Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 47




Chiếc Brian Boru oai vệ lướt giữa hai bờ sông Savannah, theo sau những chiếc tàu kéo chạy bằng hơi nước. Ra đến Đại Tây Dương, nó rúc một hồi còi dài để chào từ biệt các tàu kéo và trương bộ buồm khổng lồ lên.

Những tiếng reo hò vang lên trong đám hành khách khi mũi tàu rẽ làn sóng xám xanh ở cửa sông và bánh guồng nước bắt đầu hoạt động.

Đứng cạnh nhau, Scarlett và Kathleen nhìn bờ biển phẳng lì nhanh chóng nhạt dần, như đám sương mù xanh nhạt, rồi biến mất.

- Mình đã làm gì vậy! Trong một thoáng, hoảng sợ Scarlett bám lấy bao lơn tàu, suy nghĩ. Rồi nàng lại ngắm nhìn. Trước mặt, đại dương bao la lấp lánh dưới ánh mặt trời, và trái tim nàng càng đập rộn rã trước viễn ảnh cuộc phiêu lưu.

- Ôi! Kathleen kêu lên, rồi rên rỉ.

- Gì vậy! Scarlett lo lắng, hỏi.

- Ôi ôi chị suýt quên là mình bị say sóng.

Scarlett nhịn cười, Nàng vòng tay ôm lấy người Kathleen và dìu cô về phòng. Tối hôm ấy, chỗ ngồi của Kathleen ở bàn ăn của viên thuyền trưởng bỏ trống.

Nhưng Scarlett và Colum thích thú ăn bữa ăn dồi dào được dọn cho họ. Sau đó, Scarlett mang một chén xúp cho cô chị họ khốn khổ và dùng muỗng bắt cô nuốt.

- Một, hai ngày rồi chị sẽ khoẻ lại thôi, Kathleen nói, giọng yếu ớt. Em không phải chăm sóc chị lâu đâu!

- Chị đừng nói dại và hãy húp một ngụm xúp nữa đi - Scarlett đáp lại.

Tạ ơn Chúa, nàng tự nhủ, dạ dày mình không đến nỗi tồi. Và mình cũng đã lành hẳn khỏi cái vụ ngộ độc hôm lễ Thánh Patrick, nếu không mình đâu có ăn bữa tối ngon như vậy.

Thức giấc đột ngột khi những tia nắng đỏ đầu tiên của bình minh xuất hiện ở chân trời, nàng cuống cuồng lao qua phòng vệ sinh ngay kế bên phòng ngủ. Ở đó, nàng quỳ xuống và bắt đầu nôn mửa vào chiếc bồn bằng sứ điểm hoa đặt lọt trong chiếc ghế riêng xinh xắn màu gụ.

Nàng không thể bị say sóng. Không, không phải nàng. Nhất là khi nàng đang thích bập bềnh trên sóng nước như vậy. Lúc ở Charleston, trong cơn bão, nàng đã không hề cảm thấy khó chịu khi chiếc thuyền bé xíu, hết dâng lên đầu ngọn sóng, lại lao xuống đáy sóng. Còn bây giờ, chiếc Brian Boru, so với chiếc thuyền bé xíu kia, vững vàng như bàn thạch. Nàng không nghĩ ra được do đâu bụng dạ nàng nôn nao như vậy.

Từ từ, từ từ, Scarlett ngẩng đầu lên và ra khỏi trạng thái suy kiệt. Nghĩ đến điều ấy, miệng nàng hé ra và hai con mắt mở to. Nàng rùng mình vì phấn khích, cảm thấy khắp người nóng ran và khỏe khoắn, và nàng cười thầm.

- Mình có thai. Mình có thai! Mình nhớ lại rồi, đó chính là cảm giác khi người ta mang thai.

Scarlett tựa lưng vào tường và khoan khái vươn vai.

- Ồ, mình cảm thấy cực kỳ khỏe khoắn. Mặc cho dạ dày nôn nao, mình vẫn thấy cực kỳ khỏe khoắn. Giờ thì mình nắm được Rhett rồi. Chàng đã thuộc về mình.

- Mình nóng lòng muốn báo tin nầy cho chàng quá.

Những giọt nước mắt hạnh phúc bỗng tràn rụa trên mặt nàng và nàng bất giác đưa tay lên bụng, như để bảo vệ cái mầm sống mới đang lớn dần lên bên trong.

Ôi nàng ước ao đứa con nầy biết mấy. Đứa con của Rhett. Con của nàng và Rhett. Nó sẽ là đứa mạnh mẽ, nàng biết chắc như vậy, nàng đã cảm thấy cái sức mạnh nhỏ nhoi ấy đang chòi đạp. Một đứa bé bạo gan, giống như Bonnie. Ký ức kéo về tràn ngập. Cái đầu nhỏ bé của Bonnie ở trong tay nàng, chỉ lớn hơn đầu chú mèo con một chút. Bàn tay to của Rhett đỡ lấy đứa bé, như con búp bê. Chàng yêu nó biết bao. Tấm lưng rộng của chàng cúi xuống chiếc nôi, cái giọng trầm của chàng thốt ra những tiếng trẻ con - chưa bao giờ có người đàn ông nào trên đời yêu say mê một đứa bé như vậy… Chàng sẽ hạnh phúc biết mấy khi nàng tưởng tượng thấy cặp mắt sẫm màu của chàng ánh lên niềm vui, nụ cười hải tặc của chàng rực rỡ.

