Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Quyển 2 - Chương 7: Đao ảnh




Cứ như thế mấy ngày trôi qua, cho đến một ngày hoàng hôn yên ổn, thấy mặt trời dần dần lặn, tôi lặng lẽ gọi Lưu Chu cùng Hoán Bích vào trong điện. Hoán Bích tay chân lưu loát giúp tôi thay trang phục cung nữ, lại đem búi tóc cài lên một nửa, để hoa quyên đẹp đẽ che đi hơn nửa gương mặt. Thấy vẻ mặt mê hoặc của các cô, tôi nhìn quanh thấy bốn phía không người mới nhỏ giọng thì thầm nói: “Ta muốn đi Tồn Cúc đường gặp Mi Trang tiểu chủ.”

Lưu Chu kinh ngạc hỏi: “Sao đột nhiên tiểu thư lại muốn đi? Không phải hoàng thượng đã hạ chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được đi gặp Mi Trang tiểu chủ sao?”

Hoán Bích cũng khuyên: “Tiểu thư đừng đi. Vội vàng như vậy chưa có chuẩn bị gì.”

Tôi nắm chặt sẵn nút áo trên vạt áo và nói: “Giờ phút này không phải đang chuẩn bị sao?Hoán Bích, muội là a hoàn hồi môn của ta, những người gặp qua muội trong cung không phải là nhiều, đương nhiên ấn tượng không sâu sắc, ta sẽ tự xưng là người theo Cận Tịch đến Tồn Cúc đường đưa đồ ăn. Bên kia ta đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đến lúc thị vệ giao ban để trà trộn vào, sẽ không sao đâu.”

Lưu Chu vẫn lo lắng: “Tiểu thư, nếu để bị phát hiện sẽ là đại tội khi quân đó. Huống chi bây giờ người được ân sủng dồi dào, thật sự không nên mạo hiểm như vậy.”

Tôi nhìn vào gương để kiểm tra dung mạo, thấy mình đã khác với thường ngày, trong lúc đi đường cứ cúi đầu xuống thì sẽ không bị phát giác, bèn nói: “Có được ân sủng hay không ân sủng thì kiểu gì đêm nay ta cũng đi một chuyến. Đêm nay hoàng thượng đã muốn tuyển An mỹ nhân thị tẩm, đó là cơ hội không thể tốt hơn.” Tôi quay đầu về phía Hoán Bích dặn dò:“Muội đợi một mình ở bên trong điện, đừng để ai nhìn thấy muội. Lưu Chu ra ngoài chờ, không được để bất luận kẻ nào vào trong điện. Còn Cận Tịch sẽ cùng ta ra ngoài.”

Trong lúc phân phó, tôi đã ra tới ngoài cửa, không để ý vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Chu cùng Hoán Bích, lặng yên vòng vo đi ra ngoài.

※※※※※

Khi Cận Tịch dẫn theo cung nữ ra tới bên ngoài thì nghe có tiếng thị vệ cười: “Sao giờ này mà cô cô còn ra ngoài vậy? Ai u, đây không phải Hoán Bích cô nương sao? Cô cô cùng cô nương cùng nhau ra ngoài, ắt là do tiểu chủ dặn đi làm chuyện quan trọng.”

Cận Tịch nói: “Đúng vậy, chúng tôi có chuyện phải ra ngoài.”

Thị vệ thấy thế liền nhường đường, không quên lấy lòng nói: “Vâng vâng. Nhóm nô tài sẽ không cản trở cô cô cùng Hoán Bích cô nương.”

Đi được mấy trượng, tôi với Cận Tịch liếc nhau, nhịn không được cười và nói: “Xem ra ta giống thật.”

Cận Tịch cũng mỉm cười: “Vóc người của Hoán Bích cô nương hơi giống của tiểu chủ. Nếu để ý hơn một chút sẽ thấy ánh mắt của nàng ta cũng giống của tiểu chủ.”

Sắc mặt tôi hơi hơi trầm xuống, chỉ nói: “Duyên cớ gì.”

Đại khái là Cận Tịch cảm thấy mình nói lỡ nên không dám nói thêm gì nữa, yên lặng đi trước một đoạn đường, đi mấy vòng ra Vĩnh Hạng lại vào Thượng Lâm uyển, vài toà núi giả vây quanh hai gian phòng ở nho nhỏ, là nơi tần phi nghỉ ngơi thay quần áo. Cận Tịch thấp giọng nói: “Duẫn công công đang chờ người ở bên trong.”

