Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 6




"Hoảng loạn", đó là từ Henry Hamilton đã dùng.

Cuộc khủng hoảng tài chính xuất phát từ Wall Street ở New York đã lan rộng khắp nước Mỹ, Scarlett vô cùng hoảng hốt khi nghĩ rằng có thể sẽ mất trắng những món tiền nàng đã kiếm và dành dụm được. Ra khỏi văn phòng của viên luật sư già nàng đi ngay đến nhà băng.

Scarlett cảm thấy mình không thể nào giữ được sự bình tĩnh khi đến trước bàn làm việc của vị giám đốc.

- Tôi đánh giá cao sự quan tâm của bà đối với ngân hàng chúng tôi, thưa bà Butler - ông ta nói. Song Scarlett thấy rõ là ông ta không nói sự thật. Ông ta chẳng hề lường nổi sự nghi ngại của nàng về khả năng chi trả của các ngân hàng nhất là ngân hàng do ông ta điều hành. Càng nói, ông ta càng tỏ ra tự tin hơn, nhưng ngược lại càng làm Scarlett ít tin ông hơn.

Rồi như vô tình, ông ta lại xoa dịu mọi nỗi đau của nàng.

- Bà thấy đấy, chúng tôi không chỉ chia xẻ quyền lợi với các cổ đông mà rồi đây còn phải chia nhiều hơn bình thường nữa là khác, ông ta vừa núi vừa liếc mắt nhìn nàng. Bản thân tôi chỉ mới biết chuyện đó sáng nay, ông ta nói thêm với sự giận dữ không kiềm được, và tôi rất nóng lòng muốn biết điều gì đã khiến chồng bà quyết định tăng số cổ phần của ông ấy cách đây một tháng.

Scarlett bỗng thấy nhẹ cả người cùng một cảm giác bềnh bồng trong lòng chiếc ghế bành. Nếu như Rhett mua cổ phần ở nhà băng này thì chắc nó phải an toàn nhất nước Mỹ. Chàng luôn biết cách hái ra tiền trong khi những kẻ khác lụn bại. Nàng không rõ bằng cách nào chàng nắm được tình hình các ngân hàng. nhưng nàng chẳng cần bận tâm. Chỉ cần biết Rhett đã tín nhiệm ngân hàng này là đủ.

- Đó là vì anh ấy có một quả cầu thuỷ tinh rất tuyệt, - nàng nói với một nụ cười ngớ ngẩn khiến vị giám đốc nhà băng càng thêm giận dữ.

Scarlett có cảm giác như mình đang say rượu song nàng cũng không mất tỉnh táo đến mức quên không chuyển thành vàng toàn bộ số tiền mặt trong két sắt của nàng.

Rời nhà băng, nàng dừng lại trên bậc tam cấp để chiêm ngưỡng những tia nắng mùa thu ấm áp và cảnh những dòng người tất bật trên đường phố ở khu kinh doanh này. Hãy nhìn xem những con người đang xô đấy nhau kia! Họ vội vàng vì đang mải kiếm tiền chứ không phải vì sợ. Bác Henry qua là khùng. Không hề có sự hoảng loạn nào cả?

Sự quan tâm kế tiếp nàng dành cho cửa hàng của mình. Một hàng chữ mạ vàng: "Cửa hàng bách hoá Kennedy" chạy dài suốt mặt tiền toà nhà. Đó là những gì nàng được thừa hưởng từ cuộc hôn nhân ngắn ngủi với Frank Kennedy. Cừa hàng này và Ella. Niềm vui nàng tìm được ở nơi cửa hàng này đã bù đắp hậu hĩ cho sự thất vọng về đứa con gái. Các tấm kính cửa hàng bóng loáng và bên trong đầy ắp các loại hàng hoá. bất cứ thứ gì, từ chiếc rìu mới sáng loáng cho đến chiếc kim khâu. Nhưng phải cho lấy những cây vải calicot ra khỏi chỗ này ngay vì chẳng mấy lúc chúng sẽ bạc màu dưới ánh mặt trời và khi đó chỉ còn nước đem bán hạ giá.

Scarlett bước vào cửa hàng nhanh như một cơn gió, sẵn sàng "băm nát" Willie Kershaw, người đầu tiên nàng gặp ở cửa hàng.

Nhưng rồi cuối cùng nàng cũng chẳng thấy có lý do để phiền trách ông ta. Cây vải calicot ở ngoài cửa kính đã bị nước làm hoen ố trong khi vận chuyển và được bán hạ giá. Nhà máy dệt đã đồng ý chỉ lấy một phần ba giá tiền. Hơn nữa Kershaw đã tự đặt hàng để dự trữ mà chẳng cần ai dặn, chiếc két nặng bằng sắt ở cuối văn phòng cũng đang chứa đầy những chồng giấy bạc xinh xinh màu xanh được xếp thành từng xếp và những bao đựng tiền được cột lại cẩn thận - đó là số tiền bán hàng của ngày hôm trước.

