Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 68




Vợ viên thuyền trưởng là một phụ nữ đẫy đà, gương mặt đỏ hồng, với bà chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến Cat mở rộng đôi tay. "Cháu muốn đến với cô à!"

Để trả lời. Cat giơ tay ra. Scarlett tin chắc nó chỉ quan tâm đến cái kính cặp mũi lủng lẳng nơi sợi dây chuyền trên cổ bà ấy thôi, nhưng nàng giữ ý không nói ra. Nàng muốn người ta yêu thích Cat, và bà vợ ông thuyền trưởng đã làm đúng như thế.

Cháu bé đẹp quá, làn da ngăm mới tuyệt làm sao! Ô không, cưng ơi, cái nầy đeo trên sống mũi cơ, không phải bỏ trong miệng cháu được đâu! Cha cháu bé là người Tây Ban Nha à!

Scarlett vụt nghĩ rất nhanh.

- Bà của cháu.

Bé thật dễ thương, bà ta vừa nói, vừa gỡ cái kính cặp mũi khỏi tay Cat và nhét vào tay bé chiếc bánh bích quy mặn. Tôi đã bốn lần làm bà rồi! Trên đời, chẳng còn gì đẹp hơn thế. Tôi bắt đầu đi biển với ông thuyền trưởng nhà tôi khi mấy đứa con đã lớn, vì tôi không chịu nổi cảnh nhà trống vắng. Nhưng lúc nầy đây đã có cháu, lại thêm một nguồn vui nữa rồi! Sau khi đến Savannah, chúng tôi sẽ lại đi Phialdelphie để lấy hàng, và tôi sẽ ở đó hai ngày với con gái tôi và hai đứa cháu ngoại.

Bà ta với cái tật lắm lời sẽ làm mình chết mệt trước khi ra khỏi vịnh. Scarlett nghĩ thầm. Không bao giờ mình có thể chịu đựng nổi điều ấy suốt hai tuần lễ ròng lã trên tàu.

Chẳng mấy chốc, nàng đã nhận ra rằng nàng chẳng phải lo lắng đến điều ấy. Vợ viên thuyền trưởng cứ lặp đi, lặp lại mãi một điều, nên Scarlett chỉ cần gật đầu và nói: "Chúa ơi! đều đặn, chẳng cần phải lắng nghe làm gì! Còn người đối thoại với nàng lại đã tỏ ra tuyệt vời với Cat. Scarlett có thể lên boong tàu, tập vài động tác thể dục, mà không phải bận tâm đến bé.

Chính vào những lúc ấy, khi làn gió mặn mơn man trên mặt thì nàng suy nghĩ nhiều hơn. Thường là nàng phác ra những kế hoạch. Nàng có quá nhiều việc phải làm. Phải tìm một người muốn mua cửa hàng của nàng còn ngôi nhà ở phố Cây Đào nữa. Rhett đã trả tiền chăm sóc ngôi nhà, nhưng thật nực cười nếu cứ bỏ nhà trống, khi nàng không bao giờ sử dụng nó nữa…

Vậy thì nàng cũng sẽ bán ngôi nhà như cửa hàng thôi! Còn quán rượu nữa. Kể cũng hơi tiếc. Nó đem lãi nhiều về cho nàng mà chẳng làm nàng phải bận tâm.

Nhưng nàng đã quyết định cắt đứt mọi nhịp cầu với Atlanta, kể cả cái quán rượu!

Còn những ngôi nhà đang cho xây dựng? Nàng mù tịt hoàn toàn. Nàng cần phải kiểm tra lại và xét xem liệu ông thầu khoán có luôn dùng gỗ của Ashley không…

Nàng cũng cần phải biết chắc là anh ấy khỏe mạnh. Và cả cháu Beau nữa, nàng đã hứa với Mélanie điều đó.

Rồi khi xong mọi việc ở Atlanta, nàng sẽ về Tara.

