranh này đúng là do Thục phi nương nương đưa tặng chứ?”

Tôi đưa mắt liếc qua, ung dung nói: “Phải.”

“Vậy thì tâm tư của nương nương thật là tàn độc quá.” Khi nói những lời này, trong mắt nàng ta lộ rõ những tia đắc ý và oán hận. “Tiểu viện sẩy thai là vì xạ hương, nhưng thái y đã kiểm tra kĩ càng rồi, trong những thứ hương liệu hay đồ đạc mà Tiểu viện vẫn dùng không hề có xạ hương. Nguyên nhân thật sự khiến Tiểu viện mất con lần này chính là quá xem trọng bức tranh mà nương nương tặng.”

Khương thị đưa tay lên che mặt, nhào vào lòng Huyền Lăng, bật khóc rống lên, đôi bờ vai run rẩy không ngừng. “Thần thiếp vô cùng cảm kích tâm ý của Thục phi nương nương khi đưa tặng bức tranh Quan Âm tống tử này, trong lòng cũng thầm mong mình sớm ngày sinh nở thuận lợi, thế là ngày nào cũng thành tâm cầu phúc trước tranh, ai ngờ...” Vừa nói, nàng ta vừa run rẩy đưa tay tới cậy trục bức tranh ra, cất giọng phẫn nộ: “Ai ngờ bên trong này lại nhét đầy xạ hương...”

Nàng ta vừa buông tay, từ bên trong trục bức tranh vốn rỗng lõi lập tức có rất nhiều khối xạ hương màu nâu rơi xuống. Ngửi thấy thứ mùi nồng đậm tỏa ra từ đó, tôi không kìm được có chút buồn nôn, vội vàng nín thở ngoảnh đầu qua một bên.

“Bức tranh này là do Thục phi sai người đưa tặng, sau đó vẫn luôn được treo một chỗ không có ai đụng vào, ngoài Thục phi nương nương ra thì còn ai có thể động chân động tay vào được nữa?” Khương thị cắn chặt môi, ánh mắt dữ dằn như muốn ăn thịt người. “Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thiếp sợ quá, Quỳnh Quý nhân cùng vào cung với thần thiếp đã chết không rõ ràng rồi, đến bây giờ thần thiếp vẫn thường xuyên gặp ác mộng. Thần thiếp bấy lâu nay vẫn luôn tôn kính Thục phi, chưa từng dám đắc tội, việc gì cũng đều cẩn thận, tại sao nàng ta còn muốn hại đứa bé trong bụng thần thiếp chứ?” Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt vằn đầy tia máu, định tung người lao thẳng về phía tôi. “Thục phi nương nương, nếu nương nương không thích tần thiếp thì cứ đầy tần thiếp vào lãnh cung, nhưng không thể hại con của tần thiếp như vậy được, không thể như vậy được.”

Tôi lùi về phía sau một bước, muốn né tránh con người gần như đã trở nên điên cuồng kia. Thế nhưng Huyền Lăng lại bước lên trước một bước, nắm chặt lấy cổ tay tôi. Lòng bàn tay đã rỉ đầy mồ hôi lạnh toát, y nhìn chằm chằm vào tôi, một giọng nói khàn khàn vang ra từ trong cổ họng: “Thục phi, nàng có làm vậy không?”

“Không đâu, Thục phi quyết không làm vậy đâu.” Trinh Phi bước lên trước hai bước, dịu dàng khuyên nhủ: “Hoàng thượng quên rồi ư? Khi xưa thần thiếp đang có thai thì bị cấm túc, chính Thục phi đã nghĩ đủ mọi cách chiếu cố cho thần thiếp. Thục phi đã chịu giúp đỡ thần thiếp như vậy, sao lại đi hại con của Khương Tiểu viện được chứ? Thục phi không phải là người như vậy đâu.”