Nghĩ đến đấy, khuôn mặt Scarlett sáng lên. Mình cũng hạnh phúc như chàng, nàng nghĩ. Đó là điều mà người ta cảm thấy khi sắp có con, theo Melly.

- Ôi Chúa ơì, nàng lớn tiếng thở dài. Melly đã chết khi tìm cách có một đứa con, còn theo bác sĩ Meade, bụng dạ mình đã lộn tùng phèo từ sau cái lần sẩy thai ấy. Chính vì thế, mà mình không nhận ra mình có thai.

Nếu vì sinh đứa nầy mà chết thì sao! Ôi, lạy Chúa, con xin Chúa, con cầu khẩn Chúa, đừng để con phải chết đúng vào lúc con có được điều con cần để có hạnh phúc.

Nàng làm dấu thánh giá nhiều lần, trong cơn xúc động, lẫn lộn cầu khẩn, dâng hiến và mê tín.

Rồi nàng lắc đầu giận dữ. Nàng đang làm gì vậy! Thật ngu ngốc! Nàng vững vàng và hoàn toàn khỏe mạnh. Hoàn toàn không giống như Melly. Mama vẫn luôn luôn nói rằng đẻ con mà chẳng chút đau đớn nào như mèo hoang đẻ, thì thật nhục nhã. Không, nàng sẽ dễ dàng vượt qua và con nàng cũng sẽ khỏe mạnh như một thiên đồng. Rhett yêu nàng và yêu đứa bé, đời nàng cũng sẽ rất hạnh phúc. Họ sẽ hợp thành một gia đình hạnh phúc nhất, đầm ấm nhất trên thế gian nầy. Lạy Chúa, nàng quên cả nghĩ đến Eleanor Butler. Về khoản yêu trẻ con thì phải biết, Eleanor sẽ vỗ ngực tự hào về nó lắm! Đang ở đây mà mình đã thấy bà ấy đi kể cho khắp cả chợ nghe, cho cả ông già quét chợ gù lưng nữa. Cả Charleston sẽ đồn đại về đứa bé nầy, ngay cả trước khi nó chưa cất tiếng khóc chào đời. Charleston. Lẽ ra mình phải đến đó, chứ không phải đến Ireland. Mình muốn gặp Rhett, báo tin cho chàng.

Chiếc Brian Boru có thể thả neo ở đây. Viên thuyền trưởng là bạn của Colum. Colum có thể thuyết phục ông ta giúp nàng điều ấy. Mắt Scarlett sáng lên. Nàng đứng dậy rửa mặt và súc miệng cho bớt chua. Còn quá sớm đế đi tìm Colum, nàng bèn quay về giường, tựa lưng vào gối, suy nghĩ.

Thức dậy, Kathleen thấy Scarlett đang ngủ, trên môi điểm một nụ cười hài lòng. Tại sao không lợi dụng hết tất cả! Nàng tự nhủ như vậy. Không cần phải xin xỏ viên thuyền trưởng. Nàng có thể đi thăm bà nội và gia đình Ireland của nàng. Nàng có thể sống cuộc phiêu lưu kỳ thú vượt đại dương. Rhett đã biết nàng phải chờ lâu ở Savannah. Đến phiên chàng bây giờ phải đợi cho đến lúc nàng nói với chàng về đứa con. Còn phải nhiều tháng mới đến ngày sinh đứa bé. Nàng cũng phải có quyền vui chơi một chút trước khi trở lại Charleston. Nàng biết chắc như đinh đóng cột, một khi về đó ở, người ta sẽ không để nàng ló mặt ra đường. Người ta cho rằng đàn bà có thai không nên để người khác chú ý.

Không, trước tiên nàng phải đi thăm Ireland cái đã. Nàng sẽ không bao giờ còn có dịp như vậy. Hơn nữa, nàng rất thích chiếc Brian Boru. Trước đây, khi mang thai những đứa con trước, những cơn buồn nôn buổi sáng của nàng chưa bao giờ kéo dài quá một tuần. Chẳng bao lâu nữa chắc chắn sẽ hết. Cũng giống như Kathleen, chỉ một, hai ngày nữa là nàng sẽ khỏe.

Chuyến đi vượt Đại Tây Dương trên chiếc Brian Boru diễn ra như một buổi tối thứ bảy không dứt ở gia đình O Hara tại Savannah - chỉ có điều là được phóng đại lên, Scarlett bắt đầu thấy mê thích.

Ở Boston cũng như ở New York, có nhiều khách lên tàu nhưng trông họ chẳng có vẻ gì là dân Yankee cả - Scarlett nghĩ. Họ là dân Ireland và tự hào về điều ấy. Họ tràn đầy sức sống quyến rũ như mọi người trong dòng họ O Hara, và họ tận dụng tất cả những thứ được cung cấp cho họ ở trên tàu. Suốt ngày, lúc nào cũng có việc để làm: đánh cờ đam, chơi ném đá điên cuồng trên boong tàu, và những trò đỏ đen rất được ưa thích, chẳng hạn đánh cá về số hải lý mà ngày mai tàu sẽ đi được. Buối tối họ cùng hát với các nhạc công chuyên nghiệp và hăng say nhảy tất cả các điệu gic Ireland và điệu valse t lành Vienne.

