Hệ Liệt Thủ Tuế

Quyển 2 - Chương 16




“Ta biết, muốn đối phó với người như cậu phải tìm được người có thể khiến cậu hoàn toàn yên tâm. Cho nên, ta muốn Cao Lục đi nằm vùng, tiếp cận cậu, lấy được tất cả số liệu trong tay cậu.” Cao Đạc ngẩng đầu nhìn Cao Lục, lại nói tiếp: “Mà muốn lừa được kẻ địch thì phải lừa được chính mình trước đã, ta phải để con bé trong sạch đến bên cậu, cậu mới không nghi ngờ. Bởi vậy, ta đã xóa sạch trí nhớ hai tháng ở cùng ta của con bé……”

Nghe vậy sắc mặt anh biến đổi.

Xóa đi trí nhớ hai tháng? Chẳng lẽ Cao Đạc dùng……”WM” anh phát minh ra?

“Đúng vậy, “Washmemory” của xưởng thuốc Nam Cung dùng rất tốt, một viên đã giải quyết được vấn đề nan giải. Cao Lục đã quên hết tất cả, con bé không biết mình là gián điệp, không biết quan hệ của ta và con bé, càng không biết sau khi uống thuốc nó đã bị thôi miên, một khi ta gọi điện cho con bé, nó sẽ hành động theo mệnh lệnh của ta.” Cao Đạc lại nói tiếp.

“Ông……” Anh trợn tròn mắt, chưa bao giờ thấy thất bại chán nản như lúc này. Cao Đạc lại dùng chính thuốc xưởng thuốc của anh phát minh ra để đối phó với anh?

“Ta thật sự nên cảm ơn thuốc tốt mà các cậu phát minh ra, giảm bớt cho ta rất nhiều phiền phức. Chờ xong việc ta sẽ lại cho con bé thêm một viên nữa để nó quên hết tất cả mọi chuyện về cậu trong khoảng thời gian qua, vậy con bé sẽ không đau buồn nữa.” Cao Đạc cười lạnh, lấy một gói thuốc từ tay y tá bên cạnh.

Anh vừa nhìn thấy gói “WM” mới, gương mặt không khỏi biến sắc, hét lên kinh hãi:“Không!”

“WM” mới kia vừa được sản xuất thành công vào tuần trước, hiệu quá nhanh hơn, không đến ba ngày lập tức có thể xóa sạch trí nhớ, hơn nữa còn xóa sạch sẽ!

“A, nhìn cậu nóng vội thế này hóa ra cậu thật sự yêu con gái ta! Cậu lo con bé sẽ quên mất cậu sao?”

Nam Cung Thần Võ ngạc nhiên không nói gì. Anh thật sự sợ Cao Lục quên anh sao? Đối với anh mà nói, cô quan trọng đến vậy sao?

Thực ra vốn không cần phải hỏi nữa, đáp án đã ở trong lòng anh từ lâu, chỉ là anh không muốn nhìn thẳng, không muốn thừa nhận mình đã sớm yêu cô gái thần kinh không bình thường lại hồn nhiên ngây thơ này rồi.

Bởi vì yêu cô, mới vì cô canh một đao; Bởi vì yêu cô, mới cùng cô làm tình; Bởi vì yêu cô, mới có thể đi theo cô đi đến nơi này……

Bởi vì yêu cô, mới đỡ nhát chém kia cho cô; Bởi vì yêu cô, mới làm tình cùng cô; Bởi vì yêu cô, mới có thể theo cô đến chỗ này……

“Yên tâm, ta tạm thời không muốn con bé tỉnh lại. Con bé tỉnh lại không nghe lời chút nào, rất khó khống chế, ta cần con bé giúp ta tiếp tục làm thí nghiệm. Nó hiểu cậu nhất, để nó đối phó với cậu là thích hợp nhất. Cho nên trước khi tìm ra lời giải cho “Hiện tượng hoàn đồng” từ cậu ta sẽ không giải thôi miên.” Cao Đạc cười lạnh.

“Ông là lão già khốn kiếp, Cao Đạc, vì bản thân mình mà ngay cả con gái cũng lợi dụng. Cao Lục có người cha như ông thật quá bất hạnh, tôi tin cô ấy nhất định cũng căm hận và ghê tởm sự ích kỷ của ông nên cô ấy mới chạy trốn khỏi ông.” Anh giận dữ mắng.

Nét mặt già nua của Cao Đạc trầm xuống,lạnh lùng nói:“Cao Lục, kẻ này bất kính với cha, vả miệng.”

“Vâng.” Cao Lục nghe lệnh đi đến chỗ Nam Cung Thần Võ.