Tôi thở dài một hơi: “Chỉ mong chuyện hôm nay là do ta suy nghĩ quá nhiều.” Thấy Cận Tịch kính cẩn không trả lời đành ân cần nói: “Cô cô đi đi. Hành sự phải cẩn thận.”

Lúc tôi thay đổi xiêm y đi ra thì đã lấy lại hình dáng của một phi tần thường ngày, tóc mai che khuất gương mặt, trên đầu đeo châu hoa trắng trong thuần khiết.

Tôi đứng dậy giúp đỡ Tiểu Duẫn Tử đi trên con đường hẻo lánh, xuyên qua rừng trúc rậm rạp, đó là phía sau Quân Chiêu điện của Phùng thục nghi. Do nơi đó đã có người tiếp ứng nên tôi lập tức vào điện của Phùng thục nghi, may là chẳng gặp ai ngoài dự liệu nên an tâm không ít. Lúc đến nơi, tôi thấy Phùng thục nghi ngồi một mình đang may một cái váy, tôi cười nói: “Tỷ tỷ vui vẻ quá.”

Phùng thục nghi nghe thấy tiếng nói thì giật mình ngẩng đầu, thấy đó là tôi mới đứng dậy nghênh đón và cười: “Sao muội đến mà không gây tiếng động thế, làm ta giật cả mình.”

Tôi trả lời: “Muội muội vừa dùng bữa tối xong nên muốn đi dạo một chút, vừa lúc tới Quân Chiêu điện của tỷ tỷ nên đã nảy ra ý nghĩ vào thăm tỷ tỷ, không ngờ muội lại làm phiền rồi.”

Tỷ ấy đang ngồi cùng tôi, an hòa mỉm cười nói: “Sao lại nói là làm phiền được. Ta có làm gì đâu, làm cái váy tính tặng cho Thục công chúa. Muội thấy nó thế nào?”

Tôi cẩn thận cầm lên quan sát, Phùng thục nghi đang định gọi người vào pha trà, tôi liền ngăn lại nói: “Đừng. Muội muốn cùng tỷ tỷ chuyện trò hàn huyên, để nô tài ra vào sẽ mất hứng lắm.”

Phùng thục nghi suy nghĩ và đồng ý: “Cũng được. Bình thường ta cũng ngại bọn họ ở đây quấy rầy. Không phải ta khiến bọn họ gò bó, ngược lại là bọn họ khiến ta gò bó. Thật là buồn cười.”

Gió thổi qua sau điện thôi lá trúc ào ào như sắp mưa. Tôi mỉm cười nói: “Tỷ tỷ luôn thích yên tĩnh mà.”

Tôi cùng Phùng thục nghi ngồi hàn huyên một lúc, không quên đánh giá động tĩnh của Oánh Tâm đường. Tuy rằng mọi sự đã chuẩn bị, lại không biết Hoa phi cùng Tào tiệp dư có mắc bẫy hay không nên không khỏi có chút lo lắng.

Tôi ngồi im lặng trước mặt Phùng thục nghi, nghe cô nói liên miên về công chúa cùng hoàng trưởng tử. Đứa nhỏ đó gặp chuyện khó khăn, thoáng dấy lên trong tôi tâm trạng bất an. Tôi chăm chú nhìn cô ấy, thấy cô đúng là một nữ tử đoan trang hòa khí. Không thể nói được là cô đẹp đến đâu, cũng không nhìn ra trí tuệ cô đến thế nào. Cô chính là dạng tiểu thư khuê các an hưởn hòa bình thường, cô cũng không phải phi tần khiến người ta loá mắt nhưng được cái ngũ quan thanh tú, nhất nhăn mày cười đều là thái độ hiền hoà. Tôi bỗng đánh giá cô là một người đơn giản, âm thầm trong đám phi tần khoe sắc lúc đó. Cô đã vào cung nhiều năm, vị phân gần với phi, nhưng ngang hàng với cô còn có Lục chiêu nghi và Lý tu dung, theo sát sau đó là Hân quý tần. Nhưng khi cô lơ đãng chớp mắt một cái đã toát ra vài phần lịch sự, tao nhã cùng đoan trang không thể tả bằng lời. Huyền Lăng đối với cô không thể nói là sủng nhưng có chút tôn trọng nhiều hơn đám người đã sớm thất sủng Lục chiêu nghi và Lý tu dung. Một nữ tử an hòa như vậy luôn toát ra một loại khí chất rất riêng, có nhọn mà không lợi hại, chậm rãi đi vào lòng người.

