Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 227: Mất




Rất nhanh, Trần Mạn Nhu lại phát hiện một nhi đại sự, không thể nói rõ là tốt hay không tốt, nhưng là theo ý nàng, rất thích ý thấy loại chuyện này phát sinh —— sau khi Thái Hậu nương nương bị tức choáng váng, thời điểm tỉnh lại, trúng gió tê liệt.

Ngự y nói, Thái Hậu nương nương cao tuổi, lần này chịu kích thích có chút lớn, hơn nữa lần trước bị độc dược làm hư thân mình, phỏng chừng, là càng có khả năng chịu bó tay. (Ivy: Chúng tôi đã cố gắng hết sức….)

Hoàng thượng lại phẫn nộ rồi, nhưng Đường gia cũng càng không lưu tình, lúc trước thời điểm đem Đường Uyển Nhi giam cầm, Hoàng thượng còn dặn dò, nói ở trên việc ăn mặc không cần bạc đãi Đường Uyển Nhi. Chờ ngự y vừa đi, Hoàng thượng liền tỏ vẻ, nếu Đường Uyển Nhi là người bạch thân, vậy đãi ngộ giống tam đẳng cung nữ đi.

Trong đó còn mang theo một ít tâm tư có vẻ âm u, dù sao, toàn bộ mọi chuyện đều là Hoàng thượng nói ra, có thể nói, là Hoàng thượng gián tiếp làm cho Từ An thái hậu trúng gió, trong lòng Hoàng thượng vừa giận lại vừa hối hận, một cỗ tử hỏa không nhịn được, cũng chỉ có thể hướng Đường Uyển Nhi mà phát ra.

Trần Mạn Nhu không chút nào thương tiếc Đường Uyển Nhi, nghe mệnh lệnh Hoàng thượng xong, lập tức phái người đem đồ trang trí trong Thái Cực cung, toàn bộ đều thu đi, lấy phân vị hiện tại của Đường Uyển Nhi, cũng không dùng được mấy thứ này.

Mặt khác, còn có một số lượng lớn người lúc trước Từ An thái hậu tân tân khổ khổ bồi dưỡng, khi Hoàng thượng ra mệnh lệnh, không phải bị thả ra cung, thì là bị đưa đến Thọ An cung, hành vi phạm tội rất nghiêm trọng, tỷ như nói mấy người giúp cho Đường Uyển Nhi đưa độc dược tiến cung, liền trực tiếp trượng tễ.

Không riêng gì thu thập nhân thủ của Từ An thái hậu, cung nữ bên người Đường Uyển Nhi toàn bộ thay đổi một lần. Thuận tiện, Hoàng thượng nhìn nhóm phi tử không vừa mắt, ngày đó ở thời điểm Đường Uyển Nhi oan uổng Hoàng hậu, không hề thiếu phi tử đục nước béo cò, muốn sẫy hoàng hậu.

Tỷ như nói, Phó phi tính vụng trộm giấu hình nhân vào Vĩnh Thọ cung, Thôi uyển nghi nhân cơ hội nói Hoàng hậu cắt xén phân lệ của nàng, Thường mỹ nhân hiên ngang lẫm liệt tố giác hiểu rõ âm mưu Phó phi cùng Thôi uyển nghi, không chỉ nộp lên hình nhân mà Phó phi vu cổ, còn lấy phân lệ bản thân cho thấy Hoàng hậu nương nương chưa bao giờ từng cắt xén phân lệ người khác.

Vì thế, Phó phi bị đưa đến Dịch Đình cung, Thôi uyển nghi vừa thăng lên đến không hai năm, lại cùng Thường mỹ nhân thay đổi phân vị.

Trần Mạn Nhu rất cảm thán, năm đó thời điểm tuyển tú, ba người này, là tỷ muội tình thâm cỡ nào. Nhưng là sau đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện nay, nên lợi dụng thì lợi dụng, nên hãm hại thì hãm hại, nên tố giác thì tố giác, ba người thành người lạ, thậm chí thù sâu như biển, thật đúng là thế sự vô thường.

Về phần Từ An thái hậu bên kia, hiện tại nàng bản thân còn không lo được. Từ An thái hậu ngay cả một câu cũng không nói ra được, chảy nước miếng gì đó vẫn là nhẹ, đại tiểu tiện cũng không có thể tự chế, Từ An thái hậu làm sao rút ra thời gian quan tâm người hại mình?