Nhưng đó sẽ là việc sau cùng, vì một khi Wade và Ella biết được chúng sẽ về ở với nàng thì chúng sẽ chộn rộn đòi đi ngay. Bắt chúng nó phải đợi là không đúng! Và từ biệt Tara sẽ là điều khổ tâm nhất trong những việc nàng phải làm. Tốt hơn hết là tiến hành thật nhanh: sẽ ít đau đớn hơn. Ôi, nàng nóng lòng gặp lại Tara quá!

***

Chuyến tàu ngược về Savannah, từ biển về thành phố dường như kéo dài đến vô tận. Người ta phải móc tàu vào một tàu kéo hơi nước để vượt qua kênh đào, Scarlett bồn chồn đi lại trên boong tàu. Tay bế Cat, nàng đang cố tìm cách khuây khoả với những phản ứng của con lúc nầy đang vui thích khi nhìn thấy những con chim vùng đầm lầy bay vụt lên. Từ lúc nầy, hai con tàu ở sát bên nhau, sao mãi vẫn chưa đến nơi nhỉ! Nàng muốn thăm lại nước Mỹ, được nghe những giọng nói Mỹ.

Cuối cùng, thành phố đã xuất hiện. Rồi bến cảng! Ồ, nầy Cat, con hãy nghe, con hãy nghe những bài ca. Đó là những bài ca của những người da đen, đó là miền Nam, con cảm thấy ánh mặt trời chứ! Mặt trời ngày lại ngày đều có. Ôi con yêu dấu Kitty Cat của mẹ, chúng ta đã về tới nhà mẹ rồi.

***

Căn bếp của Maureen vẫn y như trong ký ức của nàng chẳng có gì thay đổi. Gia đình vẫn như xưa. Trìu mến cả một bầy những nhóc con O Hara. Em bé của Patricia, một chú nhóc, đã gần một tuổi, và Katie lại đang có thai. Cat quen ngay với nhịp sống hàng ngày của nơi ở mới. Nó tò mò nhìn mấy đứa bé khác, kéo tóc chúng, chịu để cho chúng kéo tóc nó, và nhập bọn với Scarlett cảm thấy ghen với con. Mình nhớ nó hơn bất cứ thứ gì trên đời nầy, và mình không thể chịu nổi cái ý nghĩ phải lìa xa nó, nhưng lại phải thế thôi! Ở Atlanta, quá nhiều người biết Rhett và có thể nói với Rhett về nó. Mình có thể giết chàng chứ không thể để chàng bắt nó. Mình không thể đem nó theo được! Mình không có con đường nào khác. Càng đi sớm mình sẽ càng về sớm.

- Mình sẽ đem anh trai và chị gái nó về làm quà cho nó.

Nàng gởi điện cho bác Henry ở văn phòng của ông, và cho Pansy ở ngôi nhà tại phố Cây Đào, rồi đáp xe lửa đi Atlantan ngày 12 tháng năm. Nàng vừa rất phấn khởi, vừa hơi lo lắng. Nàng đã vắng mặt quá lâu, có thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Bây giờ không nên băn khoăn lo lắng làm gì. Rồi nàng sẽ biết ngay thôi mà. Trong lúc chờ đợi, nàng sẽ cứ vui hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp của miền Georgie và niềm vui với tuổi ba mươi mốt của nàng. Ở trên tàu, nàng đã phải mặc đồ tang còn lúc nầy đây nàng lại đã rạng rỡ trong bộ áo dài bằng vải lanh Ireland màu xanh cẩm thạch.