Nhảy xong, người ta lại tiếp tục đùa giỡn. Ở phòng chơi bài của các bà, bao giờ cũng có một ván bài Whist đang diễn ra, và Scarlett thường xuyên được mời tham gia. Trừ món cà phê Charleston phân phối theo khấu phần, tiền đặt ở đây cao hơn tất cả những gì nàng đã thấy ở bất cứ nơi nào khác, và mỗi lần cầm bài lên là nàng lại bị kích thích cao độ. Tiền nàng ăn được cũng cao hơn bao giờ hết. Hành khách trên chiếc Brian Boru đúng là bằng chứng sống về việc nước Mỹ là miền đất của mọi khả năng, và họ chẳng ngại ngần tiêu pha tài sản vừa kiếm được.

Cũng như nàng, Colum cũng thu lợi được từ những cái túi rộng mở ấy. Trong khi các bà đánh bài thì các ông thường kéo vào quầy rượu và hút xì gà. Chính tại đó, Colum đã khiến cho những cặp mắt thường ráo hoảnh và đầy nghi kỵ phải nhỏ lệ xót thương và tự hào.

Anh nói với họ về cảnh áp bức mà Ireland phải chịu đựng dưới gót giầy quân Anh, anh kể tên những người tử đạo vì chính nghĩa Ireland, và anh nhận được những món tiền lớn cho Tổ chức Fenians.

Đi biển trên chiếc Brian Boru bao giờ cũng mang lại lợi lộc, và Colum mỗi năm đi ít nhất hai chuyến, mặc dù trong thâm tâm anh có lợm giọng vì sự xa xỉ quá đáng của những phòng khách và sự thừa mứa đến phi lý của những bữa ăn trên tàu, khi anh nghĩ đến nỗi cùng cực và thiếu thốn đủ bề của người Ireland tại Ireland.

Ngày cuối tuần lễ đầu tiên, Scarlett đã nhìn những hành khách bằng con mắt không đồng tình. Tất cả họ, đàn ông cũng như đàn bà, đều thay đổi quần áo một ngày bốn lần, để khoe khoang những bộ y phục rực rỡ, đắt tiền của họ. Scarlett chưa bao giờ thấy nhiều đồ trang sức đến như thế! Nàng tự bảo mình rất hài lòng vì đã để lại đồ trang sức của nàng ở nhà băng, tại Savannah, bởi so với những thứ trang sức mà người ta chưng diện mỗi tối trong phòng ăn, trang sức của nàng kém xa! Nhưng thật ra, nàng không hài lòng chút nào.

Nàng đã quen cái gì cũng phải hơn những người khác - ngôi nhà lớn hơn, kẻ hầu người hạ nhiều hơn, sang trọng hơn, nhiều vật dụng hơn, nhiều tiền bạc hơn, Chắc chắn nàng rất khó chịu khi thấy bao nhiêu thứ xa xỉ vượt xa những thứ mà nàng thường phô trương. Ở Savannah, Kathleen, Maureen Kate và Helen đã thật thà để lộ sự thèm muốn của họ, còn mọi người trong dòng họ O Hara thì đều nuôi dưỡng cái nhu cầu được người khác thán phục của nàng. Trong khi đó, hành khách trên tàu không ai ganh với nàng, cũng chẳng ai thán phục nàng. Scarlett không hài lòng chút nào về họ.

Nàng không thích một xứ sở toàn người Ireland, nếu họ cứ tiếp tục cư xử như vậy. Nếu nàng còn nghe xướng lên bài hát Màu xanh lục một lần nữa, nàng sẽ hét lên cho mà xem.

- Chẳng qua là em chưa quen với những người Mỹ mới giàu đó thôi, Scarlett ạ, Colum cố làm nàng nguôi giận. Em là một phu nhân cao quý, lý do là vậy.

Đó đúng là điều phải nói.

Một phu nhân cao quý - nàng sẽ trở thành một phu nhân cao quý khi chuyến đi nầy kết thúc, nàng sẽ tận hưởng thời kỳ tự do cuối cùng nầy, sau đó nàng sẽ trở lại Charleston, nàng sẽ mặc toàn y phục màu tối, nàng sẽ làm điệu bộ cầu kỳ, và nàng sẽ sống như một pnu nhân cao quý cho đến cuối đời.

Ít nhất, khi Eleanor và những người khác ở Charleston kể chuyện về những chuyến đi châu Âu của họ trước chiến tranh, nàng sẽ không còn cảm thấy lẻ loi nữa. Nàng cũng sẽ không còn nói nàng kinh tởm điều đó Một phu nhân không nói năng như vậy. Bất giác, Scarlett thở dài.

- Nào, Scarlett, dù sao thì cũng đâu có ghê tởm đến mức ấy! - Colum kêu lên. - Em hãy nhìn mặt tốt. Em đã đánh bài vét sạch túi họ kia mà!