Tôi còn mỉm cười, nhưng mà trong hậu cung này có rất nhiều người như con dao tiềm ẩn, như thể người trước mặt tôi cũng giống vậy. Nếu cô không hề chân chính, không có nửa phần phòng thân kỹ lưỡng thì làm sao có thể ổn định với cư vị thục nghi dưới Hoa phi nhiều năm như vậy.

Ngoài điện bỗng nhiên có tiếng ồn ào, như thể có rất nhiều người đang xông vào, hô quát không ngừng. Có tiếng bước chân hướng về phía Quân Chiêu điện này của Phùng thục nghi, chắc là đang tới Tồn Cúc đường bên cạnh.

Khóe miệng tôi không khỏi mỉm cười, quả nhiên là họ đã đến đây. Trong miệng chỉ nói: “Hình như có chuyện rồi.”

Phùng thục nghi rất trấn tĩnh khi có quản sự Hàm Châu tiến vào hồi bẩm thưa: “Hoa phi nương nương giá đáo. Nghe nói là người hầu của Tiệp dư tiểu chủ Cận Tịch cô cô nói là muốn mang đồ vào cho Mi Trang tiểu chủ, gây ra hiểu lầm.”

Phùng thục nghi kinh ngạc nhìn tôi nói: “Là người của muội.”

Tôi chỉ lạnh nhạt nói: “Là muội sai Cận Tịch đi đưa vài thứ, nói vậy cũng không phải là chuyện gì khó lường. Muội không đi ra trước vì nếu thấy muội, chỉ sợ sự tình càng không thể làm rõ.”

Phùng thục nghi biết tôi cùng với Hoa phi có hiềm khích nên nói: “Không cần vội ra ngoài bái kiến. Chờ xem sự tình thế nào chọn thời cơ đi ra mới tốt.”

Tôi cùng Phùng thục nghi ngồi trước cửa sổ yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Là giọng của Phương Nhược cung kính thưa: “Cận Tịch đến là để nhờ nô tỳ đem một ít vật dụng cùng đồ chuyển cho Thẩm thường tại, nhưng do mang theo không ít đồ nên còn dẫn theo hai nô tỳ của Đường Lê cung đến ngoại thất, không hề nhìn thấy Chân tiểu chủ ở đây.”

Cận Tịch cũng khiêm tốn: “Như lời Phương Nhược cô cô đã nói, nô tỳ phụng mệnh của tiểu chủ đến đưa vài thứ, vẫn chưa vi phạm ý chỉ của hoàng thượng.”

Hoa phi cười, lời nói sắc bén: “Không phải Cận Tịch ngươi đã dẫn theo hai người tới đây sao? Sao hiện nay chỉ có ngươi cùng người này? Còn người kia đâu? Chớ không phải là bận việc khác không rảnh tới gặp bản cung đấy chứ?”

Thanh âm Cận Tịch thoáng kích động: “Đó là một cung nữ còn nhỏ tuổi của Đường Lê cung nên nô tỳ đã cho nàng trở về trước.”

Hoa phi cười gượng một tiếng hỏi: “Thật không? Bản cung cũng không rảnh nhiều lời với các ngươi ở trong này. Bản cung nghe nói có người đột nhập vào Thận Đức đường để thăm cung tần bị cấm túc, làm trái thánh chỉ cho nên cố ý lại đây để kiểm tra.”

Phương Nhược dùng lời nói hay để khuyên bảo: “Mi Trang tiểu chủ bị cấm túc, hoàng thượng có chỉ phải trông giữ nàng ta, sao lại có người đi vào thăm tiểu chủ được?”

Hoa phi cười lạnh một tiếng, cố ý nói to: “Vậy thì chưa chắc. Người trong cung đắc sủng kiêu ngạo không ít, không chừng có người ăn gan hùm mật gấu thì sao?”

Gương mặt tôi hơi hơi biến sắc, Hoa phi đúng là không coi ai ra gì, ngang nhiên nói sau lưng người khác như vậy.