- Tôi đã thanh toán cho các nhân viên bán hàng, thưa bà Butler - Kershaw nói mà lòng thấp thỏm. - Tôi nghĩ là mình đã làm đúng. Tôi đã ghi lại đầy đủ mọi việc trong sổ sách ngày thứ bảy. Đám nhân viên nam nói rằng chúng không hề đi chơi nếu không có tiền lương tuần. Tuy vậy, tôi vẫn chưa lãnh phần lương của tôi vì tôi không biết bà có chấp thuận cho tôi hành động như thế không, dù sao tôi cũng rất cảm ơn nếu bà có thể…

- Tất nhiên, Willie, Scarlett đáp với một nụ cười khoan dung. nhưng để tôi kiểm tra lại sổ sách đã.

Kershaw tỏ ra tháo vát hơn rất nhiều so với mong đợi của nàng, nhưng điều này không có nghĩa là nàng cho phép ông ta coi thường bà chủ. Sau khi đã kiểm tra gần như từng xu một cả những sổ sách kế toán lẫn két sắt, nàng trích ra cho ông ta mười hai đô-la và bảy mươi xu phần tiền lương còn thiếu cho ba tuần làm việc của ông ta. Nàng quyết định đưa thêm một đô-la tiền lương ngày hôm sau của tuần này nữa. Ông ta xứng đáng được thưởng vì đã điều hành tốt cửa hàng trong thời gian vắng nàng.

Nàng còn dự tính nhờ ông làm thêm một việc:

- Willie này - nàng nói riêng với ông. Tôi muốn ông mở một tài khoản cho vay.

Cặp mắt vốn đã lồi của Kershaw như chực nhảy ra khỏi hốc mắt. Cửa hàng đã từ chối không cho vay nợ kể từ khi Scarlett lên nắm quyền điều hành. Ông ta chăm chú nghe những lời căn dặn của nàng. Khi nàng yêu cầu ông thề không hé miệng việc này cho bất cứ ai khác thì ông đã đặt bàn tay mình lên trái tim và thề. Ông hiểu rằng mình sẽ có lợi nếu tôn trọng lời thề vì nếu không thì bà Butler sẽ phát hiện ra ngay. Ông ta tin Scarlett có mắt ở phía sau gáy và có thể đọc được những suy nghĩ của người khác. Dù sao những điều ông nghĩ cũng bằng thừa vì chẳng ai tin ông nếu ông có nói ra đi nữa.

Sau khi rời cửa hàng, Scarlett về thẳng nhà để dùng bữa trưa. Nàng lau mặt, rửa tay rồi đọc lướt qua chồng báo. Người ta đã tường thuật đám tang y như nàng đoán: chỉ vài dòng vẻn vẹn, tên Mélanie, nơi sinh và ngày mất. Tên của một phụ nữ chỉ thể xuất hiện ba lần trên báo: lúc sinh, lúc lập gia đình và lúc chết. Và thường không có thêm chi tiết gì khác hơn nữa. Scarlett đã tự tay thảo bản cáo phó rồi ghi thêm vài dòng cần thiết để bày bỏ sự tiếc nuối cho Mélanie đã chết lúc còn thật trẻ và là sự mất mát lớn lao cho gia đình và tất cả bạn bè của nàng ở Atlanta. Scarlett giận dữ nghĩ chắc rằng India đã dấu mất trang báo này để Ashley không kịp đọc. Nếu như ngôi nhà của Ashley nằm trong tay của ai khác không phải là India thì cuộc đời sẽ dễ dàng hơn biết bao!

Khi đọc sang số báo tiếp theo Scarlett chợt cảm thấy tay mình ướt đẫm vì sợ hãi. Nàng đọc lướt sang trang khác, trang khác rồi trang khác nữa, cứ thế lật nhanh các trang và càng lúc càng hốt hoảng.

- Cứ để lên bàn ăn cho tôi - Nàng nói khi người tớ gái đến báo là bữa ăn đã chuẩn bị xong.

Khi nàng ngồi vào bàn, thì lòng trắng trứng đã đặc quánh lạỉ song điều ấy chẳng hề gì. Nàng đã quá lo lắng hơn là nghĩ tới ăn uống. Bác Henry có lý, một cơn hoảng loạn đúng theo nghĩa đen của nó quả đang diễn ra. Giới kinh doanh đang trải qua một cơn náo loạn tuyệt vọng, đánh dấu bằng những cuộc phá sản hàng loạt. Thị trường chứng khoán New York đã đóng cửa mười ngày sau sự kiện mà báo chí gọi là "ngày thứ sáu đen tối" ngày mà giá cả thị trường tuột hẳn xuống vì ai cũng đều muốn bán ra và không ai muốn mua vào cả! Trong các thành phố lớn, các nhà băng đều đóng cửa để đuổi khéo những khách hàng muốn đến rút tiền, tiền của họ đã bị tiêu tan, đã bị các ông chủ nhà băng ném vào các thương vụ "bảo đảm" nhưng thật ra đã tiêu ma hết cả.