“Nương nương, không có việc gì là vĩnh viễn không thay đổi, hơn nữa người và Tiểu viện không giống nhau.” Vinh Tần cười tủm tỉm, cất giọng lạnh lùng, tựa như một con rắn nhỏ đang không ngừng thè lưỡi về phía Trinh Phi. “Nương nương khi đó tuy mang thai nhưng không đắc sủng, có thể gây ra sự uy hiếp gì với Thục phi đây? Còn Tiểu viện thì khác, bây giờ đang lúc được sủng ái vô cùng, nếu sau này mà sinh được hoàng tử thì có thể nói là tiền đồ vô hạn lượng, Thục phi có thể không đề phòng được sao?”

Lời của Vinh Tần có thể nói là vô cùng sắc bén, mà có lẽ mọi người trong cung cũng đều có suy nghĩ như vậy.

Trinh Phi nhất thời cứng họng, chỉ biết lẩm bẩm nói: “Thục phi ắt không làm như vậy đâu.”

Huyền Lăng đưa mắt liếc nhìn nàng ta. “Yến Nghi, có lẽ Xích Thược đã cả nghĩ, nhưng quả thực, có lúc suy nghĩ của nàng có phần đơn giản quá.”

Trinh Phi nghe thế liền ngây người, lẳng lặng cúi đầu xuống. “Hoàng thượng có cái nhìn như vậy về thần thiếp ư?” Nàng ta cười gượng, cuối cùng chỉ đành khẽ nói: “Nhưng thần thiếp vẫn luôn tin là Thục phi không làm như vậy đâu.”

Huyền Lăng không để ý đến nàng ta nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. “Trẫm chỉ cần nàng trả lời một câu này thôi, có hay không?”

Gian phòng tức thì trở nên vô cùng tĩnh lặng, chỉ còn những tiếng ve sầu kêu không ngớt từ rặng dương liễu đằng xa vọng lại. Bên ngoài, vầng trăng đang chiếu rọi trời đông, còn trong phòng, ngọn nến đỏ cắm trên chiếc giá nến làm bằng đồng hình con hạc vẫn cháy bừng rực rỡ, những giọt sáp nến không ngớt tuôn rơi, chẳng khác gì lệ máu.

“Thần thiếp trả lời rồi thì Hoàng thượng sẽ tin ư? Hay là Hoàng thượng sớm đã cho rằng việc này là do thần thiếp làm? Như thế thần thiếp có trả lời hay không kỳ thực cũng đâu có khác gì nhau.”

Huyền Lăng đưa tay tới, dùng hai ngón tay nâng cằm tôi lên, ánh mắt như muốn nhìn thấu vào nơi sâu nhất trong mắt tôi. Ngón tay y lúc này lạnh toát, chạm vào làn da dưới cằm tôi khiến tôi không kìm được rùng mình. “Thục phi, trẫm chỉ cần một câu trả lời của nàng thôi.”

Tình cảnh lạnh lùng nhìn nhau thế này có lẽ cả tôi và y đều chưa từng ngờ tới. Tôi vô ý đưa mắt liếc thấy Trinh Phi lúc này đang đứng dựa vào tường, thần sắc ngợp nỗi xót thương, là thương cho tôi, cũng là thương cho chính bản thân mình.

“Thần thiếp cho rằng Hoàng thượng và thần thiếp đã rất hiểu nhau, Hoàng thượng ắt sẽ không hỏi thần thiếp một câu như thế, hóa ra thần thiếp nhìn người nhìn việc vẫn còn quá lạc quan.” Nói rồi tôi không kìm được mà trào lệ nóng, trong cổ họng, cảm giác chua chát không ngớt trào dâng.

Bóng cây xuyên qua bức rèm mỏng như cánh ve mà chiếu vào phòng, cành lá ngang dọc đan xen, tựa như đời người đầy nỗi mịt mùng cùng những sự biến hóa khó mà lường trước. Cặp mắt y vốn lạnh lẽo như một đầm nước sâu không thấy đáy, bất chợt có một tia nóng bỏng không ngừng lan tỏa ra khắp xung quanh.

Vinh Tần nôn nóng nói: “Hoàng thượng quyết không thể mềm lòng thêm nữa. Chuyện của Quỳnh Quý nhân lần trước đã bỏ qua cho cô ta một cách không rõ ràng rồi, nếu như còn không hạ quyết tâm, chỉ e sau này những việc rắc rối trong cung sẽ không bao giờ dứt.”