Không chỉ không quan tâm được, hiện tại Từ An thái hậu uống một ngụm nước, ở trong lòng cũng là phải mắng Đường Uyển Nhi cẩu huyết lâm đầu.

Trần Mạn Nhu sắp xếp cho các phi tần thay phiên rất tốt, Đức phi cùng Huệ phi là đầu lĩnh, hơn nữa hai người các nàng, mỗi một tiểu đội bốn người, lần lượt chiếu cố Từ An thái hậu. Các hoàng tử hoàng nữ cũng đến đây biểu thị hiếu tâm, Trần Mạn Nhu ở phương diện này, chưa bao giờ sẽ để người khác bắt lỗi.

Cho dù là Hoàng thượng nghe Trần Mạn Nhu an bài xong, cũng đều là thực tán thưởng, khích lệ Trần Mạn Nhu thật to một phen, lại ban thưởng một đống lớn đồ vật xuống. Vì thế, Trần Mạn Nhu liền nổi danh hậu cung triều đình.

Ở hậu cung, nàng là Hoàng hậu nương nương một nhà độc đại, không ai còn dám không có mắt cùng Hoàng hậu nương nương đối nghịch. Không nhìn thấy kết cục của Thái Hậu nương nương lúc trước nhìn Hoàng hậu nương nương không vừa mắt sao? Không biết kết cục của biểu muội của Hoàng thượng từ trước đến nay đối nghịch Hoàng hậu nương nương sao? Không nghe nói qua kết cục của Đường gia nhà ngoại của Hoàng thượng sao?

Dám cùng Hoàng hậu nương nương đối nghịch, là không muốn sống nữa đi?

Mà Hoàng thượng, cũng không biết có phải bởi vì Thái Hậu nương nương bệnh nặng hay không, sau đó, cũng rất ít khi đặt chân đến hậu cung. Mà vào hậu cung, mười phần là đi Vĩnh Thọ cung. Hậu cung chúng nhân thật đố kỵ, chính là, ai cũng không dám nói cái gì.

Dù sao, Đế hậu hài hòa, là tượng trưng thiên hạ thanh minh.

Nếu Hoàng thượng sủng ái một phi tử nào đó, vậy còn có thể nói Hoàng thượng hoa mắt ù tai, trầm mê nữ sắc cái gì. Nhưng là Hoàng thượng chỉ sủng ái Hoàng hậu, thì phải là quang minh chính đồ.

Ở trên triều, Hoàng hậu nương nương được Hoàng thượng khen ngợi là người thuần hiếu, sau này trừ phi là Hoàng hậu dẫn người mưu phản, nếu không, đời này đều không có cơ hội xuống đài. Nhân cơ hội này, Trần gia cũng có không ít ưu việt.

Cho tới bây giờ, thế gia từ võ nói chữ, ở mấy đời đầu, luôn luôn chịu một phen khốn khổ, đại bộ phận văn nhân đều có một loại thái độ cổ hủ, xem thường võ quan, thấy bọn họ thô lỗ đều xem như khinh thường. Cho nên, võ tướng gia đi ra quan văn, luôn sẽ đã bị một ít nghi ngờ.

Năm đó Trần Hoài Cẩn cùng Trần Hoài Quyết đều là xuất thân khoa cử, thế nên mới không làm cho đám toan hủ ở trước mặt bọn họ nói huyên thuyên.

Hiện tại lời nói Hoàng hậu thuần hiếu hàng đầu vừa nói ra, Trần gia rốt cuộc không cần lo lắng quan văn bên kia không tiếp thụ nhà mình. Cho dù là võ quan, cũng có thể nuôi dưỡng ra Hoàng hậu nương nương thuần hiếu như vậy, ngươi có thể nói, Trần gia là người lỗ mãng sao? Ngươi có thể nói, Trần gia nửa điểm không hiểu lễ nghi văn hóa sao?

Cứ như vậy, đang nhìn giống như vô cùng náo nhiệt, trên thực tế bầu không khí thật yên lặng, Ung Hòa năm mười chín rất nhanh liền trôi qua, Ung Hòa năm hai mươi nháy mắt cũng trốn đi, bỗng chốc đi ra năm Ung Hòa hai mươi mốt.

Từ khi Thái Hậu nương nương trúng gió tê liệt, thân thể của nàng lại càng không tốt, kéo dài hai năm như vậy, coi như là các ngự y Thái Y viện y thuật cao siêu, sau khi tiến vào năm Ung Hòa hai mươi mốt, Thái Hậu nương nương thậm chí ngay cả thời gian thanh tỉnh mỗi ngày đều giảm bớt một nửa.