Phùng thục nghi liếc mắt nhìn tôi một cái rồi nói: “Hình như Hoa phi nghi ngờ muội đến Tồn Cúc đường, hay là ra ngoài giải thích rõ ràng thì hơn.”

Tôi chỉ trầm tĩnh ẩn sau cửa sổ, nói: “Không cần phải gấp gáp, hiện tại mà ra ngoài thì Hoa phi nương nương đâu còn có thể ra oai tiếp được nữa? Nếu không cho nàng ta một bài học thì lần sau nàng ta mà nghe được tin đồn vô căn cứ lại vu oan cho muội.”

Phùng thục nghi lặng im một lát rồi nói: “Hoa phi nương nương gần đây làm việc nóng nảy, chẳng bù cho hồi xưa.”

Tôi mỉm cười ở khóe miệng, thản nhiên nói: “Ngày xưa đúng mực lắm sao? So với hôm nay cũng chỉ là lấy năm mươi bước cười một trăm bước. Ngày xưa nàng ta bình chân như vại, hôm nay nóng lòng thu phục trật tự, khó tránh khỏi hấp tấp cũng là chuyện thường tình.” Trong lòng lại âm thầm nghi hoặc, cứ cho là Hoa phi hành động nóng nảy, nhưng Tào Cầm Mặc là người cẩn thận, dù cho tôi cố ý thả Hoán Bích đi mật báo nhưng sao Hoa phi lại có thể tới mau như vậy. Cô ta là phụ tá đắc lực của Hoa phi, chẳng lẽ không bảo cô ta lưu ý? Chắc là hai người họ tín nhiệm Hoán Bích. Trong lòng tôi cứ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, chẳng lẽ là Tào Cầm Mặc cố ý để Hoa phi đến? Có lẽ cô ta cũng không nghĩ là Hoa phi tới nhanh như vậy. Tôi bỗng nhiên giật mình, điều mà từ trước chưa nghĩ ra bây giờ chợt sáng tỏ.

Nếu chuyện lợi dụng Ôn Nghi công chúa để hãm hại tôi không phải chủ ý của Tào Cầm Mặc thì chính Hoa phi mới là người chủ mưu. Xem ra Tào Cầm Mặc rất yêu thương con gái mình, không lợi dụng con gái do chính mình sinh ra để đoạt sủng, nhưng ngược lại, Ôn Nghi công chúa không phải là do Hoa phi sinh ra nên cô ta đương nhiên sẽ không đau lòng. Nhớ lại ngày đó ở Thận Đức đường, đúng là có dấu vết để lại có thể tìm ra, chính là ngày đó tôi chợt phát giác ra. Có khi hai người họ sinh ra hiềm khích trong lúc như vậy cũng không biết chừng.

Tôi cười hì hì, xem ra đây tuy chỉ là một ván cờ nhưng thật ra càng thêm rắc rối phức tạp.

Nhưng mà đây cũng hết thảy là điều tôi đã lường trước, chuyện của Mi Trang đều liên quan tới Tào Cầm Mặc cùng Hoa phi.

Ngoài điện phân tranh dần dần kịch liệt, Cận Tịch cùng Phương Nhược quỳ xuống không dám để Hoa phi đi vào. Tôi hướng Hàm Châu bĩu môi, cô ta ở trong cung đã lâu, trận thế nào là không có gặp qua, lập tức khuất nhất quỳ gối cáo lui, vội vàng chạy tới Nghi Nguyên điện của hoàng đế.

Phùng thục nghi gật đầu mỉm cười: “Xem ra Tiệp dư muội muội rất thích xem kịch.”

Tôi mỉm cười với cô ấy: “Người đang xem kịch hay kịch đã xem người. Lúc này ngồi trên đài quan vọng, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ diễn trúng.”

Ngay lập tức, Phùng thục nghi đã nhỏ giọng lại, nói vào tai tôi: “Muội muội diễn thật động lòng người. Khi muội muội đồng xướng, ta sẽ vì muội muội mà gảy đàn phụ hoạ, muội muội thấy thế nào?”

Tôi cười: “Tạ tỷ tỷ.”

