Hãy Để Anh Bảo Vệ Em, Người Con Gái Đến Từ Tiên Giới

Chương 5: Cô bạn mới




Trưa hôm sau, sau khi kết thúc tiết học, trường đã vắng vẻ vì phải dẹp một số thứ nên Nhi và Vy chưa về.

*Bịch... Bộp... bộp*

Âm thanh phát ra từ phía trước mặt Vy và Nhi. Sau đó là....

- Á! Đi đứng không biết nhìn đường hả? - Tiếng la của cô nhà giàu Ngọc Anh đấy mà. Cô ta đứng đợi Nhi, trả thù vụ hôm qua vụ Nhi là cho cô ta thành người rơm. Thấy Linh Nhi, cô đi vội lại kiếm chuyện, không để ý đường va vào người ta rồi la thất thanh vậy.

- Nhưng... Nhưng cậu va vào tớ cơ mà. - Một cô gái yếu ớt đang ngồi bệch dưới đất, nói trong lo sợ.

- Mầy nói gì? Mầy va vào chúng tao cơ mà. – Đám bạn của Ngọc Anh lại lộ vẻ giang hồ.

Cô bạn vẫn không nói gì ngồi sợ sệt, Nhi thấy vậy chạy ngay tới.

- Lộ bản chất rồi sao? Cô tiểu thư cao quý.

- Thế thì đã sao, làm được gì tao? – Lúc không có người, là lúc Ngọc Anh lộ rõ bản chất. Cô khoan tay kênh mặt ra vẻ.

- À! Đúng rồi. Cô hoàng hảo thế cơ mà, xinh đẹp, hiền lành, giúp đỡ người khác. Tôi không làm được gì rồi. Nhi nói bằng giọng khiêu khích. Còn Vy nhanh chống đỡ bạn gái kia đứng dậy.

- Vậy, con ngốc. Mầy muốn làm gì? - Nhìn Nhi rồi chỉ tay chỉ về cô gái kia và cả Vy.- Lúc nào cũng kè kè với mấy đứa nghèo khổ thế kia.

- Ăn nói cho đàng hoàng. Đừng xúc phạm bạn tôi. – Nhi nghe mà máu muốn dồn lên não. Mặc dù gia cảnh họ khó khăn nhưng cô tôn trọng họ vì họ.

- Tao thích thế? Một lũ nghèo rớt mồng tơi. - Ngọc Anh tiếp tục đùa cợt. Mấy đứa kia cũng cười bè theo – Ha...ha...

Bỗng Vy bỏ chạy về phía sau cô.

- Nhìn kìa xấu hổ quá bỏ chạy mất rồi. - Mấy đứa bạn Ngọc Anh vừa cười vừa châm chọc.

Nhi thì đang nổi máu xung thiên. Thanh Vy vẫn không nói gì cô lao về hướng đó như muỗi tên và muốn cản thứ gì đó. Thì ra là Hoàng Khánh.

- Anh đừng lại đó! Đứng đây giùm tôi. – Vy nói trong hơi thở hổn hển.

- Có chuyện gì?

Khánh vừa hỏi xong chưa nhận được câu trả lời thì phía đằng xa.

- IM HẾT CHO TÔI. MẤY NGƯỜI LÀ CÁI THÁ GÌ CHỨ? – Nhi hét thật lớn trong cơ tức giận.

Khánh đưa mắt nhìn ra là Nhi đang hét vào mặt đám người Ngọc Anh. Anh muốn xong ra cho Nhi bài học vì tội kiêu ngạo, không xem ai ra gì. Nhưng Thanh Vy cản lại.

- Anh chờ chút đã! Không phải vậy đâu.

“Không phải gì chứ, cô ta đang hành động quá đáng thế mà. Hôm qua mình đã lầm khi định bên vực cho cô ta”. Hoàng Khánh rất bất bình khi nghe lời nói của Nhi, mặc dù anh đã thay đổi đôi chút cách nhìn về cô qua vụ ông lừa đảo lần trước và chuyện hôm lao động.

- Ơ! Xin lỗi, xin lỗi. – Đám người đó vẫn cười cợt, và ra vẻ chế giễu Vy.

- Tôi nói im ngay. - Bước tới xô Ngọc Anh ngã về phía sau. Nhưng Ngọc Ang được đám bạn đỡ.

- Này làm gì vậy - Một đứa trong đám bạn Ngọc Anh.

Khánh không thể chịu nổi hàng động càng ngày càng quá quất. Anh định bước ra nhưng rồi lại dừng bước.

- Tôi nói rồi. Im ngay cách chế giễu bạn bè tôi lại. Họ nghèo nhưng với tôi họ cao quý. Còn cô giàu với tôi cô lại là người thấp hèn hơn bao giờ hết. – Giọng Nhi lạnh dần, lắng xuống, nghe mà đủ sợ rồi.

- Nói nghe hay thật. Mặc kệ, tao cứ thích làm vậy thì sao. - Ngọc Anh vừa nói vừa chỉ ngón tay sắc nhọn vào người Nhi, khiến nhỏ phải liên tục bị lùi lại.

- Nếu vậy thì đừng trách tui. - Giọng cực kỳ đanh thép kèm theo nụ cười quyền lực, đâu đó trong câu nói ẩn chứa điều gì.

- Mầy dám....- Ngọc Anh dừng lại, cô ta hiểu được ý nghĩa của lời nói. Vì Gia đình Linh Nhi là Công ty lớn và gia đình Ngọc Anh lúc nào cũng nhún nhường để tìm được lợi ích. Đó cũng là lý do 2 người biết nhau.

- Không gì là không thể mà.

- Đi thôi tụi bây. Không trách mấy đứa nghèo khó đó chi.- Cô ta quay đi cùng đám bạn.

Góc đằng xa Khánh lại một phen bất ngờ trong đầu anh đa đặt một câu hỏi lớn “Rốt cuộc cô là người thế nào?”. Về phía Nhi cô cúi người nhặt những quyển vở rơi trên nền.

- Nè, của bà. Có sao không? Không bị đâu chỗ nào chứ. – quay lại làm Nhi, đáng yêu và bướng bỉnh.

- Tui không sao. Cảm ơn nha.

- Ừ... không có gì. Về thôi trưa rồi.

- Ừ! Linh Nhi cảm ơn rất nhiều.

- Sao bà biết tên tui. – Nhi bất ngờ vì độ nổi tiếng của mình.

- Tui là Bảo Hân. Học chung lớp với bà sao không biết được.

- Vậy hả? - cười hề hề, vì Nhi không chú ý ai, bởi ai ai cũng ghét nhỏ.

- Đúng rồi đó bà. – Thanh Vy đằng xa đi lại.

- Vy à! Chạy đi đâu dạ lo muốn chết. – Nhi lại nũng nịu với Vy nữa rồi. Thấy Khánh phía sao nhỏ giật mình. - Sao anh ta cũng ở đây?

- Chuyện dài lắm để sao nha! Giờ về thôi.

Cả bọn giải tán ai về nhà nấy. Thế là Nhi lại có bớt đi một kẻ thù trong lớp rồi. Riêng Khánh anh lại ngày càng khó hiểu về Nhi "cô là người thế nào????".