Hậu Cung Nữ Phụ

Chương 47: Dự tiệc (3)




Dạ Hàn Lâm Tuyết lúc này đang đứng trong một bữa tiệc sang trọng. Vốn dĩ cô mới về nước nghĩ ngơi một chút nhưng thư kí của Tống Hàn gọi điện cho cô nói đi dự tiệc ở đây lấy danh là bạn gái phó tổng, nhưng hắn còn nói một câu làm cho cô khó hiểu à... cái gì... ? cậu chủ bị... ? bệnh viện... ?.. chẳng lẽ Tống Hàn bị bệnh...? làm gì có, lúc cô đi là hắn còn khỏe như trâu mà ... làm gì mà sau 2 tiếng bị bệnh vào bệnh viện được...? mà kệ cô cần chú trọng vào trong chuyện này trước đã.

Vốn dĩ Dạ Hàn Lâm Tuyết không thích tham gia các loại yến hội này, bởi vì cô gét ồn ào, nhưng cô cần đi đến nơi này a... nơi này là nơi bắt đầu cuộc sống bi thảm của cô và là nơi nữ chủ thể hiện tài năng cho các nam chủ còn lại... trong đó có người nguyên chủ thích Dạ Lâm Phong... đứng trong góc tối của bữa tiệc, nơi có thể nhìn bao quát cả toàn bộ đại sảnh, cô cầm ly rượu vang đỏ tươi như máu lên, đặt lên miệng. từng chất lỏng sệt sệt vừa chua chua ngọt ngọt vừa đắng đắng cay cay tan trong miệng của cô chảy vào khoang miệng trôi xuống cổ họng...

nơi này do tập đoàn Dương thị mời tất cả các tập đoàn lớn mạnh tren thế giới đến tham dự sinh nhật của đứa cháu trai duy nhất của tập đoàn họ Dương... cũng là đứa cháu trai mới đi du học về Dương Hoằng...

hắn nhìn bề ngoài được mọi người đồn rằng là một người ôn hòa nhu thận, hai con mắt sáng như pha lê nước biển, là một người con lai nên mái tóc hắn được vàng óng ả được thừa hưởng từ mẹ. mũi cao thẳng, môi nhu hòa khuôn mặt anh tuấn, xinh đẹp như một vị tinh tú trên trời. tính cách hắn hơi trầm lặng ít nói nhưng hắn lại thể hiện nó qua cử chỉ...

một tiếng vỡ của một vật rơi xuống đất...

* xoảng* tiếng vỡ của ly thủy tinh vang lên...

bắt đầu rồi....

nữ chủ đã đến...

nhìn lại nơi xảy ra ồn ào, cô nhìn thấy nữ chủ đang quỳ gối trước mặt một cô gái, trên mặt trét đầy phấn trang điểm. mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi khiến cô nhíu mày... nhìn từ xa còn ngửi thấy không biết đứng gần cô ta lỗ mũi mình có bị tịt luôn không nữa.

cô gái đó nhìn nữ chủ bằng ánh mắt căm ghét...

- cô có biết là bộ váy này mua ở đâu không mà làm đổ rượu lên người tôi....bộ đồ này trên thế giới có 10 bộ duy nhất thôi đó, cô có tiền đền nổi không... hừ người nghèo như cô mà mua được mới lạ, tại sao ở đây lại có người ngèo kiết xác đến vậy không biết ...

- ồ ...ô... tôi không cố ý mà... tôi chỉ... chỉ lỡ tay thôi... hức... hức...

ánh mắt nữ chủ Mộ Lam Sắc đáng thương hoa hoa vũ vũ khóc như mưa, khuôn mặt dễ thương xinh xắn vì khóc mà càng tăng thêm đáng thương cùng ủy khuất.

a.. nữ chính à... cô đừng khóc nữa được không, cô khóc mãi không ngừng vậy, chút nữa các nam chủ trong hậu cung của cô sẽ đến giải vây cho cô... cô khóc nữa chắc da gà tôi nổi đầy người đó...

tự nói chuyện với lòng mình, cô nhếch mép cười cợt chờ đợi. quả nhiên 10 phút sau, một người đàn ông đi ra... hắn là Dương Hoằng .. nhân vật chính của bữa tiệc.

-" có chuyện gì..?"

hắn lạnh lùng hỏi đám đông bao quanh đó, đám người giật mình nghe thấy giọng hắn... cô gái đang chửi nữ chủ bỗng nhiên chạy đến bên hắn một tay khoác lên cánh tay hắn, một tay chỉ vào mặt nữ chủ...

-" Hoằng... anh xem cô ta đổ hết ly rượu lên người em nè... anh thấy sao mà anh lại mời con nhà nghèo này vào đây không biết"

hắn lấy tay cô gái đang khoác lên tay hắn , lạnh lùng hất tay cô ta ra, đi lại gần nữ chủ...

-" cô không sao chứ.?"

Mộ Lam Sắc nhìn Dương Hoằng ngây ngô khóc ... hắn thấy vậy liền lấy tờ khăn giấy trong túi quần đưa cho cô.

-" lau mặt đi, mặt cô dơ quá..."

Mộ Lam Sắc nhìn hắn, lâu rụt rè nhận lấy chiếc khăn.. nhỏ giọng nói

-" cảm ơn... anh..."

hắn không nói gì, đứng lên quay người bước đi.. để lại nữ chủ ngẩn ngơ như bò nai tơ nhưng trong lòng thì âm mưu xuất hiện, vạch trần một kế hoạch mời để cua trai của của cô ta. để lại một vị tiểu thư căm hận nhìn cô ta nữ chủ, căm ghét nhìn cô ta...