Cô cúi đầu cảm thán một tiếng, nghe ngữ khí không ra nhịp điệu, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ta từng có cơ hội được phong phi, muội muội biết không?” Giọng nói của cô dần dần thấp xuống: “Chỉ sợ đời này, ngày nào còn cô ta thì ta cũng chỉ có thể ngồi đây sống hết quãng đời còn lại.”

Lời nói của tôi mặc dù hơi nhỏ, nhưng cũng rõ ràng: “Tỷ tỷ yên tâm, vị trí nhất phẩm phu nhân vẫn còn để trống. Tỷ tỷ nhân hậu như vậy nhất định sẽ có ngày được phong phi.”

Nụ cười của cô có ý yên ổn, bình thản an bình như thường: “Có những lời này của muội muội, ta còn gì để lo lắng chứ? Trong tương lai muội muội sẽ được vinh sủng quý trọng, chỉ sợ là ta theo không kịp.”

Ý cười của tôi ngừng lại trên má, thản nhiên nói: “Chỉ mong được như lời tỷ tỷ.”

※※※※※

Mối giao hảo giữa tôi và Phùng thục nghi không phải là giả dối. Ngoại trừ Mi Trang cùng Lăng Dung, Sử mỹ nhân cố nhiên là mượn cơ hội nịnh hót, Thuần thường tại tuổi còn nhỏ, thì chỉ có Phùng thục nghi mới có thể nói được vài câu chân tình.

Trong khi tôi bấm tay tính thời gian Huyền Lăng tới thì bên ngoài đột nhiên im lặng, vì từ đâu vọng tới tiếng hô quỳ xuống thỉnh an tiếp giá.

Tôi mỉm cười, cùng Phùng thục nghi bước ra ngoài.

Tôi tươi cười quỳ gối thỉnh an, còn Huyền Lăng đã chìa tay ra đỡ tôi đứng dậy: “Nàng đã ở đây sao?”

Tôi nói: “Thần thiếp đang cùng Thục nghi nương nương nói chuyện giải sầu.” Nói xong, tôi hạ thấp người thi lễ với Hoa phi, ánh mắt đầy ý cười:“Nương nương vạn phúc kim an.”

Hoa phi thấy tôi thì gương mặt thoáng chốc trắng bệch, cơ hồ hớp một ngụm khí lạnh, không tự chủ được hỏi: “Sao ngươi lại ở trong này?”

Tôi cung kính thưa: “Nương nương không nghe lời thần thiếp vừa nói với hoàng thượng sao? Thần thiếp ngồi chuyện trò với thục nghi nương nương.

Cô ta không thể tin được, ánh mắt lập tức đảo qua Cận Tịch rồi lại nhìn phía Tồn Cúc đường, kiêu sắc lúc nãy giờ đã không còn sót lại chút gì.

Cận Tịch thưa với tôi: “Tiểu chủ làm nô tỳ tìm khắp nơi, hoá ra là đến chỗ của thục nghi nương nương. Nô tỳ đem đồ tới đưa cho Mi Trang tiểu chủ rồi.”

Tôi cười dài hướng Hoa phi nói: “Mới vừa rồi ở trong điện của Phùng thục nghi nghe thấy tiếng ồn ào, còn tưởng xảy ra chuyện gì to tát, nên lại sợ tới mức không dám đi ra, quả nhiên là thất lễ.” Nói xong lấy tay che trước ngực, như thể bị kinh hoàng lắm.

Ánh mắt Huyền Lăng vẫn ôn hoà như thường, còn khẩu khí lại càng lãnh đạm như không thèm để ý: “Hoa phi không ở Mật Tú cung mà ở trong này làm cái gì?”

Hoa Phi cường tự trấn định, tâu: “Thần thiếp nghe nói có người xông vào Tồn Cúc đường để thăm hỏi phi tần bị cấm vận cho nên đến tra xét.”

Huyền Lăng thản nhiên nhìn cô ta: “Hoàng hậu ra lệnh sao?”

Hoa phi lại quẫn bách, khẽ lắc đầu, khẩu khí đã cứng ngắc thêm vài phần: “Thần thiếp vội vã tới nên cũng không kịp xin thủ lệnh của hoàng hậu.”

Đáy mắt của Huyền Lăng trở nên lạnh lẽo, chàng lạnh lùng nói: “Lúc cấm vận Thẩm thường tại trẫm đã từng nói, bất cứ ai cũng không được thăm hỏi Thẩm thị khi chưa có lệnh của trẫm, ngươi đã quên sao?” Chàng ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục hỏi: “Vậy kết quả khám xét thế nào?”