Nàng bật cười, quả đúng thế! Nàng đã kiếm được cả một gia tài - có tối, ăn đến ba mươi đô la. Khi nàng kể chuyện nầy cho Rhett nghe, chắc chàng sẽ cười ngất! Dù sao, có một thời, chàng cũng đã kiếm sống bằng nghề đánh bạc trên những con tàu ngược, xuôi trên sông Mississippi kia mà. Suy cho cùng, còn một tuần lênh đênh trên biển nữa là điều tốt. Nàng sẽ không phải tiêu một xu nào của Rhett.

Thái độ của Scarlett đối với tiền bạc là sự trộn lẫn phức tạp giữa thói hà tiện và tính hào phóng. Tiền bạc đã trở thành biểu tượng của an toàn đối với nàng trong bao nhiêu năm, khiến nàng bo bo giữ từng đồng xu kiếm được một cách cực nhọc, nghi kỵ điên cuồng bất cứ ai đòi, hoặc có vẻ muốn đòi, dù chỉ một đồng của nàng. Ấy vậy mà nàng lại không chút do dự nhận chu cấp cho các bà dì và gia đình Mélanie. Nàng đã nhận chu cấp cho họ trong khi chính nàng tự hỏi lấy đâu ra phương tiện đáp ứng các nhu cầu của chính nàng. Và giả như có tai ương bất ngờ nào ập xuống, nàng sẽ vẫn bao bọc cho họ, dù cho chính nàng vì thế mà phải chịu đói rét. Nàng không so đo tính toán; đơn giản vậy thôi.

Đối với tiền bạc của Rhett, thái độ của nàng cũng đầy mâu thuẫn như vậy. Là vợ chàng, nàng chi tiêu những món tiền hoang phí vào ngôi nhà phố Cây Đào, một cái vực không đáy thực sự, cũng như vào việc mua sắm quán áo và vui chơi. Nhưng với nửa triệu đôla mà chàng cho nàng, lại là chuyện khác. Đố mà xâm phạm được.

Nàng quyết trả lại nguyên vẹn cho chàng ngày mà họ sẽ trở lại thực sự là vợ chồng. Đó là món tiền mà chàng đã cho nàng để được ly thân, và nàng không thể nhận vì nàng không chấp nhận ly thân.

Nàng lấy làm phật ý đã phải xài lạm vào món tiền ấy vì chuyến đi. Mọi sự đến nhanh tới mức nàng không kịp cho mang tiền riêng từ Atlanta tới. Nhưng nàng đã để lại trong két ngân hàng của mình ở Savannah một lệnh bồi hoàn, với số vàng còn lại. Và nàng quyết tâm chi tiêu càng ít, càng tốt những đồng tiền vàng đã giúp cho nàng bây giờ giữ được tấm lưng thẳng và thân hình mảnh mai, những đồng tiền vàng lấp đầy các rãnh trước đây từng luồn những lá thép mỏng trong coóc-sê của nàng. Tốt hơn hết là kiếm tiền bằng các ván bài Whist và chi tiêu bằng tiền của chính mình. Ôi dào, chỉ cần chút may mắn là trong vòng một tuần nữa nàng sẽ có cơ thêm vào tài sản nho nhỏ của nàng một trăm năm mươi đôla nữa.

Tuy vậy, nàng lại nóng lòng muốn chuyến đi kết thúc. Dù buồm căng no gió, chiếc Brian Boru quá lớn để nàng có thể tìm lại được cảm giác kích thích mà nàng vẫn còn nhớ khi hai người chạy trốn bão trong cảng Charleston. Cá heo thì chẳng thấy con nào, mặc những lời hứa hẹn đầy thú vị của Colum.

***

- Chúng kỳa, Scarlett thân yêu ơi!

Giọng nói bình thường trầm tĩnh và du dương của Colum đột ngột cất cao, đầy hứng khởi, anh nắm lấy cánh tay Scarlett và kéo nàng đến bao lơn tàu.

- Đoàn hộ tống của chúng ta kỳa, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ thấy đất lyền.

Phía trên tàu, những con hải âu đầu tiên đang chao lyệng, Scarlett tự nhiên nép người vào Colum, khi anh chỉ cho nàng thấy xa xa những cái bóng loáng bạc trên mặt biển. Cuối cùng, bầy cá heo đã xuất hiện.

Mãi sau đó, đứng giữa Colum và Kathleen, đầu đội chiếc mũ ưa thích mà nàng cố giữ cho gió khỏi thổi bay, nàng dự cảnh tàu chạy bằng hơi nước đi vào cảng, Scarlett kinh hãi ngắm nhìn hòn đảo lởm chởm đá bên phải con tàu. Dường như không gì có thể chọi lại với những làn sóng hùng hổ vào đảo và tung bọt biển lên cao, dù là cả bức tường thành bằng đá dựng đứng ấy.

Nàng đã quen nhìn những dốc đồi thoai thoải ở quận Clayton. Chưa bao giờ nàng thấy cái gì kỳ lạ như ghềnh đá thẳng đứng nầy.

- Em nghĩ chắc chẳng ai muốn sống ở đây! Nàng hỏi Colum.