Tôi ngoảnh đầu qua nhìn Khương Tiểu viện. “Bức tranh này bản cung đã sai Cận Tịch đích thân đưa tặng từ nửa tháng trước đúng không?”

Khương thị đã khóc đến đỏ hoe hai mắt, nghe vậy liền trừng mắt nhìn tôi mà nghẹn ngào nói: “Đúng vậy, nếu không phải nửa tháng nay ta ngày ngày tiếp xúc với bức tranh này, con của ta đã không có kết cục như vậy.”

“Bức tranh này là do Đô đốc Đê Châu tặng cho bản cung, trước khi tặng lại cho Tiểu viện, bản cung đã treo nó trong cung của mình mấy tháng rồi, do đó ắt không thể có vấn đề gì được.”

Vinh Tần không ngừng cười lạnh. “Có vấn đề gì hay không không phải chỉ nghe cô nói là xong. Khương Tiểu viện đã sẩy thai rồi, cô còn gì để mà biện bạch nữa?”

Một làn gió thổi qua bụi trúc làm vang lên những tiếng xào xạc nhè nhẹ, nghe hệt như tiếng mưa rơi. Tôi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trên trời lấp lánh vô số vì sao, dòng Ngân Hà trải dài muôn vạn dặm. Tôi chợt nở nụ cười, quay sang nhìn Huyền Lăng chăm chú. “Thần thiếp đã có thai được hai tháng rồi, nếu trong bức họa này mà có xạ hương, người bị hại đầu tiên sẽ là thần thiếp.”

Tôi đưa mắt nhìn Vinh Tần lúc này còn chưa kịp giấu đi thần sắc kinh hãi. “Tất nhiên Vinh Tần cũng có thể hoài nghi bức họa này vốn không có xạ hương, bản cung vì muốn hại Tiểu viện nên mới cố ý cho vào. Nhưng bản cung làm sao biết được Tiểu viện sẽ ngày ngày tiếp xúc với bức họa này hay là bỏ nó vào kho rồi không thèm để ý đến. Bản cung không có tài tiên tri, mà sau khi Tiểu viện có thai thì chưa từng đặt chân tới đây nửa bước, do đó nếu dùng chiêu này thì thực là mạo hiểm quá chừng.”

Tôi còn chưa dứt lời thì trong mắt Huyền Lăng đã bừng lên những tia sáng vô cùng rực rỡ, giọng nói vang lên ngợp nỗi mừng vui: “Thật sao? Nàng thật sự đã có thai rồi sao?” Nói xong y liền đưa tay tới định đỡ tôi ngồi xuống.

Tôi làm bộ vô ý tránh qua bên cạnh một chút, thoáng ném qua phía y một ánh mắt hờ hững, lạnh lùng, ngay sau đó lại lẳng lặng cụp mắt xuống. “Thần thiếp không có Vệ thái y ở bên chăm sóc cho nên không dám nói chuyện này ra ngoài.”

Y mừng rỡ nói: “Hoàn Hoàn, nàng ngồi xuống đi đã, cẩn thận kẻo làm động đến thai khí.”

Tôi vẫn lặng im đứng đó. “Thần thiếp đã bị đổ oan hai lần rồi, quả thực không muốn có thêm lần nữa. Hoàng thượng liệu có nên cho thần thiếp một câu trả lời không đây?”

Vinh Tần vẫn chưa chịu bỏ cuộc, vội vàng nói: “Dù không phải do Thục phi tự tay làm thì cũng có thể là kẻ khác, bức họa đó không phải là được Cận Tịch đưa tới sao? Có lẽ Thục phi đã sai khiến Cận Tịch cũng chưa biết chừng.”

“Cận Tịch?” Tôi nở một nụ cười hờ hững như mây như khói, bước tới gần, nhìn chằm chằm vào nàng ta. “Nếu không phải là Cận Tịch, liệu có khi nào là Lý Trường vốn vẫn giao hảo với thị không? Mà nếu không phải là Lý Trường, liệu có khi nào là Hoàng thượng - chủ nhân của y không? Nếu cứ như ngươi nói thế này thì chuyện bao giờ mới kết thúc? Ngươi chỉ là một cung tần nho nhỏ mà không biết thân biết phận, cố tình gây chuyện thị phi, nhưng bản cung sẽ không trừng phạt ngươi, mọi việc đều xin chờ Hoàng thượng định đoạt.”