Trước kia Trần Mạn Nhu ở Từ An cung thị tật một canh giờ, sau lại biến thành hai canh giờ, đến năm Ung Hòa hai mươi mốt, thậm chí ngay cả địa điểm xử lý cung vụ, đều chuyển đến Từ An cung, dễ dàng chiếu khán Thái Hậu nương nương.

Hoàng thượng cũng đến tương đối nhiều, còn gọi vài cái ngự y đóng quân đến thiên điện, một ngày bắt mạch cho Thái hậu mười lần.

Nhưng mặc kệ bọn họ cố gắng như thế nào, ngày chín tháng tư năm Ung Hòa hai mươi mốt, Thái hậu cũng không còn hô hấp. Trần Mạn Nhu đứng ở cuối giường, vừa gạt nước mắt vừa an ủi Hoàng thượng: "Hoàng thượng, Thái Hậu nương nương chịu đủ ốm đau nhiều năm như vậy, coi như là..."

"Thái Hậu nương nương sinh tiền thương Hoàng thượng nhất, Hoàng thượng cần phải trăm ngàn lần bảo trọng, bằng không, Thái Hậu nương nương đi cũng không an tâm." Trần Mạn Nhu lấy khăn tử ở trên mắt xoa xoa, vừa còn muốn nháy mắt ra dấu cho Lập Xuân các nàng, nên chuẩn bị cái gì thì đi chuẩn bị.

Dù sao, bệnh tình của Thái Hậu nương nương, lúc trước còn có dự liệu. Hoàng thượng ngay cả tuyển tú lần trước cũng ngừng, nói rõ tâm lý ít nhiều cũng có chút hiểu được. Trần Mạn Nhu lại rõ ràng, cho nên đã sớm nói qua cho Lập Xuân các nàng nên làm như thế nào.

Lập Xuân gật gật đầu, cùng Lập Hạ đi ra, một người đi thông tri các tổng quản trong cung, đem các loại màu sắc tiên diễm xóa sạch, thay toàn bộ màu trắng, một người phải đi thông tri Tứ hoàng tử cùng Ngũ công chúa, thuận tiện còn có các hoàng tử công chúa khác.

Hoàng thượng khóc rống trong chốc lát, ở dưới sự an ủi của Trần Mạn Nhu chậm rãi ngừng tiếng khóc, Thái hậu qua đời, cũng không phải là thời điểm hắn chỉ lo thương tâm, còn có các loại sự tình chờ hắn phân phó đâu.

Vừa an bài các hòa thượng Pháp Hoa tự tiến cung thực hiện pháp sự, còn muốn phái người đến ngoài cung thông tri thời gian khóc tang. Còn có chuyện Khâm Thiên giám cùng Lễ bộ, sau đó tôn thất cũng phải ra mặt, hắn căn bản không có thời gian để thương tâm.

Qua một ngày, hai vợ chồng đều mệt như là đã chết một lần.

"Nhu nhi, ngày mai cho người đưa một lọ hạc đỉnh hồng đến Thái Cực cung." Tựa vào nhuyễn tháp, sau khi Hoàng thượng trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên mở miệng nói, Trần Mạn Nhu kinh ngạc một chút, quay đầu nhìn Hoàng thượng, chỉ thấy Hoàng thượng nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa phòng.

"Hoàng thượng?" Trần Mạn Nhu đưa tay nhéo nhéo lòng bàn tay Hoàng thượng, mang theo chút nghi vấn, lại mang theo vài phần quan tâm.

Hoàng thượng nở nụ cười một chút: "Mẫu hậu lúc sinh tiền, thích Đường Uyển Nhi như vậy, vậy để cho Đường Uyển Nhi xuống dưới hầu hạ mẫu hậu đi thôi, coi như là chuộc lỗi."

Trần Mạn Nhu mím mím môi, nửa ngày, cũng chỉ gật gật đầu: "Tốt, thiếp đã biết, Đường Uyển Nhi làm chuyện thực xin lỗi Thái Hậu nương nương, hiện tại Thái Hậu nương nương đã qua đời, Đường Uyển Nhi cực kỳ bi thương, thân mình không chống đỡ nổi, đi theo Thái Hậu nương nương."