- Ở Ireland, không một tấc đất nào bỏ hoang cả, anh trả lời Nhưng tất nhiên, phải là người chai lì lắm mới có thể ở được Inishmore và nói đó là nhà mình.

- Inishmore.

Scarlett lặp lại cái tên rất lạ và rất đẹp ấy. Nghe như tiếng nhạc. Không giống với bất cứ cái tên nào nàng từng được nghe.

Nàng không nói gì nữa; Colum và Kathleen cũng vậy. Mỗi người đang đắm mình trong những cái ý nghĩ riêng, đưa mắt ngắm nhìn vịnh Galway mênh mông, xanh và óng ánh.

Mắt nhìn đăm đăm vào Ireland, Colum cảm thấy tim mình ngập tràn nỗi thương yêu và đau khổ. Nhiều lần trong ngày, anh vẫn lặp lại lời thề đập tan quân áp bức và trả quê hương lại cho nhân dân anh. Anh không cảm thấy chút lo lắng nào về những vũ khí giấu trong mấy chiếc hòm của Scarlett. Bọn hải quan ở Galway tập trung chú ý vào những hàng hoá chở theo tàu để thu cho đủ thuế hải quan nộp cho Chính phủ Anh. Chúng sẽ lại cười nhạo khi thấy chiếc Brian Boru. Chúng luôn luôn làm như vậy. Những người Mỹ - Ireland hãnh tiến thì hợm hĩnh tự cho mình hơn cả hai nòi giống - Ireland và Mỹ. Nhưng ngay cả trong hoàn cảnh ấy, Colum vẫn cảm thấy hài lòng vì đã thuyết phục được Scarlett đến Ireland. Những chiếc váy của nàng che đậy những khẩu súng tốt hơn là cả chục đôi giầy bốt và vải trúc bâu mà anh mang theo về. Và biết đâu nàng lại chẳng mở hầu bao ra một chút khi trông thấy nỗi khổ của nhân dân anh. Anh không nuôi quá nhiều hy vọng, anh có đầu óc thực tế, và anh đã ướm thử Scarlett ngay khi mới trông thấy nàng. Nhưng anh cũng đã yêu nàng không kém, mặc cho tính vị kỷ của nàng. Anh là lynh mục và anh có thể tha thứ cho những yếu đuối của con người. Miễn là con người ấy, không phải là người Anh. Thực ra, ngay cả khi anh giựt dây nàng, Colum vẫn rất yêu Scarlett, cũng như anh yêu tất cả con cái dòng họ O Hara.

Kathleen bám chặt lấy bao lơn tàu. Nếu mình không kiềm chế mình lại, cô nghĩ, mình sẽ nhảy qua mạn tàu để bơi vào bờ mình sung sướng biết bao được trở về Irelan. Mình biết chắc mình sẽ đến bờ nhanh hơn con tàu. Mình về nhà, mình về nhà…

Scarlett nín thở, nuốt nước miếng đánh ực. Trên hòn đảo thấp và bé kia có một lâu đài. Một lâu đài! Chỉ có thể là một lâu đài, với những cái răng ở trên đỉnh. Dù nó đã sụp đổ đến phân nửa cũng chẳng hề gì. Một lâu đài, một lâu đài thật sự như trong các sách truyện trẻ em… Quả là nàng rất nóng lòng được khám phá cái xứ Ireland nổi tiếng nầy!

Lúc Colum đưa nàng xuống đến chân cầu thang, nàng nhận ra rằng mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt. Trên bến tàu diễn ra cảnh nhộn nhịp, giống như ở Savannah, với đám đông, tiếng ồn đinh tai nhức óc, với những cỗ xe kéo và phu khuân vác tới, lui đầy vẻ đe doạ. Những người phu khuân vác chất và dỡ những thùng sắt tròn, những két, những kiện hàng. Nhưng họ là người da trắng và la hét với nhau bằng một thứ tiếng mà Scarlett chẳng hiểu gì cả.

- Đó là tiếng Gaélyque, Colum giải thích, thứ tiếng Ireland cổ. Nhưng em đừng lo, ở Ireland không ai còn nói thứ tiếng nầy trừ ra ở đây, ở miền Tây. Mọi người đều nói tiếng Anh, em sẽ chẳng gặp khó khăn gì đâu.

Nhưng để chứng minh rằng anh nói sai, một người đàn ông nói với anh cái giọng nặng đến nỗi Scarlett không nhận ra được ông ta đang nói tiếng Anh.

Colum vui vẻ cười xoà khi nàng thú nhận điều ấy.

- Tất nhiên, ông ta nói với âm vang rất lạ. Nhưng đó đúng là tiếng Anh như người Anh nói, tận trong mũi, như là bị nghẹt họng vậy. Ông ta là một trung sĩ Hoàng gia Anh.

Scarlett phì cười.

- Vậy mà em tưởng ông ta là người bán nút áo.

Chiếc áo đồng phục chật và ngắn ngủi của viên trung sĩ dính đầy những huy chương lỉnh kỉnh, với hơn một tá dây bện màu vàng chạy ngang qua ngực, mỗi dây được đính ở hai đầu bằng những nút đồng đánh bóng kỹ lưỡng. Ra vẻ oai phong lắm.

Nàng luồn cánh tay mình dưới tay Colum.