Scarlett như quên bẵng xe lửa ở Mỹ bẩn thỉu đến mức nào! Ông nhổ ở cuối mỗi toa đầy nước thuốc lá bốc mùi tởm lợm. Lối đi đã biến thành chỗ xả rác trước khi tàu chạy được hai mươi dặm. Một gã say rượu lặng người ngang tầm ghế nàng ngồi; và nàng chợt hiểu lẽ ra nàng không nên đi xa một mình. A! Bất cứ ai cũng có thể dời cái valy nhỏ của mình đi chỗ khác và ngồi sát vào cạnh mình! Ở Ireland tốt hơn nhiều. Hạng nhất thì ra hạng nhất! Không ai đến quấy rầy mình, hoặc chiếm buồng của mình được. Nàng mở tờ báo của Savannah, dùng làm lá chắn. Chiếc áo dài vải lanh xinh đẹp của nàng đã nhàu nát và đầy bụi.

***

Cảnh hỗn độn ở ga Savannah, và những tiếng la hét của những người lái xe lyều lĩnh ném vào dòng xoáy của Ngã năm làm tim Scarlett đập thình thịch vì phấn khích, quên cả toa tàu bẩn thỉu. Mọi cái đang sống động, náo nhiệt, và thay đổi luôn! Có những ngôi nhà nàng chưa từng thấy, có những tên mới trên các cửa hiệu cũ, tiếng động, sự hối hả và sức sống. Qua cửa sổ xe, nàng nôn nóng nhìn những ngôi nhà của phố Cây Đào cố xác định xem ai là chủ sở hữu, ghi nhận những dấu hiệu của một sự phồn thịnh mới. Gia đình Mernwether đã có thêm một mái nhà mới, gia đình Mende đã sơn lại màu khác ngôi nhà của mình. Mọi sự đã khác xa khung cảnh thê thảm ngày nàng ra đi, trước đây một năm rưỡi.

Nhà mình kia rồi! Nầy, mình không nhớ là nó có chiếm một diện tích rộng đến thế, so với đất bao nó.

Hầu như nó chẳng còn sân nữa! Xưa nay nó có ở sát lề đường đến thế không! Mà mình ngốc thật! Điều đó có gì khác đâu! Dù sao mình cũng đã quyết định bán nó rồi mà!

Lúc nầy không phải lúc bán nhà, bác Henry Hamilton nói. Cuộc khủng hoảng vẫn tiếp diễn, công việc kinh doanh đình trệ ở mọi nơi. Trên thị trường, bất động sản bị ảnh hưởng nhiều nhất, nhất là những toà nhà lớn như nhà của nàng.

Ngược lại, những ngôi nhà nhỏ, như những nhà nàng cho xây ở ven thành phố, đã bán được ngay, khi vừa xây xong. Nàng đã thu được cả một gia tài lớn. Nhưng sao nàng lại muốn bán ngôi nhà của mình! Nàng không thể nói dối với nàng, ngôi nhà đó là vô giá; hơn nữa Rhett lại thanh toán tất cả các hoá đơn.

Ông ta nhìn mình cứ như thể người mình bốc mùi hôi thối hay gì nữa thì mình chẳng biết. Scarlett nghĩ thầm.

Ông ta cứ làm như mình có trách nhiệm cả về chuyện ly dị nữa. Trong phút chốc, nàng muốn phản đối, muốn nói toạc hết với ông chuyện gì thực sự đã xảy ra. Bác Henry là người duy nhất còn đứng về phía nàng. Ngoài ông ra, chẳng còn một ai ở Atlanta thèm nhìn nàng với chút thiện cảm…

Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng gì. Ý nghĩ vụt đến với nàng như chiếc pháo thăng thiên. Henry Hamilton đã đánh giá sai về mình, hệt như mọi người ở Atlanta. Mình không phải như họ, và mình cũng không mươn thế! Mình sống khác, mình là mình. Mình là bà O Hara.

- Henry, nếu bác không muốn mất công bán hộ tài sản của cháu, cháu cũng không trách gì bác, nàng nói. Chỉ cần bác nói thẳng ra.

Trong thái độ của nàng có vẻ tự trọng không chút khoa trương.