Trong khu vực công nghiệp, các nhà máy thi nhau đóng cửa theo nhịp độ gần như mỗi ngày một nhà máy và thải ra hàng nghìn công nhân không việc làm, không đồng xu dính túi. Bác Henry đã nói là chuyện này sẽ không diễn ra ở Atlanta, Scarlett thẫn thờ, miệng lẩm bẩm như đọc kinh. Song nàng đã phải kiềm lòng để không đến nhà băng và mang về nhà chiếc két sắt đụng vàng của mình. Nàng hẳn đã dám làm điều đó nếu như không được biết trước đó là Rhertt đã mua thêm cổ phần ở ngân hàng.

Scarlett nghĩ mãi đến việc đi rút vàng về mà nàng định làm vào chiều hôm đó, nàng thật lòng muốn ý nghĩ ấỵ đừng bao giờ trở lại trong đầu nàng, nhưng nàng quyết định sẽ vẫn tiến hành dự định của mình. Ngay lập tức và trước khi cơn hoảng loạn bao trùm khắp nước.

Có lẽ nàng phải dùng một ly rượu Brandy nhỏ để đỡ xót ruột?

Chai rượu nằm sẵn ở trên kệ. Rượu có làm dịu bớt thần kinh căng thẳng của nàng không? Người ta có thể ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của nàng cho dù nàng có ăn rau mùi tây hoặc lá bạc hà đi nữa. Nàng thở dài và ra khỏi bàn.

- Hãy chạy ra chuồng ngựa và báo cho Elias biết tôi sẽ đi ngay, nàng nói với người tớ gái đang chạy vội đến khi nàng lắc chuông.

***

Không ai trả lời khi nàng đến kéo chuông nhà bà cô Pittypat. Scarlett tin là mình không lầm khi nhìn thấy một bên rèm cửa sổ đã được vén lên. Nàng lại kéo chuông một lần nữa. Sau cánh cửa, nàng nghe thấy tiếng chuông leng keng và một tiếng động nghẽn lại. Có ai đó đã di động. Lại kéo chuông. Một sự im lặng hoàn toàn đáp trả. Chuông không kêu, Scarlett đếm đến hai mươi… một cỗ xe độc mã chạy ngang đường, phía sau lưng nàng.

Nếu ai bắt gặp mình ở đây, trước cánh cửa im ỉm không chịu mở ra thì ta sẽ chẳng còn nhìn mặt ai mà không thấy xấu hổ, nàng tự nhủ. Nàng cảm thấy hai má nóng bừng. Bác Henry đã có lý. Không ai muốn tiếp nàng nữa. Cả đời nàng, nàng đã từng nghe kể về những con người ưa sinh sự đến mức không một người đứng đắn nào chịu mở cửa cho họ vào. Nhưng, ngay cả trong những cơn mê sảng nhất của mình, nàng cũng chưa bao giờ hình dung điều đó lại có thể xảy ra với mình, Scarlett O Hara, con gái của Ellen Robillard, con cháu của dòng họ Robillard ở Savannah. Điều này không thể xảy ra với nàng được.

Hơn nữa ta đến đây là để mang lại điều tốt đẹp cho họ mà? Nàng tự nhủ. Trong nàng, nỗi đau khổ xen lẫn với sự kinh ngạc. Nàng cảm thấy cay xè trong đôi mắt và những giọt lệ chực trào ra và lại như bao lần khác, nàng cảm thấy giận dừ và phẫn uất. Thật khốn khiếp!

Một nửa căn nhà này là của nàng. Cớ sao người ta lại không chịu mở cửa cho nàng vào?

Nàng đấm mạnh vào tấm cửa gỗ và lắc mạnh nắm cửa. Song cánh cửa vẫn đóng im ỉm.

- Tôi biết cô đang ở đây, India Wilkes - Scarlett hét to qua lỗ khoá.

Thế đấy, ta ước gì cô ta đang ghé tai ở phía bên kia cửa để có thể điếc đặc luôn.

- Tôi đến đây đề nói chuyện với cô, India, và tôi sẽ không đi khỏi đây nếu chưa nói được? Tôi sẽ ngồi lì ở hậc tam cấp trước cửa nhà cho đến khi nào cô chịu mở cửa hoặc cho đến khi Ashley về mở khoá thì thôi. Tuỳ cô lựa chọn!

Scarlett quay người lại và kéo cái đuôi của chiếc váy.

