Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Chương 20: Bar c.l




Sửa soạn đồ đạc xong, nó đeo balo bắt xe bus đến bar C.L, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của nó. Nó không dám nói cho hai con bạn biết sợ chúng nó lo lắng, nó quyết định sẽ làm 1 tháng rồi tìm công việc khác tốt hơn ở nơi đây rất phức tạp vì quá cần tiền nên nó mới liều vậy thôi.

Bước đến chỗ anh quản lí nó gật đầu chào.

- Em đến rồi hả? Đi thay đồ đi rồi bắt đầu làm, hôm nay có vẻ đông khách đó.

- Dạ.

Nó vào phòng thay đồ mà mình đã chuẩn bị, đội tóc giả vào đeo thêm mắt kính nó nhìn trong gương gật đầu hài lòng, bây giờ chắc chắn không ai nhận ra nó rồi, nó cười rồi bước ra bắt đầu làm việc.

Tiếng nhạc xập xình chói tai cứ đều đều vang lên, dưới ánh đèn mờ ảo làm cho nơi đây càng lung linh hơn, nó đi tới bàn có 2 chàng trai vừa mới bước vào.

- Hai anh dùng gì?

Hắn ngước đầu dậy nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt, giọng nói này rất quen.... chỉ có thể là... không chắc chắn là hắn nghe nhầm làm sao cô ta lại ở đây được.

Nãy giờ nó vẫn cuối người xuống mà không nhìn hai người trước mặt nên không nhận ra cũng phải.

- Cho tôi 1 chai XO, đem ra 2 ly và một đĩa trái cây. - Nam cất tiếng gọi, nãy giờ cậu cũng thắc mắc như hắn vậy nhưng rồi cũng lắc đầu phủ nhận.

Nó vẫn thế không để ý mà đi thẳng vào quầy, một lát sau bưng ra bàn hắn những thứ mà Nam vừa gọi. Lúc này nó mới ngẩng đầu lên, thoáng chút bối rối vì gặp Hắn và Nam nó nhanh chóng rời khỏi để tránh bị phát hiện.

Suốt buổi tối nó cứ chạy vòng vòng bưng bê làm cả vai nhức mỏi, nhưng bây giờ chỉ mới 21h thôi nó còn chạy 2 tiếng nữa, than thầm rồi tiếp tục công việc. Đi đến bàn của hai tên vừa mới ngồi xuống.

- Quý khách dùng gì?

- Phục vụ mới sao? - một tên hỏi.

- Mời quý khách gọi đồ uống. - nó lãng tránh không muốn day dưa với hai tên này.

- Này cô em sao gấp gáp vậy, ngồi xuống uống cùng bọn anh. Sao lại đeo kính, ăn mặc như vậy quản lí của em để em mặc như vậy sao?

- Tôi không tiếp rượu đâu ạ, xin lỗi.

Nó định rời đi thì bị kéo ngược lại, vô tình ngồi lên đùi tên kia, cắn răng, nhịn nó tự nhủ.

- Thả tôi ra, tôi sẽ đi gọi người khác cho các anh.

- Nhưng anh thích em làm sao đây? - tên đó giở trò, đưa tay vuốt ve gương mặt nó.

Nó định cho tên đó một cái tát thì anh quản lí đến kịp.

- Xin lỗi các anh, cô ta chỉ là phục vụ làm theo ca thôi ạ, anh muốn tôi có thể gọi người khác đến tiếp rượu.

- Bây giờ tôi chỉ muốn cô ta tiếp rượu cũng không được sao?

Tên đó đứng dậy đập bàn hét lên, sự chú ý đang dồn về phía nó và tên kia, nhạc cũng đã tắt từ bao giờ. Hắn cũng đưa mắt nhìn về phía nó.

Cùng lúc đó hai cô gái từ phía ngoài bước vào, không ai khác đó là Mỹ Linh và An Nhiên. Thấy ồn ào cô ta đi đến.

- Có chuyện gì vậy?

- Dạ thưa cô chủ, vị khách này muốn cô ta tiếp rượu nhưng cô ta chỉ là phục vụ mới.

Mỹ Linh đưa mắt nhìn nó, ánh mắt lộ ý cười.

- Mới cũ gì, khách đến là thượng đế không thể vì cô ta mà mất khách được, cứ để cô ta làm đi.

- Phải vậy chứ Phan tiểu thư. - tên kia hài lòng ngồi xuống.