- Em rất sung sướng được đến đây, nàng nói.

Nàng thành thực. Cái gì với nàng cũng khác, cũng mới. Bây giờ, nàng mới hiểu tại sao người ta thích đi đây đi đó như vậy.

***

Hành lý sẽ được giao cho chúng ta tại khách sạn, Colum thông báo khi trở lại với Scarlett và Kathleen đang ngồi trên ghế băng như lúc anh rời họ. Mọi thứ đã xếp đặt xong. Và ngày mai, chúng ta sẽ đi đường bộ về Mullyngar và về nhà.

- Đáng tiếc là chúng ta không đi được nhỉ! Scarlett cất tiếng nói với một thoáng hy vọng trong giọng nói còn sớm mà chỉ mới vừa xế trưa.

- Nhưng tàu lửa đã chạy từ tám giờ sáng rồi, cô bé ạ. Khách sạn chúng ta ở là một khách sạn rất tốt, ăn uống ở đó lại ngon nữa!

- Chị nhớ ra rồi, Kathleen nói thêm. Lần nầy, thì chị sẽ tha hồ thưởng thức tất cả các món ăn tuyệt vời ấy.

Trông nàng rực rỡ hạnh phúc. Scarlett hầu như không còn nhận ra cô gái mà nàng đã quen biết ở Savannah.

- Khi ra đi, Kathleen tiếp, chị buồn đến mức không nuốt nổi miếng nào. Ôi Scarlett, em không thể nào tưởng tượng được việc cảm thấy mảnh đất Ireland dưới chân mình có ý nghĩa như thế nào đối với chị! Chị muốn quỳ xuống để hôn mảnh đất.

- Đến đây, các cô, Colum nói chen vào. Chúng ta không phải là những người duy nhất muốn mướn xe, vì hôm nay là thứ bảy, ngày chợ phiên.

- Chợ phiên à! Scarlett lặp lại.

Kathleen vỗ tay.

- Chợ phiên ở một thành phố lớn như Galway! Ồ, Colum, chắc lạ lùng lắm nhỉ.

Với Scarlett, quả thực là khác thường, ngất ngây và mới lạ. Cả bãi cỏ rộng của cả quảng trường lớn trước khách sạn. Ga nhộn nhịp cuộc sống đầy màu sắc. Khi xe dừng lại trước bậc thềm khách sạn cho họ xuống Scarlett năn nỉ Colum đi chợ trước, sau đó sẽ xem phòng và ăn trưa. Kathleen năn nỉ cùng với Scarlett.

- Colum, chúng ta sẽ tìm được ở các gian hàng bất cứ món gì chúng ta muốn ăn, với lại em muốn mua cho mấy đứa bạn gái của em mấy đôi vớ. Ở Mỹ, không thể tìm ra được thứ như thế đâu, bằng không em đã mua rồi. Em biết mà, Brigid chết thèm có đôi vớ.

Colum mỉm cười.

- Anh sẽ chẳng ngạc nhiên chút nào nếu cả Kathleen O Hara cũng chết thèm nữa. Thôi được! Nhớ cẩn thận đừng để lạc mất Scarlett! Em có tiền không?

- Cả một nắm, Colum ạ. Jamie đã cho em.

- Nhưng mà đó là tiền Mỹ, Kathleen. Ở đây không xài được!

Scarlett hoảng sợ, chộp lấy cánh tay Colum. Anh ấy muốn nói gì! Tiền của nàng chẳng có giá trị ở đây à!

- Scarlett, hai đồng tiền khác nhau, có thế thôi! Em sẽ thấy đồng tiền Anh thú vị hơn nhiều. Anh sẽ đi đổi tiền cho hai người. Em muốn đổi bao nhiêu!

- Tất cả tiền đánh bài Whist ăn được. Bằng giấy bạc xanh.

Nàng nói mấy tiếng ấy với vẻ rặt khinh bỉ. Ai cũng biết giá trị của những tờ giấy bạc xanh không ngang bằng với những con số được in trên ấy.

Đáng lý nàng phải buộc những người thua bạc phải trả bằng những đồng tiền vàng hoặc bạc. Nàng mở ví và lôi ra một xấp những tờ năm, mười và một đô la.

- Nếu được, đổi cho em cái nầy, nàng vừa nói, vừa đưa tiền cho Colum.

Anh nhướng cặp lông mày.

- Tất cả à! Anh mừng vì em chưa bao giờ rủ anh đánh bài với em, cô em họ thân yêu ạ. Cái xấp em cầm chắc phải gần hai trăm đô la ấy nhỉ.

- Hai trăm bốn mươi bảy.

- Hãy nhìn đi, Kathleen xinh đẹp. Em sẽ chẳng bao giờ lại được nhìn thấy ngần ấy tiền một lần đâu! Em có muốn cầm tiền trong tay không?

- Ồ không, em không dám.

Cô lùi lại để hai tay sau lưng, mắt kinh hoảng nhìn Scarlett.

Scarlett bực bội nghĩ: làm như chính mình mới màu xanh chứ không phải giấy bạc. Hai trăm đô la thì có gì là ghê gớm! Chẳng qua bằng giá các bộ áo lông của nàng. Jamie chắc chắn mỗi tháng cũng lượm được ít nhất hai trăm đô la từ cửa hàng của anh ấy.