Từ trên trán Hoa phi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống dưới: “Vì bị chưởng sự cung nữ Phương Nhược ngăn trở nên thần thiếp còn chưa khám xét.”

Huyền Lăng mỉm cười, cũng không nhìn Hoa phi mà nói với Phương Nhược: “Tốt lắm, không hổ danh là ngự tiền thị nữ của trẫm.”

Phương Nhược ngay ngắn quỳ xuống, lớn tiếng thưa: “Nô tỳ một mực nghe theo ý chỉ của Hoàng Thượng, không dám mắc lỗi.” Thần sắc Hoa phi tỏng nháy mắt trở nên lạnh lùng, nhưng chỉ đứng đó không thể làm gì.

Huyền Lăng nói với Phương Nhược như vậy rõ ràng là khiến Hoa phi không còn mặt mũi nào.

Phùng thục nghi bước ra hoà giải: “Hoa phi nương nương trước nay làm việc quả quyết, hẳn là có chứng cớ mới đến. Hay là vào Tồn Cúc đường kiểm tra thử xem. Thứ nhất là để đỡ tốn công nương nương đã đến đây, hai là chuyện này cũng được làm rõ. Ý hoàng thượng như thế nào?”

Tôi uyển chuyển liếc mắt một cái với Phùng thục nghi, quả nhiên tỷ ấy là một người thông minh, hiểu được phải trợ giúp như thế nào. Tôi thấy thế liền quỳ gối xuống tâu: “Thẩm thường tại đã phải chịu giam khổ cực, nếu còn gánh thêm tội danh kháng lại thánh chỉ thì thần thiếp thật sự không đành lòng. Xin hoàng thượng cho người vào Tồn Cúc đường kiểm tra, sẽ thấy Thẩm thường tại hoàn toàn trong sạch.”

Huyền Lăng không cần nghĩ ngợi mà nói luôn:“Một khi đã ồn ào như vậy thì đương nhiên phải điều tra cho rõ. Thẩm thường tại tuy rằng bị cấm túc nhưng cũng không thể để nàng ta bị oan.” Nói xong gọi Lý Trường: “Ngươi mang theo vài tiểu nội giam đắc lực vào xem xét tình hình.”

Lý Trường lên tiếng tuân mệnh, đi vào ước chừng nửa nén hương mới trở ra, kính cẩn tâu: “Bên trong ngoài Thẩm thường tại cùng vài thị nữ ra thì không có người nào khác.”

Sắc mặt Hoa phi càng thêm tái nhợt, lòng bàn chân mềm nhũn, may là có cung nữ vội vàng đỡ dậy. Hoa phi run rẩy quỳ xuống nói: “Thần thiếp hoảng hốt, nghe lầm kẻ khác nên mới dẫn đến sự hiểu lầm hôm nay. Vạn mong Hoàng Thượng thứ tội.”

Huyền Lăng đứng đó ngẩng đầu, lãnh đạm nói: “Trẫm biết hậu cung luôn chanh chấp đồn đãi không ngừng. Nhưng ngươi quản lý lục cung nhiều năm lại không biết thị phi khinh trọng, thật khiến trẫm thất vọng.”

Hoa phi đâu có thể chịu được lời nói nặng như vậy, không ngừng dập đầu, liên tục tạ tội.

Huyền Lăng không để cô ta đứng lên, thất vọng nói: “Trẫm tưởng sau khi đóng cửa hối lỗi ngươi đã sửa đổi, không ngờ lại càng hấp tấp nóng nảy, còn hơn cả trước kia.” Chàng xoay người, lạnh lùng nói: “Trẫm vốn định phục quyền quản lý lục cung cho ngươi nhưng xem ra hôm nay không cần nữa rồi.”

Hoa phi nghe vậy thì toàn thân run rẩy, nhìn Huyền Lăng với cái nhìn không thể tin được, trong ánh mắt có sự khó chịu cùng kinh sợ. Trong giây lát, ánh mắt hung hăng nhìn về phía tôi khiến tôi không khỏi rùng mình, nhưng không tỏ sự yếu thế mà lại đắc ý nhìn về phía cô ta.

