Hậu Đình Hoa

Chương 6: Hoàng Thượng mặt đều bị đánh sưng




“Doanh ca ca?” Vẫn đứng ở bên giường quan sát hành động của Thẩm Thanh, Cảnh Nguyên đế nghe tiếng thì thào này trong lòng kinh ngạc lẫn khó hiểu, Thẩm Thanh đây là đang gọi y sao? không sai y danh tánh gọi là Long Doanh, nhưng Thẩm Thanh gọi tên này thân mật vô cùng, bao hàm nhiều tình cảm.

“Doanh ca ca” tại sao lại gọi tên của y? Cảnh Nguyên đế đột nhiên nhớ tới câu Thẩm Thanh viết “Tâm duyệt quân hề quân bất tri” Quân không biết…… Quân không biết……

Cảnh Nguyên đế ở trong lòng mặc niệm, chẳng lẽ Thẩm Thanh tâm duyệt người kia là y, mà y, y lại không hay biết?

Này…… Này như thế nào lại có khả năng như vậy? Chính y vài năm này đối Thẩm Thanh cũng không tốt, thậm chí có thể gọi là thái độ lãnh đạm……

Cảnh Nguyên đế nghĩ tới nghĩ lui đều cảm giác Thẩm Thanh thương nhớ tuyệt đối không có khả năng là y nhưng những tiếng gọi “Doanh ca ca” tha thiết đó lại thật sự làm người khó hiểu.

Cảnh Nguyên đế quyết định tiếp tục quan sát Thẩm Thanh, xem hắn sẽ nói cái gì, làm cái gì.

Nhưng Thẩm Thanh lại im lặng không phát ra bất cứ thanh âm gì, tay cũng từ trên mặt Cảnh Nguyên lấy xuống.

Nhưng rồi Thẩm Thanh lại đi nắm tay của Cảnh Nguyên đế, ngón tay luồng vào khe hở của tay Cảnh Nguyên đế mười ngón tay đan xen vào nhau chặt chẽ.

Thẩm Thanh cúi đầu nhìn tay hai người nắm cùng một chỗ trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn mà hạnh phúc. Lúc này Cảnh Nguyên đế trong lòng dù vẫn còn nghi hoặc, nhưng cũng đã thấy rõ tình ý Thẩm Thanh đối với mình.

Hiện tại Cảnh Nguyên đế không rối rắm, Thẩm Thanh có phải thích y hay không, mà bắt đầu buồn bực Thẩm Thanh vì cái gì lại thích y.

“Hoàng Hậu, không biết ngươi xem đủ hay chưa, Hoàng Thượng cần nghỉ ngơi, mời ngươi hồi cung, ngày khác lại đến thỉnh an đi.” Liễu Tích đột nhiên xâm nhập tẩm điện, bên cạnh là Tiểu thái giám phụ trách giám thị Thẩm Thanh.

Tiểu thái giám bị Thẩm Thanh đuổi ra tẩm điện, lo sợ Liễu Tích trách tội liền chạy đi mật báo.

Thẩm Thanh từ giường của Cảnh Nguyên đế đứng lên, không coi Liễu Tích ra gì, trực tiếp ra khỏi tẩm điện.

“Hừ, kiêu ngạo cái gì, chờ cha ta đăng ngôi làm Hoàng Đế, chém cả nhà các ngươi.” Liễu Tích bị tức không chịu thua, hướng về phía bóng dáng Thẩm Thanh tức giận nói.

Cảnh Nguyên đế vốn là oán hận Liễu Tích đến không phải lúc, vừa nghe lời này càng thêm nổi trận lôi đình.

Cảnh Nguyên đế hiện tại tâm tình đều vì mình dễ tin gian thần mà hối hận, chuyện sai đã sai rồi hối hận thế nào cũng vô ích.

Cảnh Nguyên đế chỉ mong có thể vượt qua cửa ải khó khăn này đợi khi y tỉnh lại nhất định đem Liễu gia cả nhà xử trảm, sau này sẽ cảnh giác cao độ xem đến cùng ai trung ai gian.

Cảnh Nguyên đế hiện tại thấy Liễu Tích liền muốn bốc hỏa, huống chi mình còn chưa làm rõ chuyện giữa mình cùng Thẩm Thanh, nên Cảnh Nguyên đế cũng ra khỏi tẩm điện đuổi theo Thẩm Thanh mà đi.

Về phần thân thể còn nằm ở trên giường, trước mắt còn chưa tới thời khắc cuối cùng, Cảnh Nguyên đế phỏng đoán Liễu Hàn Lâm sẽ không động tới, cho nên thân thể của y tạm thời là an toàn, Liễu Tích ở lại tẩm điện cũng chỉ là giám thị mà thôi. Cảnh Nguyên đế đuổi theo Thẩm Thanh cùng trở về Phượng Tê điện.

