Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

Chương 70




Zen đang chào từ biệt mọi người, bởi chỉ vài tiếng nữa thôi nó sẽ bay sang Mĩ cùng ông. Quyết định này của Zen khiến mọi người đều bất ngờ. Ai cũng buồn bã, nuối tiếc nhưng mọi người đều tôn trọng nó. Zen đã suy nghĩ rất lâu, trái tim nó bị giằng xé giữa việc đi và ở. Và cuối cùng nó đã chọn cách ra đi, vì Khanh, vì Phong và vì chính bản thân nó. Nó sẽ đi thật xa và làm lại từ đầu, tất cả những bi thương, mất mát, buồn đau sẽ chỉ còn là quá khứ. Không báo với Phong, đó là điều tốt nhất mà nó có thể làm cho cậu ấy. "Mày có trở về nữa không?" - "Có thể có hoặc có thể không?" – Zen mỉm cười nhìn những đứa bạn, mắt đứa nào cũng rưng rưng. Ra đi lần này không biết đến bao giờ mới gặp lại, nó ôm lấy từng đứa và thủ thỉ: "Cảm ơn bọn mày rất nhiều vì những gì đã làm cho tao, sẽ mãi mãi không quên bọn mày đâu!" Rồi nó quay sang mẹ và anh, những người yêu nhất: "Anh phải chăm sóc tốt cho mẹ đấy!... Đến giờ rồi, con phải đi đây!"

Đột nhiên Vũ thốt lên khiến mọi người phải chú ý: "Khoan đã! Sao giờ này Huyên vẫn chưa đến nhỉ? Tao đã báo với nó rồi mà!" Nó khẽ nở một nụ cười buồn: "Thôi không cần đâu! Mày cho tao gửi lời đến Huyên nhé!" Rồi nó từ biệt mọi người lần cuối và ra đi. Zen kéo chiếc vali đi trên con đường nhỏ, con đường đã gắn liền với tuổi thơ của nó, với bao kỉ niệm đã qua. Đó là những ngày trưa nắng đi học về nép mình dưới giàn hoa giấy của nhà ai, đó là những buổi chiều mùa hạ đá bóng giữa đường làm bể kính nhà hàng xóm, bị bác ấy “nhiệt tình” xách tai cả đám về cho cha mẹ hỏi tội… Quãng thời gian tươi đẹp ấy giờ đây cũng chỉ còn là những kỉ niệm lưu giữ trong kí ức của mỗi người mà thôi.

Một cơn gió mạnh thổi qua khiến cho cây cối đung đưa xào xạc, mây đen ùn ùn kéo đến báo hiệu một trận mưa lớn sắp diễn ra. Zen kéo cao cổ áo và bước nhanh. Đột nhiên, nó dừng lại, sững sờ. Cách nó chỉ vài bước chân, người con trai có đôi mắt màu cà phê đang nhìn nó chăm chú, cậu bước về phía nó và nói:

- Có thể cho tớ ôm cậu… lần cuối… được không?

Zen khẽ gật đầu để cho Huyên ôm nó. Hơi ấm từ cơ thể cậu tỏa ra bao phủ lấy nó, nó nghe thấy nhịp tim Huyên đập rất mạnh, đây sẽ là lần cuối cùng nó được ở gần Huyên như thế này, nhưng đối với nó như thế là quá đủ rồi.

- Huyên, chúng ta vẫn mãi là bạn chứ?

- Chúng ta mãi mãi là bạn!

Huyên tiễn nó lên taxi, bóng cậu nhỏ dần nhỏ dần thành một chấm đen và biến mất trong thinh không, kể từ đây nó sẽ phải tự đi tiếp con đường của mình.

***