- Đây, Colum vừa nói, vừa đưa tay ra. Mỗi người vài Shillyngs nhé. Hai em có thể đi mua vài thứ lặt vặt trong khi anh đến nhà băng, sau đó chúng ta sẽ gặp lại nhau ở gian hàng bánh để ăn một cái gì.

Anh chỉ cho họ lá cờ vàng phất phới trên không, giữa quảng trường.

Scarlett đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, và tim nàng thót lại. Giữa bậc thềm khách sạn và quảng trường, trên đường đi, bầy bò đang tiến bước chậm chạp. Nàng sẽ không bao giờ ngang qua nổi!

- Chị sẽ giúp em, Kathleen tuyên bố. Tiền của em đây Colum. Đi, Scarlett, đưa tay cho chị.

Cô gái rụt rè ở Savannah đã biến mất: Kathleen đã trở về nhà. Đôi má cô rạng rỡ và mắt cô cũng vậy. Nụ cười cô tươi sáng như mặt trời.

Scarlett phản đối, tìm cách né, nhưng Kathleen không buông tha. Cô dẹp lối đi giữa đàn bò kéo Scarlett theo sau. Chỉ vài giây, họ đã ở trên bãi cỏ, Scarlett không kịp thét lên vì sợ hãi giữa đàn bò cái, cũng không kịp la lối với Kathleen. Vừa đến quảng trường, nàng đã bị thôi miên đến mức quên ngay cả sợ hãi hay tức giận.

Nàng đã thích sự náo nhiệt, các màu sắc và hàng hoá phong phú, ở chợ Charleston và Savannah. Nhưng có thấm vào đâu so với phiên chợ ở Galway.

Nhìn đâu nàng cũng thấy đang diễn ra một chuyện gì đấy Đàn ông, đàn bà mặc cả, mua, bán, cãi cọ, cười đùa, tâng bốc, chê bai, hội ý với nhau về cừu, chiên, gà giò, gà trống, trứng gà, bò, lợn, bơ, kem, dê, lừa. "Dễ thương quá!", Scarlett kêu lên trước những chú chiên non với những cái chân mảnh khảnh… những cái thùng chứa đầy những chú lợn con đỏ hồng đang kêu eng éc nhưng chú lừa con với bộ lông mềm mại, đôi tai dài hồng hồng cũng như trước những y phục sặc sỡ mà hàng chục các cô, các bà quanh nàng chưng diện. Trông thấy người đầu tiên, Scarlett tưởng là họ hoá trang; nhưng rồi nàng lại thấy một người nữa, một người nữa, và nàng hiểu ra rằng hầu như tất cả họ đều ăn mặc như vậy. Bây giờ, nàng mới hiểu tại sao Kathleen đã nói về những đôi vớ!

Nhìn đâu nàng cũng thấy những cổ chân và bắp vế với những vạch vàng - xanh, đỏ - trắng, vàng - đỏ, trắng - xanh vui mắt. Các cô gái Galway đi những đôi giầy cổ thấp bằng da đen chứ không đi giầy cổ cao,và mặc váy để lộ mười đến mười hai centimet cổ chân. Những chiếc váy rộng, mềm mại, sặc sỡ như vớ của họ, cũng màu xanh, vàng đỏ hoặc xanh lục tươi. Áo chẽn của họ màu sẫm hơn nhưng cũng không kém sặc sỡ, với những ống tay dài đính nút, phía trước ngực ghim những dải khăn quàng cổ bằng vải gai trắng hồ cứng, xếp nếp - Kathleen, em cũng muốn mua vớ! Và một cái váy nữa. Và nột cái áo chẽn với khăn quàng. Em phải mua cho được. Hay thật!

Kathleen cười rạng rỡ.

- Vậy ra em cũng thích y phục Ireland, hả Scarlett! Vui thật! Em lúc nào cũng ăn mặc lịch sự nên chị nghĩ rằng em chê quần áo của tụi chị chứ!

- Em rất muốn ăn mặc như thế nầy hàng ngày! Có phải ở nhà chị ăn mặc thế không! Thật may, em không ngạc nhiên nữa vì chỉ mong trở vè nhà như vậy.

- Đây là y phục ngày lễ, để đi chợ và để cho bọn đàn ông phải điên đầu. Chị sẽ chỉ cho em xem quần áo mặc hàng ngày. Đi nào!

Kathleen lại nắm lấy cổ tay Scarlett, kéo phăng nàng đi qua đám đông như đã kéo nàng đi giữa bầy gia súc.

Gần trung tâm quảng trường, trên những cái giá bày đầy y phục phụ nữ. Scarlett trố mắt nhìn. Nàng muốn mua tất.

- Em hãy xem những đôi vớ nầy và những tấm khăn san tuyệt vời, sờ thật mềm nầy. Chúa ơi, đăng ten sao mà đẹp thế!

