Hậu Cung Nữ Phụ

Chương 20




hắn là ai? cô không biết hắn nha?!

- ngươi là ai?

Dạ Hàn Lâm Tuyết lạnh lùng, khônq rét mà run hỏi hắn. hắn nghe thấy vậy không nói gì, im lặng quan sát cô. Cô ta hôm nay sao vậy, mọi hôm hắn đến là bổ nhào vào hắn nha? Không bổ nhào cụng lột sạch đồ leo lên giường hắn? Chắc cô ta bị đập đầu xuống đất xong không bị điên đó chứ? Còn nữa cô ta là tiểu thư danh giá, gia giáo mà, ai dạy cô ta nấu ăn chứ? Chắc là nhờ người ta nấu xong rồi vào đó nấu lại bị hắn bắt gặp để hắn yêu cô ta chứ? Đừng. Có. Mơ...

- Cô muốn cái gì, đồ đàn bà lẳng lơ.

Cô nheo mắt nhìn hắn, dám chửi cô hết tên khốn Tôn Khắc Hi rồi đến tên điên này, hắn tên gì ấy nhỉ. Ừm.... à là Phong... Sở Vân Phong hôn phu hờ của cô. Ủa???? Không phải vừa nãy hắn đang làm ấy ấy với cái cô nào đó mà? Sao hắn lại ở đây? Không lẽ hắn phát hiện cô xem hắn làm chuyện đó tính trả thù hả.

Hắn thấy cô im lặng không nói gì, tiếp tục hỏi:

- cô đang làm gì vậy?

- mắt ngươi đui sao? Không thấy ta đang nấu ăn à!

Cô ngả ngớn cười cợt hếch mắt về phía hắn. Nơi hắn ngồi cách xa cô rất nhiều, với lại hắn còn ngồi trong bóng tối nữa, cô không thể nào nhìn thấy biểu cảm của hắn.

Hắn hai tay nắm chặt, cô ta... cô ta dám cời cợt hắn. Thịch... cái gì vậy. Tim ơi? Mày bị cái gì vậy? Hay là đau tim? Không thể nào?! Cô ta chỉ cời cợt phong tình nhìn hắn thôi mà? Chắc cô ta bỏ bùa mê thuốc lú và thức ăn nên hắn mới bị như vậy. Hừ... Dám làm hắn bị đau tim, cô ta chết chắc rồi. Cô ta chới với hắn như vậy thì....

Hắn cười cười, đứng dậy đi đến chỗ cô. Đứng trước mặt cô, hắn nhẹ nhàng vươn tay:

- Tuyết nhi, em thấy thân thể khỏe hôn chưa, nếu khẻo rồi không bằng đêm nay chúng ta....

Lời nói mập mờ, ánh mắt ngả ngớn giống cô lúc nãy cùng với bàn tay thon dài không biết từ lúc nào đã luồn vào áo, khéo léo kéo dây áo nhỏ, chạm vào vùng đồi núi sừng sững của cô. Vẻ mặt lảng lơ háo sắc nhưng nhìn kĩ thì ánh mắt hắn đang mang quang lưu chuyển.

Cô nhìn hắn chằm chằm, nội tâm thật muốn chửi tục. Mẹ nó, ngươi đang chạm vào đâu đấy hả? Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người ra khỏi ngời ta. Nhưng ngoài mặt trưng cái bản mặt cời cợt cũng có phong tình yểu yêu nhìn muốn ói.

Bỗng dưng một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô. Tiếp đó vẻ mặt đắc ý xấu xa, hai bàn tay nâng lên chạm vào khuôn mặt yêu nghiệt của hắn.

- Phong, .... anh nói đêm nay... chúng ta như thế nào?

- ha.. ha... Tuyết nhi, em nói đêm nay chúng ta như thế nào? Không lẽ em không biết sao?.....

Khuôn mặt yêu nghiệt, phóng đãng. Môi mỏng từ từ hôn lên khuôn mặt cô thì cô bông dưng nhích chân, hai tay ôm lên cổ hắn, mị nhãn như tơ phóng lên người hắn nói:

- Phong anh nói em biết? Em biết cái gì?

Chớp chớp đôi mắt vô tội, cô cười cười nói. Hắn thấy vậy vòng tay qua mái tóc dài của cô:

- Tuyết nhi, em đây là chơi trò lạt mềm buộc chặt anh sao?