Chưa kịp bước một bước nào nàng đã nghe thấy tiếng ổ khoá lách cách và tiếng bản lề kẽo kẹt.

- Lạy chúa, chị vào đi! - India càu nhàu - chị muốn cả xóm này biết chuyện sao?

Scarlett ném một cái nhìn lạnh lùng và khinh bỉ về phía cô ta.

- Có khi cô cũng phải ra ngoài ngồi ở bậc cầu thang cùng tôi đấy, India ạ? Biết đâu chừng có một gã ăn mày mù nào đó chẳng lảng vảng qua đây và chịu cưới cô để đổi lấy chỗ ăn, chốn ở?

Chưa hết câu, nàng đã muốn cắn lưỡi để không buột miệng nói như thế. Nàng đến đây không phải để sinh sự với India. Song bà chị gái của Ashley luôn đối với nàng như một chiếc gai trong mắt và sự sỉ nhục qua chuyện đóng cửa đã đẩy nàng đến chỗ không cần giữ gìn gì nữa.

India vừa định sập cửa lại thì Scarlett đã chồm tới can cô.

- Xin lỗi, nàng rít qua kẽ răng. Cái nhìn giận dữ của hai người phụ nữ như đang đóng đinh lẫn nhau. Cuối cùng, India đành nhượng bộ.

Rhett hẳn rất thích tình huống này, Scarlett chợt nghĩ. Trong những ngày hạnh phúc của cuộc hôn nhân giữa hai người,nàng thường kể cho anh nghe những thành đạt của nàng trong kinh doanh và trong cái xã hội nhỏ bé của Atlanta. Những câu chuyện ấy thường khiến anh cười ngất thật lâu và anh đã gọi nàng là "nguồn kỳ diệu bất tận của anh". Có thể anh sẽ lại cười khi nàng kể lại cho anh cảnh India thở phì phì như một con rồng bị thúc ép phải lùi bước.

- Cô muốn gì? India hỏi bằng giọng lạnh lùng và uất lên vì giận dữ.

- Đúng ra chị nên mời tôi vào phòng khách dùng một tách trà - Scarlett nói với giọng kiêu kỳ nhất - Nhưng thôi tôi vừa dùng bữa trưa xong.

Thực ra, lúc này nàng đang đói cồn cào. Cuộc đấu khẩu gay cấn đã đẩy lùi tâm trạng hoảng loạn nơi nàng.

Nàng hy vọng bao tử mình đừng gây ồn ào. Nàng cảm thấy nó trống rỗng chẳng khác một cái giếng đã cạn khô.

India dựa lưng vào cánh cửa phòng khách và tuyên bố.

- Cô Pitty đi nghỉ rồi.

"Sao không nói bà ta giận uất lên", Scarlett thầm nghĩ.

Song lần này, nàng đã kịp giữ mồm giữ miệng. Nàng không muốn đụng chạm đến Pittypat. Hơn nữa, nàng cần nói ngay lý do vì sao nàng đến đây. Nàng muốn rời khỏi nhà trước khi Ashley về.

- Tôi không rõ là chị có biết hay không, India, nhưng lúc hấp hối Melly đã xin tôi hứa là phải chăm sóc cho Beau và Ashley.

Toàn thân India giật bắn lên như thể vừa trúng đạn.

- Đừng nói gì hết! - Scarlett ra lệnh, vì chẳng một lời nào của chị có thể sánh với những ước nguyện cuối cùng của Melly.

- Cô sẽ giết chết cái tên Ashley như cô đã từng giết chết tên của chính mình. Tôi sẽ không để cô quanh quẩn bên chú ấy và chụp lên chúng tôi những điều đê hèn.

- Điều cuối cùng mà tôi muốn làm trên thế gian này, India Wilkes ạ, là ngồi lại trong ngôi nhà này dù chỉ một phút mà điều này lại vô cùng cần thiết. Tôi đến đây để nói với chị rằng tôi đã sắp xếp ở cửa hàng để chị có thể đến đó lấy tất cả những món gì chị cần.

- Dòng họ Wilkes không nhận sự bố thí đâu, Scarlett ạ?