- Bác già rồi, Scarlett ạ. Tốt nhất là cháu nhờ một luật sư trẻ hơn!

Scarlett đứng dậy, đưa tay cho ông và mỉm cười vẻ cảm mến thực sự.

Khi nàng đi rồi, ông mới nhận thấy sự đổi thay đã diễn ra ở nàng, Scarlett đã trưởng thành, ông tự nhủ.

Cô ấy không gọi mình là "Bác Henry" nữa.

***

- Bà Butler có nhà không?

Scarlett nhận ra giọng nói của Ashley, liền vội vàng bước khỏi phòng khách: lấy tay gạt mạnh cô hầu ra, mở cửa sang một bên.

- Ashley, Ashley thân mến, gặp lại anh em mừng quá!

Nàng đưa tay cho anh. Anh nắm chặt tay nàng trong tay mình, và nhìn nàng.

- Scarlett, chưa bao giờ em lại đáng yêu như thế nầy! Khí hậu xứ lạ làm em khỏe ra. Nói cho anh biết em đã ở đâu đã làm gì nào! Bác Henry nói rằng em đã đi tới Savannah, sau đó bác ấy bặt tin em. Mọi người đều hỏi thăm…

Nhất là cô em gái của anh ấy, mình dám chắc thế, cái lưỡi rắn độc ấy mà, Scarlett nghĩ thầm.

- Mời anh vào nhà, anh ngồi đây - Nàng nói, nóng lòng được nghe mọi tin tức đến chết được!

Cô hầu lảng vảng ở quanh đấy, Scarlett đi qua dịu dàng nói:

- Đem cà phê và bánh ngọt cho chúng tôi!

Nàng đưa anh vào phòng khách nhỏ, ngồi vào một đầu trường kỷ và gõ tay vào cái ghế bên cạnh.

- Hãy ngồi gần em, Ashley, em van anh! Em muốn ngắm anh một chút!

- Tạ ơn Chúa, anh ấy đã mất đi dáng vẻ một con chó bị đòn, Henry Hamilton quá có lý khi nói rằng anh ấy đã khấm khá, Scarlett liếc nhìn anh, sau làn mi hạ thấp trong khi dọn chỗ trên bàn, để khay cà phê, Ashley Wilkes trông lúc nào cũng đẹp trai. Khổ người nhỏ nhắn quý phái với thời gian càng lịch sự thêm. Nhưng anh có vẻ già trước tuổi. Anh chắc chưa quá bốn mươi: Scarlett thầm nghĩ, và mái tóc bạc nhiều hơn vàng óng. Chắc anh đã phải ở ngoài công trường nhiều hơn trước, nước ra thắm hơn, chứ không tái xám như trước. Nàng ngước mắt cười. Gặp anh thật dễ chịu. Nhất là với gương mặt tươi tỉnh như vậy. Món nợ của nàng với Mélanie dường như đã không nặng nề như trước.

- Dì Pity có mạnh không! Còn India! Cháu Beau chắc là lớn lắm rồi phải không?

- Pity và India không thay đổi, Ashley vừa trả lời vừa mím môi. Pity vẫn cáu gắt mỗi khi có ai đi qua, còn India thì bận rộn với cái Uỷ ban chủ trương lành mạnh hoá các tập quán của Atlanta.

Cả hai người đều nuông chiều anh một cách tệ hại, hai cô gái già tranh nhau xem ai sẽ là gà mẹ tốt nhất. Các cô ấy định đối xử với Beau cũng thế, nhưng Beau không chịu! Đôi mắt xám của Ashley ánh lên niềm tự hào, Beau đã thật sự là một người lớn tuy bé nhỏ. Nó sắp mười hai tuổi, mà như đã mười lăm. Nó cầm đầu một thứ câu lạc bộ gì của bọn trẻ láng giềng. Chúng nó dựng một căn nhà trên cây ở sân nhà Pity, bằng loại gỗ tốt nhất của xưởng cưa. Beau chăm lo ở đó; về lĩnh vực nầy nó đã biết nhiều hơn cha nó. Ashley nói tiếp, trong anh lẫn lộn cảm giác vừa buồn, lại vừa thán phục. Và anh nói tiếp, còn hãnh diện hơn: "Có thể nó có máu trí thức" Nó đã đạt được một giải thưởng về tiếng La Tinh của trường và nó đọc những sách trên tuổi của nó…