Đây coi như là tìm cớ, dù sao, chôn cùng gì đó, hiện tại không lưu hành, còn có chút phạm pháp. Nếu Thái hậu vừa mới chết đã đem Đường Uyển Nhi giết chết, truyền ra lời đồn không dễ nghe. Lấy một cái cớ như vậy, còn có thể làm cho Đường gia mang ơn đâu.

Hoàng thượng cũng gật gật đầu: "Như vậy cũng được, ngày mai người Đường gia tiến cung khóc tang, đến lúc đó ngươi cần phải hảo hảo gõ bọn họ một phen."

Hai người thương lượng xong, liền đều tự nghỉ ngơi. Đến ngày hôm sau, Trần Mạn Nhu vừa tỉnh lại, đã nghĩ đến chuyện này, lập tức phân phó người đi chuẩn bị đồ vật, hơn nữa đưa đến Thái Cực cung, chính mắt nhìn Đường Uyển Nhi uống xong.

Không có người có ý kiến với kết quả này, năm đó Đường Uyển Nhi gây ra chuyện, còn chưa vượt qua ba năm, ký ức mọi người hãy còn mới mẻ, vốn năm đó Đường gia nên là cả nhà sao trảm, Hoàng thượng khoan nhân, chỉ đoạt quan lưu đày, cũng đã là cho Đường gia mặt mũi.

Thậm chí, ngay cả đầu sỏ gây nên cũng lay lắt sống lâu hai năm, hiện tại đền mạng, vốn là nên như vậy.

Thứ hai, Đường Uyển Nhi là cực kỳ bi thương! Chính nàng đối với việc năm đó mưu hại Thái hậu cũng hối hận, chính nàng chịu không nổi đả kích Thái hậu chết đi, cái đó và Hoàng thượng Hoàng hậu có quan hệ gì? Chẳng lẽ Hoàng thượng Hoàng hậu còn có thể làm Diêm Vương một lần, không cho nàng chết sao?

Cho nên, Đường Uyển Nhi chết, một chút bọt nước cũng không nổi lên, liền như vậy bình ổn đi xuống.

Tháng tư, thời tiết đã có chút nóng, cho nên Thái Hậu nương nương chỉ quàn bảy ngày, ngay tại ngày lành Khâm Thiên giám tính ra, khẩu quan tài kia bị nâng ra khỏi hoàng cung, thẳng đến hoàng lăng.

Về phần Đường Uyển Nhi, còn không tính quá thê thảm, ít nhất cũng được một cái quan tài nhỏ. Đương nhiên, nàng là sẽ không được chôn trong hoàng lăng, chỉ được chôn ở một huyệt mộ bên cạnh hoàng lăng, bên đó đều là chỗ mai táng các trung phó của hậu phi của lịch đại đế vương.

Kế tiếp, chính là giữ đạo hiếu. Không cần ba năm, nhưng một năm là phải có. Hơn nữa năm đó lúc Từ Ninh thái hậu chết, là vì không có trung cung, cho nên mới chỉ là giữ đạo hiếu một năm, hiện tại có trung cung, Hoàng thượng cũng không thiếu hoàng tử, thời gian giữ đạo hiếu còn nói không chính xác.

Trần Mạn Nhu cũng mặc kệ cái đó, dù sao, cho dù là ba năm, đến lúc đó Tiểu tứ mới mười lăm tuổi, nàng vạn vạn không muốn Tiểu tứ đại hôn quá sớm, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng. Nhị hoàng tử cũng bất quá là lớn hơn hai tuổi so với Tiểu tứ, cũng không cần quan tâm cái này.

May mắn Nhị công chúa năm trước đã được Trần Mạn Nhu gả ra ngoài, tuổi Tam công chúa còn không tính quá lớn, năm nay mới mười ba tuổi, ba năm sau cũng bất quá là mười sáu tuổi, cho nên cũng không nóng nảy. Dù sao, nữ nhi của hoàng đế không lo gả.

Bất quá, mặc kệ Trần Mạn Nhu tính toán như thế nào, hay là không tính toán gì hết, còn phải Hoàng thượng làm chủ mới được.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phó phi các nàng còn có người nhớ rõ không? Lúc trước thời điểm ba người các nàng tiến cung, vốn chính là muốn viết loại tiết mục tỷ muội biến kẻ thù, nhưng là, các nàng không phải nhân vật chính, vì thế chậm rãi liền hóa bên cạnh, đến cuối cùng, cũng liền rơi xuống cái kết quả như vậy.