Nó nghe xong máu dồn lên não, không khó để nó nhận ra cô ta nó cũng biết cô ta cố ý muốn hại nó đây mà. Xui xẻo cho nó chọn đâu không chọn lại chọn đến bar của nhà cô ta làm việc.

- Được, tôi uống với các người. - bây giờ nó không còn đường lui, không khéo là mất việc như chơi.

Nó đi về phía quầy lấy hai chai rượu, trở về bàn ngồi xuống bắt đầu rót và uống, nhạc cũng được bật lên mọi người trở về với cuộc vui của mình. Mỹ Linh mỉm cười bước đến cái bàn ở góc khuất quan sát.

Nãy giờ cứ rót và uống nó cũng không biết mình đã uống hết bao nhiêu nữa, đầu đã bắt đầu choáng, nhức kinh khủng, mọi vật đang mờ dần trước mắt nó.

Nam và Hắn nãy giờ vẫn hướng mắt về cô gái đó, không khó nhận ra bọn họ đang giở trò, nếu mọi lần chắc hai cậu cũng không quan tâm làm gì, nhưng hôm nay lại không muốn làm lơ, đúng nhìn cô gái đó quen nên hai cậu mới vậy.

Nó rót ly tiếp theo đưa lên miệng chưa kịp uống đã rơi xuống vỡ vụn, nó người nóng bừng, đầu đau nhức ngất đi.

An Nhiên đi đến nói nhỏ vào tai hai tên kia, sau khi cô ta rời đi, hai tên kia dìu nó lên ra khỏi bar. Hắn quay lại chỗ Nam nói.

- Anh tính tiền rồi về sau, em đi trước.

Hắn chạy theo sau, bọn kia đưa nó lên xe chạy về hướng trung tâm, hắn cũng lên xe đuổi theo, lòng bất an.

Đến trước khách sạn bọn kia dừng lại, một trong hai tên đưa nó đi vào khách sạn tên còn lại lái xe rời khỏi. Hắn từ trong xe bước ra, đi theo đến cửa thì bị chặn lại.

- Anh cho tôi xem thẻ phòng mới được vào.

Hắn chửi thầm trong bụng.

- Tôi đến để đặt phòng.

Đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, lòng hắn bồn chồn.

- Cho tôi một phòng gần hai người lúc nãy, họ là bạn tôi nên ở gần cho tiện.

Cô tiếp tân gật đầu lặp tức, cười cười nghĩ " anh ta sao lại đẹp trai thế kia".

Nhận được phòng, hắn nhanh chân chạy vào thang máy.

- 376, thôi chết mình quên hỏi là hai người đó ở phòng mấy rồi, 375 hay 377. Điên thật.

Hắn vò đầu trách vì sự sai sót của mình.

ting....

Thang máy bật ra hắn chạy vòng vòng tìm số phòng, 375, 376, 377.... Cố gắng nghĩ xem tên kia ở phòng nào vừa định tông cửa vào phòng 375 thì....

- Tránh ra, tên đê tiện kia tránh xa tôi ra.....

Hắn nghe thấy tiếng hét nhỏ vang ra từ phòng 377, không do dự hắn tông cửa chạy vào. Trước mặt hắn là nó đang ôm lấy áo vừa mới bị xé một mảng ở tay loạng choạng chạy ra khỏi giường. Tên đê tiện kia thì đang định túm nó lại, hắn đi tới kéo nó vào lòng cởi áo khoát ra khoát lên người nó rồi để nó ngồi xuống một góc phòng.

- Mày là thẳng nào, tại sao vào đây, mày có biết đang phiền ông vui vẻ sao?

- Câm miệng của mày lại.

- được lắm tao sẽ cho mày biết tay.

Tên kia lao tới đánh hắn, chưa kịp đấm đã bị hắn kéo tay vòng ra sau bẻ các rắc làm tên kia la oai oải, buông ta hắn bẻ tiếp tay bên kia rồi đẩy tên kia xuống sàn, đá thêm một cái ngay bụng, tên kia gục xuống.

Hắn kéo tay nó đứng dậy rời khỏi đó. Bước vào thang máy, người nó run lên, nước mắt nước mũi tèm lem bây giờ không còn kính, không còn tóc giả hắn mới chắc chắn đây là nó, lúc nãy nếu hắn không nghe theo linh cảm của mình thì có lẽ chuyện tồi tệ đã xảy ra. Hắn nhích người lại ôm nó vào lòng trấn an.

- Không sao, ổn rồi.

Nó chỉ chờ có thế òa lên khóc rồi lịm đi vì uống quá nhiều rượu.