Cô thợ may của nàng ở Atlanta hẳn phải bán lynh hồn để được sờ tay vào những đăng ten như thế nầy! Và còn những chiếc váy kia nữa! Ôi sao mà đẹp thế! Dáng nàng sẽ đẹp biết mấy với sắc đỏ nầy - và cả màu xanh nầy nữa chứ. Mà khoan đã có một màu xanh khác trên bàn kế bên, đậm hơn một chút. Cái nào hơn nhỉ! Ồ, mà còn những cái màu đỏ dịu hơn ở kia, bao nhiêu là thứ để lựa chọn khiến đầu óc nàng quay cuồng. Nàng phải sờ vào tất cả đây là những tấm vải len thật mềm thật dày, ấm áp và sặc sỡ dưới bàn tay đeo găng của nàng.

Rất nhanh, nàng vội vàng lột một chiếc găng tay để cảm nhận cho được sự bền, chắc của tấm vải len dệt. Nó không giống với bất cứ thứ vải nào mà nàng đã có dịp sờ, mó.

- Anh đợi nãy giờ trước gian hàng bánh, bụng đói meo, miệng nhỏ dãi, Colum vừa nói, vừa nắm lấy cánh tay nàng. Nào, đừng lo, Scarlett, em còn có thể trở lại đây mà!

Anh nhấc chiếc mũ chào các bà mặc đồ đen đứng sau quầy hàng.

- Ước gì mặt trời chiếu sáng mãi trên các món hàng đẹp tuyệt của các bà, anh nói với họ. Tôi xin các bà tha thứ cho cô em họ người Mỹ của tôi đây. Cô ta câm mất rồi do quá thán phục. Bây giờ phải đưa cô đi ăn một chút và cầu thánh nữ Brigid cho cô ta lại nói được, lúc cô ta trở lại.

Các bà toét miệng cười với Colum, nhìn xéo qua Scarlett và trả lời cám ơn "Cám ơn, cha ạ" trong khi Colum kéo nàng đi.

- Kathleen nói với anh rằng em đã mất hồn, anh vừa cười vừa nói. Tội nghiệp cô ấy đã nắm tay áo em kéo ít nhất là chục lần nhưng em chớ hề nhìn lại!

- Em hoàn toàn quên mất chị ấy, Scarlett thừa nhận.

- Em chưa bao giờ thấy chừng ấy thứ đẹp đẽ gom lại một chỗ. Em tự nhủ sẽ mua một bộ để mặc ngày lễ. Nhưng em không biết có chờ được đến ngày ấy để mặc không.

Nói thật cho em biết đi, Colum, anh có nghĩ rằng em có thể ăn mặc như người Ireland trong thời gian ở đây không?

- Anh không nghĩ rằng em phải làm khác.

- Thật là vui! Thời gian em ở đây sẽ tuyệt vời, Colum ạ. Em sung sướng quá.

- Tất cả chúng ta đều sung sướng, cô em họ Scarlett.

Nàng không quen với đồng tiền Anh. Đồng bảng Anh thì bằng giấy, không nặng hơn một once, trong khi đồng penny lại là một đồng kim loại to, dày như đồng đô la bằng bạc. Lại còn đồng tuppence, bằng hai penny nhưng lại nhỏ hơn một đồng penny. Đó là chưa nói đến những đồng nửa penny và những đồng khác gọi là shillyng.

Thật là rắc rối. Mà có quan trọng gì đâu, tất cả đều như cho không, bởi vì đó là tiền ăn bài Whist. Điều duy nhất đáng quan tâm là hiểu rằng giá một cái váy là hai shillyng, còn đôi giầy thì chỉ một shillyng. Giá tiền đôi vớ chỉ vài penny, Scarlett gửi Kathleen cái túi tiền đựng đầy những đồng kim loại.

- Lúc nào hết tiền, chị hãy ngăn em lại! Nàng nói với cô ta rồi bắt đầu mua sắm.

Cả ba người đều mang nặng đủ thứ hàng khi trở về khách sạn, Scarlett mua đủ loại váy, đủ màu và đủ độ dày - những cái mỏng nhất để dùng làm váy ngắn, Kathleen giải thích với nàng như vậy - và hàng tá đôi vớ cho nàng, cho Kathleen, cho Brigid và cho tất cả các chị em họ khác mà nàng sắp sửa làm quen. Nàng cũng mua áo choàng, và hàng kilômét đăng ten, rộng có, hẹp có, làm cổ có, làm mũ nhỏ có. Lại còn một áo khoác dài, màu xanh, có mũ; một cái khác màu đỏ, vì nàng không thể chọn một trong hai; và một cái màu đen, và một cái váy ngắn màu sáng cho vui mắt hơn. Những khăn quàng cổ bằng vải gai, những chiếc áo chẽn bằng vải gai, và những váy ngắn bằng vải gai - thứ vải gai thật tốt mà nàng chưa bao giờ thấy - và sáu tá khăn tay cũng bằng vải gai. Một lô khăn san mà nàng không đếm xuể.

- Em kiệt sức rồi, nàng rên lên vui vẻ, buông mình vào chiếc ghế sofa trong phòng khách riêng của họ ở khách sạn.

Kathleen đặt túi tiền của Scarlett lên hai đầu gối nàng. Vẫn còn hơn phần nửa số tiền.

- Chúa ơi, Scarlett kêu lên, em cảm thấy em sẽ yêu tha thiết Ireland mất thôi!