- Bà chị đáng thương ơi! Tôi không nói đến sự bố thí. Tôi đang nói về lời hứa với Mélanie. Chị thật chẳng biết chút gì về sức lớn như thổi của một đứa bé đang độ tuổi như Beau mà chẳng có quần áo, giầy dép nào chịu nổi. Chưa nói những chuyện ấy tốn kém ra sao. Bộ chị muốn Ashley bị chết dí trong những mối lo lắng tủn mủn ấy sao, trong khi trái tim anh ấy đang tan nát vì bao chuyện hệ trọng hơn nhiều? Bộ chị muốn Beau trở thành trò cười cho các bạn bè cùng lớp nó hay sao? Tôi biết rất rõ cô Pitty cần cái gì. Tôi cũng đã từng sống ở đây kia mà, chị biết đấy. Chỉ vừa đủ cho chú Pitter và chiếc xe hơi, thêm vào đó là chút ít thức ăn và một số tiền đủ mua muối. Và rồi xảy ra một chuyện nhỏ mà người ta gọi là "cơn khủng hoảng". Một nửa xí nghiệp trong nước đóng cửa. Có thể Ashley sẽ kiếm được ít tiền hơn trước. Nếu như tôi đã dẹp bỏ sự kiêu hãnh của mình và dẫn thân đến đây nện vào cửa thình thình như một con khùng, thì chị cũng có thể dẹp bỏ sự kiêu hãnh của chị và nhận những gì tôi đưa chứ? Chị không có quyền gì để từ chối, bởi không phải dành cho chị. Tôi sẽ để thây kệ chị không chút ngó ngàng đến. Tôi nói về Beau và Ashley, cả về Melly vì tôi đã hứa thực hiện ước nguyện của cô ấy. Cô ấy đã nói với tôi như thế này: "Scarlett ơi, hãy chăm sóc Ashley… nhưng đừng bao giờ để anh ấy biết!. Tôi không thể nào giúp mà không để anh ấy biết nếu chì không giúp đỡ tôi, India ạ.

- Có gì để chứng minh Mélanie đã nói như thế không?

- Lời nói của tôi, nó có giá trị bằng vàng, India, dù chị có nghĩ về tôi thế nào đi nữa thì chị vẫn sẽ không bao giờ tìm thấy một ai nói tôi là người bội ước không tôn trọng lời hứa.

India lưỡng lự, và Scarlett biết nàng đã thắng.

- Chị không cần phải đích thân đến cửa hàng. Chỉ cần chị chờ ai đó đem đến danh sách các món hàng là đủ.

- Nếu vậy thì chỉ lấy quần áo đi học cho Beau thôi. - India làu nhàu sau khi hít một hơi thật sâu.

Scarlett cố nén nụ cười mỉm. Nàng tin chắc một khi India có được cái thú nhận những gì mình thích mà không phải trả tiền gì cả, India sẽ không bỏ lỡ cơ hội.

- Thế thì chào chị, India. Ông Kershaw, người phụ trách cửa hàng là người duy nhất được biết về sự thoả thuận giữa chúng ta, và ông ấy sẽ không hở môi với một ai. Hãy ghi tên ông ta trên phong bì và ông ta sẽ thu xếp mọi việc.

Khi đã ngồi vào xe, Scarlett thấy cái đói cồn cào trong ruột. Nàng cười toét miệng: "Cám ơn Chúa, cũng may là còn kịp".

Về đến nhà, nàng lập tức kêu chị hầu bếp hâm lại bữa ăn trưa và dọn lên cho nàng ngay. Trong khi chờ đợi nàng đọc các trang báo khác tránh tất cả các bài báo liên quan đến cơn hoảng loạn. Một cột báo đặc biệt cuốn hút nàng trong khi trước đây nàng chưa bao giờ đọc chuyên mục này: đó là mục tin tức và các chuyện đồn đại ở Charleston. Biết đâu nàng có thể biết được điều gì đó về Rhett hoặc về mẹ, em trai và em gái của anh ấy.

Cuối cùng tên của họ vẫn không thấy xuất hiện, song thật ra Scarlett cũng không mong tìm thấy. Chỉ riêng việc nàng muốn được biết về thành phố quê hương anh ấy và về những người đồng hương của anh ấy đã chứng tỏ cho Rhett thấy nàng vẫn yêu anh, cho dù các mục ấy có viết gì và ở Charleston có xảy ra chuyện gì hấp dẫn thì nàng cũng sẽ được nghe chính anh ấy kể cho biết trong lần anh đến thăm sắp tới thôi. Nhưng những lần ấy có thường xuyên không? "Khá thường xuyên để có thể khoá mõm những kẻ ác mồm độc miệng". Điều ấy muốn nói gì nhỉ?

Đêm hôm ấy, Scarlett không tài nào chợp mắt được.

Cứ mỗi lần nhắm mắt là nàng lại nhìn thấy cánh cửa rộng lớn vào nhà cô Pitty đóng kín và khoá chặt, còn nàng thì đứng bên ngoài. Đó là do India. Bác Henry không thể nói tất cả các cánh cửa của Atlanta đều sẽ khép lại với nàng…

Nhưng về chuyện "Cơn hoảng loạn" nàng cũng đã không tin ông cho đến lúc này đọc báo và khi ấy, nàng mới biết rằng tình thế còn tồi tệ hơn ca những gì ông ta đã cho nàng biết.