Huyền Lăng không kiên nhẫn nói: “Ngươi ngoan ngoãn về cung của mình đi, đừng gây nhiều chuyện thế này nữa.” Hoa phi dập đầu thật mạnh, giọng nói run run: “Tạ Hoàng Thượng ân điển.”

Huyền Lăng đang định phẩy tay áo bỏ đi thì quay đầu lại bổ sung một câu:“Không được đi gặp Ôn Nghi công chúa, tránh dạy hư con gái trẫm.” Hoa phi uất ức xen lẫn tức giận, cơ hồ muốn khóc một trận, khó khăn mới nhịn được. Tôi không nhìn cô ta, trong lòng thoáng có cảm giác hả hê.

Mi trang à Mi Trang, tỷ ở Tồn Cúc đường mà nghe được chuyện này chắc có thể vui mừng một chút.

Đang muốn đưa Huyền Lăng đi ra ngoài, Phùng thục nghi bỗng nhiên lên tiếng: “Thần thiếp có điều muốn nói với Hoàng Thượng.”

Huyền Lăng gật đầu nói: “Thục nghi, nàng nói đi.”

Phùng thục nghi nói: “Thần thiếp nghĩ, Thầm thường tại đã bị cấm túc lâu, luôn giữ gìn bổn phận, không biết có thể xin hoàng thượng cắt giảm một nửa số lính gác không? Một là không cần tốn nhiều lính gác trong cung, hai là tần phi nhiều, lính gác ở đây rất bất tiện, còn khiến người ta thấy mà không yên.” Tôi cảm kích nhìn cô ấy, thần thái cô an bình, như quan tâm một phi tần bình thường.

Huyền Lăng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được. Người trong cung nàng, nàng phải nhọc lòng chăm sóc.”

Phùng thục nghi vui vẻ nói: “Thần thiếp tuân mệnh.”

Tôi đưa Huyền Lăng đi ra, chàng nhẹ nhàng nắm chặt tay của tôi, nói: “May là không liên luỵ đến nàng.”

Tôi lắc đầu: “Thần thiếp sẽ không tự tìm đến nguy hiểm, cũng không dám vi phạm ý chỉ của hoàng thượng.” Ánh mắt chàng ánh mắt ôn hòa, tôi tới gần chàng và nói: “Hoàng thượng bận việc quốc sự, thần thiếp đã ra lệnh cho nô tài chuẩn bị bát súp đưa đến Nghi Nguyên điện, đến khi hoàng thượng trở về là vừa lúc có thể uống nâng cao tinh thần.”

Chàng mỉm cười: “Vẫn là nàng chu đáo.”

Tôi đỏ mặt lên, quỳ gối cung đưa chàng lên minh hoàng xe liễn.

Phía sau, Hoa phi đôi mắt ửng đỏ, ánh mắt sắc bén như tên, căm hận nói:“Bản cung nhất thời sơ sẩy, không ngờ lại trúng kế của ngươi!”

Tôi vẫn hành lễ theo đúng quy định: “Thần thiếp không hiểu lời nói của nương nương. Tần thiếp chỉ biết nương nương không phải sơ sẩy, nương nương là người thông minh, hẳn là nghe qua chuyện xưa kể tam quốc Lý Dương Tu thông minh bị thông minh hạu Nương nương ý người là sao?”

Hoa phi nắm chặt ngón tay, lạnh lùng nói: “Tốt lắm, ngươi đã chơi bản cung một vố. Bản cung không sớm lật đổ được ngươi, quả là sai lầm lớn của bổn cung.”

Tôi mỉm cười như gió mùa xuân, châu hạt của khuyên tai sáng chói bên cổ: “Nương nương cứ nói đùa. Trong hậu cung, chúng ta đều là tỷ muội hầu hạ hoàng thượng, sao nương nương lại nói những lời như vậy. Nếu như để hoàng thượng nghe được thì người sẽ lại nổi giận đó.”

Hoa phi nhất thời nghẹn lời, đến cung nữ của cô ta cũng còn cảm thấy chẳng làm gì được tôi nên khuyên nhủ: “Bây giờ không còn sớm, thỉnh nương nương về trước cung nghỉ ngơi.”

Tôi cũng không muốn cùng cô ta tiếp tục so đó nên đa lễ: “Cung tiễn nương nương.”