“Hoàng Hậu, Liễu Tể tướng hiện tại phong tỏa toàn bộ kinh thành, vào thành dễ dàng ra khỏi thành lại rất gian nan.” Thẩm Thanh vừa trở về Phượng Tê điện lão thái giám liền vội vàng tiến lên bẩm.

“Xem ra Liễu Tể tướng là sợ có người đem tin tức Hoàng Thượng hôn mê tiết lộ ra ngoài. Ta vốn hi vọng Hoàng Thượng có thể mau chóng tỉnh lại khiến cho chuyện này sóng êm gió lặng, nên không có thông tri phụ thân. Chung quy phụ thân tay cầm trọng binh, khi mang binh tiến vào kinh thành, nếu có chút vô ý ngược lại sẽ bị ghép vào tội ngỗ nghịch phạm thượng. Nhưng hiện tại đã có thể xác định Liễu Tể tướng có dã tâm mưu triều soán vị, chúng ta tất yếu mau chóng thông tri cho phụ thân.” Thẩm Thanh nhíu mày, khi nói chuyện ngữ khí rất là nôn nóng.

“Nhưng hiện tại muốn ra khỏi thành quá khó, nghe nói không chỉ tra hỏi nghi vấn, còn muốn lục soát toàn thân.” Lão thái giám khó xử nói.

“Dù khó khăn thế nào chúng ta cũng phải đem tin tức truyền đi, tuyệt không có thể khiến Cảnh vương triều mất ở trong tay loạn thần tặc tử. Ngươi đi gọi Thẩm Phong tới, hắn trên người có chút công phu lúc trước vào cung phụ thân sợ ta bị khi dễ nên cho hắn vào cung bảo hộ ta. Hiện tại cũng chỉ có thể phái hắn đi mới nắm chắc một ít cơ hội.” Thẩm Thanh rất nhanh từ trạng thái hoảng loạn bên trong lập tức tỉnh táo lại, đầu óc suy nghĩ bố trí rõ ràng.

Sau khi Thẩm Phong được gọi tới, Thẩm Thanh không ngừng dặn dò tất yếu phải đem việc Hoàng Thượng hôn mê cùng việc Liễu Tể tướng muốn soán vị báo cho phụ thân biết. Thẩm Phong lĩnh mệnh mà đi.

“Hoàng Hậu, ngài đi nghỉ một lát đi, mấy ngày nay ngài vì chuyện của Hoàng Thượng cũng không nghỉ ngơi tốt.” Sau khi Thẩm Phong đi, lão thái giám nhìn thấy Thẩm Thanh thần sắc mệt mỏi, nên quan tâm khuyên nhủ.

“Được rồi, ta biết, ngươi lui xuống đi.” Thẩm Thanh khoát tay ý bảo hắn lui ra.

Cảnh Nguyên đế vẫn đứng ở bên cạnh nhìn thấy hết thảy những việc này, cảm giác áy náy trào dâng mãnh liêt.

Y tin tưởng tiểu nhân dẫn đến triều đình rung chuyển, không nghĩ tới cuối cùng người giúp y lại là Thẩm Thanh, người mà y từng muốn phế đi. Cảnh Nguyên đế nhìn Thẩm Thanh bên cạnh nhớ tới mấy năm nay đối với hắn lãnh đạm, hà khắc thì mũi cảm thấy đau xót, nước mắt nóng ướt cũng từ trong hốc mắt trào ra.

Cảnh Nguyên đế nâng tay lên muốn vuốt ve má của Thẩm Thanh, nhưng bàn tay nửa trong suốt lại không cách nào chạm vào da thịt ấm áp mà trực tiếp xuyên qua.

Thẩm Thanh ở trong phòng đứng im lặng một lát, kế đó đi đến bên giường hất lên đệm chăn, cầm khối ngọc bội nắm trong tay cẩn thận chăm chú nhìn.

Trên gương mặt Thẩm Thanh lộ ra thần sắc kiên định, siết chặt trong tay ngọc bội nhỏ giọng nói: “Doanh ca ca huynh yên tâm, ta quyết sẽ không để cho gian thần đạt được mong muốn, huynh cũng mau chóng tỉnh lại a……”

Cảnh Nguyên đế lại nhìn thấy khối ngọc bội này, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, quá khứ hồi ức dũng mãnh tràn vào đại não. Cảnh Nguyên đế rốt cuộc biết được mình vì cái gì nhìn khối ngọc bội này quen mắt, bởi vì nó nguyên bản chính là của y.