Những cơn mất ngủ đã trở nên quen thuộc với nàng, cũng như từ nhiều năm nay, nàng biết rằng hai hoặc ba ly rượu Brandy sẽ làm nàng bớt căng thẳng và giúp nàng ngủ được. Nàng lặng lẽ bước xuống tầng trệt và vào phòng ăn. Chai rượu bằng pha lê chạm trổ phản chiếu một cầu vồng ánh sáng từ ngọn đèn trên tay nàng.

Sáng hôm sau, nàng dậy muộn hơn thường lệ, không phải là do rượu Brandy mà chính là nàng chỉ mới thiếp đi trước lúc hừng đông. Nàng vẫn không ngớt lo âu về những điều mà bác Henry đã nói.

Trên đường đến cửa hàng, nàng cho xe dừng lại trước cửa hàng bánh ngọt của bà Merriwether. Cô bán hàng làm bộ như không thấy nàng và không nghe nàng hỏi gì/

Cô nàng cứ làm như thể ta chẳng hề tồn tại vậy! - Nàng tự nhủ, với sự tởm lợm, Khi băng qua vỉa hè để trở lại xe, nàng thấy bà Elsing và cô con gái đang đi bộ.

Scarlett dừng lại định mỉm cười và lên tiếng chào họ.

Hai mẹ con Elsing đứng khựng lại một chút rồi chẳng thèm chào hỏi cũng chẳng thèm nhìn nàng, họ quay lưng bỏ đi thẳng. Scarlett cảm thấy tê điếng cả người.

Nàng vội vã lên xe và dấu khuôn mặt mình trong một góc tối. Những giây phút kinh khủng ấy nàng tưởng chừng như có thể ngã bệnh.

Khi Elias đánh xe đến cửa hàng, Scarlett vẫn không rời chỗ trú ẩn của mình trên xe, chỉ sai người xà ích chuyển những phong bì đựng lương công nhật. Nếu nàng bước ra, nàng sợ sẽ nhìn thấy ai đó quen biết và nàng không thể chịu đựng nổi ý nghĩ rằng họ sẽ to ra lạnh nhạt với nàng.

Tất cả những việc này chỉ có thể là tác phẩm của India Wilkes. Ngay cả sau khi ta đã tỏ ra hết sức hào phòng với cô đấy! Ta sẽ không để cô ta thoát ra dễ dàng như vậy, chắc chắc là không? Không ai có thể đối xử với ta như vậy mà lại né thoát dễ dàng được đâu.

- Đến xưởng cưa! - nàng ra lệnh cho Elias khi ông ta trở lại …

Nàng sẽ nói điều đó với Ashley. Anh ấy cần phải làm gì đó để chặn đứng việc India cứ đi gieo rắc nọc độc thế này. Ashley sẽ không bênh vực chị mình, anh ấy sẽ buộc cô ta, phải xử sự một cách đàng hoàng, cũng như cả đám bạn của cô ta nữa.

Khi đến xưởng cưa, nàng có cảm giác như trái tim trĩu nặng của nàng rơi xuống vực thẳm. Sân xưởng bề bộn. Từng chồng, từng chồng ván thông vàng bốc mùi nhựa dễ chịu đang nằm trơ dưới ánh mặt trời mùa thu. Không một chiếc xe đẩy. Chẳng một ai khuân vác. Cũng không có khách mua.

Scarlett như muốn khóc. Bác Henry đã nói điều ấy sẽ diễn ra, song nàng không hề nghĩ rằng nó lại khủng khiếp đến thế. Tại sao lại chẳng ai muốn dòm ngó đến những tấm ván thông đẹp như thế! Nàng hít một hơi thật sâu. Gỗ thông vừa mới xẻ luôn có một mùi hương dễ chịu nhất đối với nàng. Ôi! Nàng nhớ cái xưởng cưa xiết bao? Nàng không sao hiểu nổi vì lẽ gì nàng đã nghe Rhett bán lại xưởng cưa này cho Ashley. Nếu còn là của nàng, sẽ chẳng bao giờ xưởng cưa lại bị bỏ phế thê thảm thế. Nàng sẽ xoay xở để bán gỗ cho bất kỳ ai đó. Mọi việc đều rất tồi tệ, nhưng nàng không được phép gây gổ với Ashley. Nàng đang cần sự giúp đỡ của chàng.

- Cái sân thật tuyệt đấy! - Nàng vui vẻ nói - Xưởng cưa chắc phải hoạt động cả ngày đêm mới dự trữ lớn như vậy phải không anh Ashley!

Chàng ngước mắt khỏi những quyển sổ kế toán đặt trên bàn, và Scarlett hiểu không gì trên đời có thể giúp chàng lấy lại tinh thần. Chàng có vẻ không được khỏe lắm vào lúc nàng tìm hiểu nói chuyện.

Chàng đứng dậy, cố mỉm cười. Tính lịch sự bẩm sinh của chàng đã lấn át cả sự mệt nhọc, nhưng sự tuyệt vọng cảa chàng vẫn như bao trùm tất cả.