- Nhưng những chuyện đó chắc phải làm em phát ngấy Scarlett - những người cha tự hào về con cái thường rất đáng chán.

- Không đâu, Ashley, Scarlett đáp, tuy vẫn nghĩ như thế.

Sách, sách, sách. Cái đó không ổn với dòng họ Wikes. Họ cứ sống trong sách vở chứ không sống trong cuộc đời.

Nhưng có thể mọi việc rồi sẽ tốt đẹp với đứa trẻ. Nếu nó đã biết gỗ thì có hy vọng đấy! Giờ đây, nếu Ashley tỏ ra ít trịnh trọng một chút, nàng đã có thể làm tròn một lời hứa khác với Mélanie. Scarlett đặt lòng bàn tay lên tay áo của anh.

- Em muốn xin anh một điều, nàng nói với vẻ cầu khẩn.

Anh úp bàn tay lên tay nàng.

- Bất cứ điều gì em muốn, Scarlett ạ, em biết rõ điều đó mà!

- Em muốn anh hứa cho Beau đến trường đại học, rồi đi châu Âu với Wade. Điều đó rất quan trọng đối với em - Nói cho cùng, em xem nó như con em, vì em đã có mặt ở đó khi nó sinh ra. Em vừa kiếm được nhiều tiền, như vậy không có gì trở ngại. Anh không thể hẹp lòng mà từ chối đâu.

Nụ cười của Ashley vụt tắt. Anh nghiêm mặt lại.

- Scarlett…

Ồ suỵt anh lại sắp làm khó rồi, chao ơi, con bé chậm như rùa đã bưng cà phê tới rồi! Anh ấy không thể nói trước mặt nó, và mình sẽ có cơ hội bàn lại việc ấy trước khi anh từ chối.

- Ashley, mấy muỗng đường đây anh! Em pha cà phê cho anh đây!

Ashley cầm lấy tách, đặt lên bàn.

- Cứ để cho cà phê đợi một phút đã, Scarlett ạ.

Anh luồn tay vào tay nàng.

- Em yêu, hãy nhìn vào mắt anh!

Mắt anh sáng ngời, hiền dịu. Những suy nghĩ của Scarlett chợt lạc lõng. À! Chàng lại trông gần như Saily của ngày nào, Ashley của ngôi nhà Mười hai cây sồi.

- Scarlett, anh biết tiền của em ở đâu ra, bác Henry đã nói cho anh biết. Anh hiểu điều đang khiến em xúc động. Nhưng vô ích thôi! Rhett không xứng đáng với em và giờ đây em đã dứt khỏi anh ấy, còn bằng cách nào thì không quan trọng. Em có thể quên đi mọi chuyện, như là nó chẳng hề xảy ra!

Chúa ơi! Ashley lại sắp hỏi cưới nàng!

- Em đã không còn gì ràng buộc với Rhett, Scarlett ạ. Em hãy nói em sẽ lấy anh, và anh thề sẽ làm cho em hạnh phúc bởi vì em ứng đáng được như thế!

Đã có một thời mình đã xiêu lòng khi nghe những lời như thế, Scarlett tự nhủ, còn bây giờ mình hoàn toàn dửng dưng thì cũng không đúng lắm. Ôi! Sao Ashley cứ phải đi đến chỗ ấy mới được! Trước khi câu hỏi ấy hình thành trong đầu anh, nàng đã có sẵn câu trả lời. Cũng tại câu chuyện cũ giờ đây đã quá xa xăm rồi! Ashley đã quyết tâm chuộc lại, dưới ánh mắt xã hội thượng lưu của Atlanta. Đúng là bản chất của anh! Anh luôn xử sự như một người phong nhã dẫu cho điều đó làm hỏng cả cuộc đời anh.