“Hoàng thượng...” Vinh Tần ấm ức vô cùng, nắm chặt khăn tay, khẽ kêu lên.

“Xích Thược, đêm nay nàng cứ bám riết lấy Thục phi không buông, làm nhộn lên như thế đã đủ rồi đấy. Thục phi nói không sai, ít sinh chuyện thị phi thôi, nàng nên học theo chủ cũ Trinh Phi của nàng ấy.”

Trinh Phi vốn lặng im nãy giờ chợt nhẹ nhàng cất tiếng: “Hoàng thượng nên kêu Xích Thược tĩnh tâm lại đi. Khi xưa thần thiếp đã không thể dạy dỗ muội ấy cho tốt, việc này xét cho cùng vẫn là lỗi của thần thiếp.”

Huyền Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu Hạ Tử, ngươi đưa Vinh Tần về đi, bảo nàng ta mỗi ngày hãy chép Nữ huấn ba mươi lần, khi nào còn chưa biết tĩnh tâm an phận thì trẫm sẽ không để nàng ta ra ngoài đâu.”

Vinh Tần còn muốn nói thêm nhưng lại bị ánh mắt của Huyền Lăng làm cho kinh sợ, đành hậm hực trừng mắt nhìn tôi một cái rồi vén rèm đi ra ngoài.

Tôi đảo mắt nhìn qua mọi người ở đây một lượt, Khương thị sợ đến nỗi không dám khóc thêm, trong phòng chỉ còn lại những tiếng thút thít khe khẽ vang lên ngắc ngứ.

Tôi gọi tiểu cung nữ từng đốt hương liệu vừa nãy lại: “Ngươi lại đây.”

Tiểu cung nữ đó nép sát vào tường, run rẩy đi tới, đột ngột quỳ sụp xuống trước mặt tôi. Tôi chẳng buồn nhìn thị, chỉ hỏi: “Hương liệu trong cung của Tiểu viện đều là do ngươi đốt đúng không?”

“Dạ!” Thị không dám ngẩng đầu lên, chỉ rụt rè đáp.

“Ngươi đưa tay ra đây.”

Thị rụt tay ra sau lưng, suốt một hồi lâu không dám động đậy. Khương thị nhìn tôi vẻ nghi hoặc. “Thục phi định làm gì vậy?”

Tôi hờ hững nói: “Mùi của xạ hương rất nồng, sau khi sờ tay vào rất dễ bị người ta phát hiện. Người muốn hại Tiểu viện khá mưu mô, đã mượn mùi của gỗ tử đàn để giấu mùi xạ hương đi, nhưng người đó nhất định từng sờ tay vào xạ hương. Gian phòng này không lớn, lại có không ít người, trừ phi người đó thường xuyên sờ tay vào các loại hương liệu khác nhau, bằng không nhất định sẽ bị phát hiện.” Rồi tôi gọi Lý Trường lại: “Ngươi hãy ngửi kĩ tay của thị xem có mùi xạ hương không đi. Nếu không có thì coi như bản cung cả nghĩ, còn nếu có thì hãy thẩm vấn thị kĩ càng xem ai là kẻ chủ mưu sau lưng.”

Lý Trường vạch bàn tay tiểu cung nữ đó ra, ngửi kĩ một hồi, không kìm được biến hẳn sắc mặt. “Khởi bẩm nương nương, quả thực có mùi xạ hương.”

Khương thị gào lên một tiếng thê lương rồi nhào thẳng tới, tiện tay chụp lấy một cây thước vụt vào người tiểu cung nữ kia không ngừng, Khởi Vọng hiên tức thì trở nên hỗn loạn.

Nhìn thấy cảnh này, tôi không kìm được cảm thấy có chút mỏi mệt, liền nắm tay Trinh Phi, nói: “Ta mệt rồi, chúng ta về đi thôi.”