- Mình không thể nói gì với anh ấy về India - Scarlett thầm nghĩ - cũng như về chuyện làm ăn. Anh ấy chỉ đủ sức để thở thôi. Có lẽ chỉ còn bộ quần áo là bao bọc không cho anh vỡ tan ra thành từng mảnh thôi.

- Scarlett thân yêu, em thật dễ thương khi đích thân đến đây, Em ngồi xuống đi chứ?

"Dễ thương", có đúng là từ đó không? Lạy các vị Thánh Thần? Giọng Ashley khiến nàng nghĩ đến một cái máy nhạc mà người ta đã điều chỉnh để phát ra những âm thanh êm ái. Không! Không phải vậy! Có lẽ anh ấy không hiểu điều gì vừa thốt ra? Điều này đúng hơn.

Đối với chàng, nào có gì quan trọng, cả việc mình không cần phải gìn giữ chút phẩm giá còn lại để đến đây mà không mang theo cả khăn choàng? Chàng bất chấp điều đó, ai cũng có thể hiểu điều đó, thế cớ sao chàng lại tỏ ra âu lo cho mình? Mình không thể nào ngồi xuống và chịu trận một cuộc nói chuyện lịch sự.

- Mình sẽ không chịu nổi… Nhưng vẫn phải thế.

- Cám ơn, anh Ashley, nàng nói và ngồi xuống chiếc ghế anh chỉ.

Nàng sẽ phải bó mình ngồi đây trong một khắc đồng hồ, để đưa ra những nhận xét trống rỗng và vui vẻ về thời tiết để kể lại những mẩu chuyện thú vị về những ngày ở Tara. Nàng không thể nói với anh về Mama, sợ làm anh bấn loạn, nhưng sự trở về của Tony là một tin vui và có thể là đề tài cho cuộc nói chuyện.

- Em đã về Tara… nàng mở lời.

- Sao em lại ngăn cản anh, Scarlett? Ashley hỏi.

Giọng chàng đơn điệu, thiếu sức sống, thậm chí cũng chẳng có âm điệu một câu hỏi nữa, Scarlett không biết trả lời sao.

- Tại sao em lại ngăn cản anh? Anh lại hỏi.

Lần này, sự xúc động đã làm bật ra những lời nói chứa đựng sự giận dữ, phản bội, đau khố.

- Anh muốn được nằm xuống mồ. Mồ nào cũng được miễn không phải là của Mélanie. Anh chỉ còn đáng được như thế thôi… Không, em im đi, dù em có muốn nói gì đi nữa, Scarlett. Anh đã được an ủi và khích lệ bởi biết bao người tốt bụng rồi. Anh đã nghe những lời ấy hàng trăm lần rồi. Anh chờ đợi ở em những gì tốt hơn là những lời nhạt nhẽo bình thường. Anh sẽ biết ơn nếu em cứ nói thẳng với anh những gì em suy nghĩ - rằng anh đã bỏ mặc xưởng cưa của anh, cái xưởng cưa mà em đã đầu tư với tất cả tấm lòng đó mà. Scarlett ạ, anh là một kẻ thất bại khốn khổ. Em biết rõ điều đó, Anh cũng biết. Mọi người ai cũng biết thế. Tại sao chúng ta cứ phải làm ngơ như thế? Sao em không lên án anh? Em không bao giờ tìm được những lời đay nghiến như những lời mà anh tự nói với mình và em cũng không dại gì làm "thương tổn những tình cảm của anh". Lạy Chúa, sao tôi căm ghét cái lối phát biểu này đến thế! Cứ như thể tôi còn có nhiều tình cảm để mà thương tổn. Cứ thế tôi còn có thể cảm xúc được điều gì.

Ashley lắc đầu chậm chạp và nặng nề. Chàng giống như một con vật bị tử thương. Một tiếng nấc xé ruột thoát từ cổ họng, và chàng quay lại.

- Thứ lỗi cho anh, Scarlett ạ, anh van em? Anh không có quyền trút lên em những nỗi lòng riêng của anh. Từ nay, anh sẽ phải thêm những lời lẽ nhục nhã ấy vào tất cả những nỗi nhục nhã của anh. Hãy thương hại anh, cô em thân mến ạ, và hãy để mặc anh? Anh sẽ rất biết ơn nếu em đi khỏi đây ngay bây giờ.

Scarlett chạy trốn không một lời nói.

Sau đó, khi đã ngồi vào bàn làm việc với tất cả giấy tờ chủ quyền chất đống trước mặt, nàng mới nhận thấy giữ lời hứa với Melly còn khó khăn hơn rất nhiều so với nàng tưởng. Quần áo và các đồ dùng cần thiết trong nhà không thể nào đủ được!