Và cả đời mình nữa! Mình chắc rằng anh ấy cũng chẳng thèm nghĩ đến điều đó, Scarlett khẽ cắn lưỡi để kiềm chế cơn giận. Ashley tội nghiệp! Đó không phải lỗi của anh nếu như anh là như thế. Rhett đã nói với nàng:

Ashley thuộc về lớp người trước cuộc chiến tranh. Anh ấy không có chỗ trong thế giới hiện nay! Mình không được tỏ ra giận dữ hoặc ti tiện! Mình không muốn đánh mất bất cứ ai đã dự phần nào một thời huy hoàng ngày xưa. Tất cả những gì còn lại của cái thế giới ấy đối với mình, đó là những kỷ niệm, và những con người tham dự vào những kỷ niệm ấy.

- Ashley, Ashley yêu quý, nàng nói, em không muốn lấy anh đâu! Dứt khoát nhé! Em không muốn đùa với anh không muốn kể cho anh em những điều dối trá và làm anh phải thở dài vì em. Em đã quá già đối với những chuyện như vậy, và em rất mến anh. Anh đã giữ mãi kỷ niệm ấy. Hãy nói với em rằng anh để cho em giữ lại kỷ niệm ấy!

- Nhất định rồi, em yêu ạ. Anh rất vinh hạnh vì em đã nghĩ như vậy. Anh sẽ không làm em phiền lòng về chuyện cưới hỏi ấy nữa.

Anh mỉm cười. Trông anh rất trẻ, rất giống Ashley của ngôi nhà Mười hai cây sồi đến mức làm Scarlett xao xuyến. Ashley thân yêu, không được để anh đoán được nàng đã nhận ra thật rõ sự an ủi trong giọng nói của anh. Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp thôi. Không, rất tốt là khác.

Từ nầy, hai người có thể trở thành bạn thân với nhau thật sự. Quá khứ đã được chôn chặt.

- Giờ thì em tính làm gì, Scarlett? Em trở về hẳn như anh mong muốn chứ?

Nàng đã chuẩn bị trả lời câu hỏi ấy ngay cả trước khi rời Galway. Nàng cần biết chắc Atlanta không ai biết tìm nàng ở đâu, điều đó sẽ làm cho nàng dễ bị tổn thương khi đối mặt với Rhett, với nàng dễ bị mất Cat.

- Ashley ạ, lúc nầy em không muốn bị ràng buộc vào bất cứ gì. Sau khi ở Savannah, em đã đến thăm một phần gia đình của cha mẹ em, ở Ireland, sau đó em đi du lịch.

Nàng phải thận trọng, Ashley đã từng đi nước ngoài, anh sẽ khám phá ra ngay, nếu như nàng nói là đã đi nơi nầy, nơi khác.

- Em không biết làm cách nào, em chưa có dịp được biết London. Em nghĩ có thể đến đó cư ngụ một thời gian. Giúp em, Ashley. Đó có phải là một ý định tốt không anh?

Scarlett được biết vì Mélanie đã nói với nàng, Ashley coi London là thành phố tuyệt vời nhất. Anh sẽ nói về thành phố ấy không sao dứt ra được, và sẽ quên đặt những câu hỏi khác.

***

- Ashley, buổi chiều nay đã làm em vui thích biết chừng nào! Anh sẽ trở lại chứ! Em còn ở lại một thời gian, để thu xếp công việc.

- Anh sẽ đến thường xuyên khi nào có thể. Đó là nguồn vui hiếm khi có được.

Ashley cầm lấy găng tay và mũ từ tay cô hầu.