Ashley sẽ không nhúc nhích dù chỉ một ngón tay để thoát ra khỏi tình trạng này. Nàng cần phải kéo anh ta ra khỏi vết sa lầy ấy, cho dù anh có chịu hay không? Nàng đã hứavới Mélanie rồi.

Và nàng cũng không thể chịu đựng nổi ý nghĩ công việc kinh doanh mà nàng đã dày công tạo dựng nay lại sụp đổ tan tành.

Scarlett liệt kê các tài sản của mình.

Cửa hàng - bất động sản và vốn kinh doanh. Nó cung cấp cho nàng số tiền lời gần một trăm đô la mỗi tháng. nhưng con số này sắp tới sẽ giảm xuống khi cơn hoảng loạn lan đến Atlanta và dân chúng sẽ chẳng còn tiền đâu để mà chi xài. Nàng ghi chú là cần phải đặt nhiều loại hàng thực phẩm rẻ tiền và ngưng hẳn việc trữ thêm các hàng xa xỉ như vòng kẹp tóc bằng nhung chẳng hạn.

Rồi quán rượu ở gần nhà ga. Nàng không hẳn là chủ ở đây mà tạm thời cho thuê mặt bằng với giá ba mươi đô la một tháng để người ta khai thác. Thời buổi càng khó khăn, người ta lại càng có xu hướng thích uống nhiều hơn bình thường. Có lẽ nàng phải tăng tiền thuê nhà.

Song một vài đô la thêm nữa cũng chẳng thể vực nổi cái xưởng cưa của Ashley. Nàng cần đến một số tiền lớn thật sự.

Còn vàng trong két sắt của nàng nữa. Đây mới là số tiền lớn thực sự: hơn hai mươi lăm ngàn đô la. Nàng quả là một phụ nữ giàu có dưới con mắt của nhiều người… nhưng dưới con mắt nàng thì không phải thế! Nàng vẫn chưa cảm thấy được bảo đảm.

- Mình có thể mua lại xưởng cưa của Ashley, nàng tự nhủ và đầu óc nàng lại rạo rực hưng phấn một lúc lâu khi tính toán tất cả các khả năng đang mở ra cho nàng.

Nhưng rồi nàng thở dài: Điều này không thể giải quyết được gì cả. Ashley thiển cận đến mức anh ấy sẽ nài nàng mua nó với giá thị trường, có nghĩa là hầu như chẳng được gì cả. Rồi khi nàng cầm trịch lại cái xưởng cưa ấy, anh ấy sẽ càng cảm thấy mình bất tài hơn bao giờ hết. Không ngay cả khi nàng mơ ước có thể nắm lấy các khối gỗ và cái xưởng cưa thì vẫn phải làm sao để Ashley tự xoay xở một mình.

- Mình không sao tin gỗ lại không kiếm được thị trường. Có hoang loạn hay không có hoảng loạn, người ta vẫn phải xây cất cái gì đó, cho dù đó là chuồng bò hay chuồng ngựa đi nữa!

Scarlett lục tìm trong đống giấy tờ: nàng vừa chợt nảy ra một sáng kiến.

Đây rồi. Mảnh đất canh tác mà Charles Hamilton đã để lại cho nàng. Các nông trại sẽ chẳng đem lại lợi lộc gì. Nàng có cần gì vài bao thóc lép và một vài kiện bông kém chất lượng ấy chứ? Các loại cây này chỉ tổ làm hỏng đất trừ khi ta có đến hàng ngàn mẫu và một tá những nông dân giỏi. Nhưng hai mươi mẫu đất ấy lại nằm sát cạnh Atlanta và lúc này đây thành phố đang phát triển mạnh mẽ… Nếu nàng thuê được một nhà thầu giỏi, - tất cả bọn họ đều đang rất cần việc làm - nàng sẽ xây được cả trăm ngôi nhà, có thể là hai trăm. Tất cả những ai bị phá sản buộc phải thắt lưng buộc bụng và ngôi nhà rộng lớn của họ sẽ là tài sản đầu tiên họ phải khước từ… khi đó họ sẽ phải tìm đến một vùng ngoại ô để sinh sống.

Ta không hốt bạc, nhưng ít ra ta cũng sẽ chẳng mất gì. Ta sẽ đòi nhà thầu chỉ sử dụng gỗ của Ashley, và chỉ dùng loại tốt mà thôi. Chàng sẽ kiếm được tiền, cũng chẳng phải là một gia tài lớn lao gì, nhưng cũng là một nguồn thu nhập chính đáng và ổn định. Ta chắc có thể dàn xếp để chàng không hề biết rằng đó là nhờ ta. Chỉ cần ta tìm ra một tay thầu khoán biết giữ mồm giữ miệng. Và cũng không ăn cắp quá đáng.

Hôm sau, Scarlett lên xe đến mảnh đất của mình ký giấy trục xuất nông dân.