- Tạm biệt, Scarlett.

- Tạm biệt, Ashley, anh bằng lòng điều em đã xin với anh chứ! Em sẽ rất đau khổ nếu như không được đấy.

- Anh không nghĩ rằng…

- Ashley, Wilkes, em thề nếu anh không cho em dành số tiền ấy cho Beau, em sẽ khóc như suối để nước mắt tràn bờ cho mà xem! Anh cũng biết rõ như em, không bao giờ một người hào hoa lại nhẫn tâm để cho một phụ nữ phải khóc.

Ashley nghiêng mình hôn tay nàng.

- Scarlett, anh tưởng là em đã thay đổi, nhưng anh đã lầm! Em luôn luôn biết xoay người đàn ông quanh ngón tay nhỏ nhắn của em, và làm cho họ yêu thích điều đó. Anh sẽ là người cha rất tồi nếu anh từ chối món quà em tặng Beau.

- Ồ, anh Ashley, em yêu quý anh và em sẽ yêu quý anh mãi mãi, cám ơn anh.

Đi đi, chạy xuống bếp mà kể lại mọi chuyện đi, Scarlett nghĩ thầm khi liếc nhìn cô hầu đứng cạnh cửa, đằng sau Ashley. Lại cứ vẽ đường cho hươu chạy, cho người ta bép xép! Dẫu sao ta vẫn yêu quý Ashley và ta sẽ yêu quý anh ấy mãi mãi theo một cách mà bọn họ chẳng bao giờ hiểu nổi!

Thu xếp công việc ở Atlanta tốn nhiều thời gian hơn là nàng tưởng. Nàng chỉ có thể đi Tara vào ngày 10 tháng sáu. Đã gần một tháng nàng xa Cat rồi! Không thể chịu nổi! Nó có thể quên mình. Mình chắc đã không được nhìn thấy nó mọc thêm một, hoặc có lẽ hai cái răng sữa nữa rồi. Nếu nó được bì bõm trong nước thì sao! Với lại trời nóng thế kia mà! Nó có thể nổi rôm sảy. Một đứa bé Ireland không biết đến cái nóng!

Vào tuần lễ cuối cùng của nàng ở Atlanta, thần kinh Scarlett căng thẳng đến không sao ngủ được. Sao trời không mưa nhỉ! Bụi đỏ đã phủ lên khắp nơi chỉ nửa giờ sau khi quét.

Tuy vậy, khi đã lên ngồi trên chuyến tàu đi Jonesboro, Scarlett lại đã có thể thư giãn. Dù chậm trễ, nàng cũng đã thu xếp ổn thoả mọi việc cần giải quyết, trong những điều kiện thuận lợi hơn cả dự đoán của bác Henry và viên luật sư mới của nàng.

Bán cái quán rượu lại dễ dàng hơn cả. Cuộc khủng hoảng đã làm tăng doanh thu và giá trị của nó. Nàng buồn về việc bán cửa hàng. Khu đất đặt cửa hàng còn đáng giá hơn chính nó nữa; những người chủ mới sẽ phá nó đi để xây lên một toà nhà tám tầng. Ít ra Ngã Năm vẫn luôn là Ngã Năm dù có khủng hoảng hay không.

Bán hai bất động sản nầy nàng có đủ tiền mua thêm năm chục sào đất nữa ở cửa ngõ thành phố, ở đó nàng sẽ cất thêm một trăm căn nhà nữa. Và ông thầu khoán đã báo cho nàng biết là những đồng nghiệp của ông không còn ai khác cung cấp vật liệu ngoài Ashley. Họ có thể tin cậy anh ấy: Anh ấy chỉ bán cho họ loại gỗ thật khô, điều mà không phải đồng nghiệp nào của anh ở Atlanta cũng làm cả. Có thể tin là anh ấy sẽ thành công không cần đến ông giúp đỡ nữa! Và nàng sẽ thu được rất nhiều tiền. Henry Hamilton đã nói đúng. Những ngôi nhà nhỏ của nàng đã bán được ngay, sau khi vừa xây xong. Nàng đã thu được nhiều lợi nhuận khi nhìn thấy bao nhiêu là tiền đổ dồn vào tài khoản của nàng ở nhà băng. Tiền ấy đủ để trang trải các khoản chi mà lúc ở Ballyhara đã làm nàng lo lắng, khi suốt nhiều tháng, tiền cứ ra mà chẳng vào được bao nhiêu. Bây giờ thì tiền cứ đổ vào như thác. Vụ gặt cũng tạo ra nhiều khoản lãi ròng không kém và cung cấp cả lúa giống cho mùa sau nữa. Tiền thuê nhà ở thành phố chỉ có thể tăng thêm mãi. Trước ngày nàng lên đường, một người thợ đóng thùng đã đến hỏi dò về một căn nhà lá và Colum nói anh nghĩ đến một anh thợ may thay cho một người khác.

Nàng cũng sẽ hành động y như thế, cho dù không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng giờ có tiền thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ông thầu khoán đã được lệnh chuyển hết tiền lãi sau nầy cho Stephen O Hara ở Savannah. Anh ta sẽ có đủ tiền để thực hiện những chỉ dẫn của Colum.

Kể cũng lạ cho ngôi nhà ở phố Cây Đào, Scarlett thầm nghĩ. Cứ tưởng là mình sẽ rất đau khổ khi phải xa nó. Dù sao đó cũng là nơi mình đã sống với Rhett, nơi Bonnie đã ra đời và đã sống cuộc sống đáng thương ngắn ngủi của nó. Nhưng sao mình lại chỉ cảm thấy thật nhẹ nhõm. Khi trường nữ sinh đề nghị với mình, mình đã suýt ôm hôn bà hiệu trưởng già có gương mặt bánh mật ấy. Điều đó dường như cất đi cho mình những xiềng xích. Mình bây giờ tự do rồi! Không còn gì ràng buộc mình ở Atlanta nữa. Không còn gì níu kéo, giữ mình ở lại nữa!

Scarlett cười thầm. Cũng như những cái coóc-sê. Nàng không còn mang coóc-sê từ ngày Colum và Bridie vứt bỏ ở Galway. Vóc dáng của nàng có đẫy đà hơn vài phân, nhưng nàng vẫn mảnh mai hơn nhiều phụ nữ mà nàng đã gặp trên đường phố, nịt ngực chặt đến mức muốn nghẹt thở, và cuối cùng nàng đã thấy thoải mái hơn bao giờ hết, trong cái nóng nung người nầy. Bây giờ, nàng có thể tự mặc quần áo một mình không cần cô hầu giúp đỡ. Và chải búi tóc lấy, nàng cũng không có thấy khó khăn.

Thật là tuyệt vời nếu biết tự làm lấy mọi việc. Còn tuyệt vời hơn nữa, khi không còn bận tâm về chuyện ai đó có làm hay không làm, về tiếng khen hay lời chê trách.

Nhưng điều tuyệt vời nhất, đó là trở về nhà nàng ở Tara rồi đem các con nàng đi đến một Tara khác. Chẳng bao lâu nữa nàng sẽ lại trở về với Cat, cục cưng của nàng.

Và ít lâu nữa, nàng trở về với mảnh đất Ireland tươi mát, dịu dàng đẫm mưa. Scarlett vuốt ve cái túi da đặt trên đầu gối. Việc cần làm đầu tiên là rải trên mộ cha nàng nắm đất của Ballyhara. Cha ơi, cha có thấy không! Cha đang ở đâu đây! Cha có biết không: Cha sẽ thật tự hào về Katie Scarlett của cha, cha ạ Lúc nầy đây con đã là Bà O Hara.