Hai tay anh bị mấy tên cao to ở hai bên giữ chặt, không thể tránh được. Thấy cô giơ tay lên anh thở gấp hét to:“Cao Lục! Em tỉnh lại đi! Em nhìn cho rõ anh là ai! Nhìn cho rõ vào!”

Nhưng Cao Lục hoàn toàn không do dự, một bàn tay mạnh mẽ tát “Bốp” một tiếng lên mặt anh.

Cảm giác đau đớn nóng rát lan khắp mặt anh, anh sửng sốt một giây, vừa tức vừa giận nhìn Cao Lục chết lặng không có cảm xúc, lại quay đầu trừng mắt nhìn Cao Đạc.

Lão già này lại tra tấn Cao Lục như vậy, làm nhục anh như vậy……

“Còn dám trừng mắt với ta? Đánh tiếp, đánh mạnh vào.” Cao Đạc hừ nhẹ.

Cao Lục lại vung tay lên, dùng sức đánh vào mặt anh. Anh không tránh, chỉ yên lặng nhìn cô, nhìn gương mặt không chút biểu cảm của cô, cũng nhìn bàn tay đánh đến sưng đỏ của cô, còn có, một tầng nước mỏng trong mắt cô.

Đồ ngốc này xuống tay ác thật, nhưng anh không giận cô mà lại đau lòng, đau lòng cô bị chính cha mình khống chế, đau lòng cô không tự chủ được.

“Ha…… Ha……” Cao Đạc cười to, “Xem xem, thôi miên của ta với ‘WM’ của cậu rất hiệu quả đấy nhỉ? Con bé không bao giờ nhận ra cậu được nữa, hơn nữa nóchỉ nghe mệnh lệnh của ta, ha……”

“Tên khốn kiếp này…… A!” Anh gầm nhẹ, ra sức giãy dụa, thật sự muốn xông lên bóp chết Cao Đạc, nhưng đột nhiên trái tim anh thắt lại, trong nháy mắt một cơn đau lan ra khắp toàn thân anh.

Anh run rẩy hít một hơi, còn chưa kịp thở một cơn đau đớn khác lại ập tới.

Trái tim đập điên cuồng như bị xé rách, bị đánh mạnh, cả người nóng lên, phát trướng, như mấy nghìn cái kim cùng đâm vào người.

“A! A!” Anh không chịu được ngã xuống đất gào thét.

Tất cả mọi người ngẩn ra, Cao Đạc cả kinh nói:“Này này, cậu sắp biến thân sao?”

“A……” Anh cắn chặt răng, muốn kiềm chế cơn nóng trong cơ thể mình, anh không muốn biến hóa ở đây trước mặt những con người này, không muốn để bất kỳ kẻ nào thấy anh biến thành trẻ con!

Nhưng vô dụng, tế bào đã bắt đầu nhanh chóng biến đổi, anh không thể ngăn lại được.

“A!!!!!!”

Cơn đau liên tục ập đến, anh siết ngực hét lên đau đớn. Sau đó, giống như ma pháp, thân thể anh dần dần nhỏ lại trước mắt mọi người ở đây.Chỉ trong nháy mắt, từ một người đàn ông cao gầy dần dần biến thành một đứa trẻ!

Một đứa trẻ bảy tuổi!

Một cảnh không thể tưởng tượng nổi làm mọi người há hốc mồm, không nói được gì.

Hô hấp của Cao Lục dồn dập, thân thể hơi run rẩy, chân cô muốn bước lên phía trước nhưng lại bị ép dừng lại, tay cô muốn vươn ra nhưng lại có một sức mạnh giữ chặt lấy cô, không cho cô có bất cứ hành động gì.

Cô hoang mang, không hiểu sao hốc mắt mình lại nóng lên, không hiểu sao ngực lại chua xót đau đớn như vậy.

“Hình ảnh vừa rồi có được quay lại không? Thật sự rất kinh người! Rất kinh người!” Cao Đạc kinh hãi trợn mắt nhìn Nam Cung Thần Võ biến thành một đứa trẻ.

“Vâng, tất cả đều đã được quay lại rồi.” Một gã nhân viên nghiên cứu nói.

“Tốt lắm, lập tức làm thí nghiệm ngay bây giờ, kiểm tra tình trạng thân thể cậu ta.”

“Vâng.”

Nam Cung Thần Võ có quắp lại, vẫn không ngừng run rẩy, mí mắt nặng trĩu, thân thể không ngừng co giật, xung quanh biến thành một màu đen.

“Ha ha a, Nam Cung Thần Võ, ta sẽ bắt đầu từ cậu, sau đó sẽ đến lượt Nhậm Hiểu Niên và Phương Dạ Bạch.” Cao Đạc cười lạnh.

“Tôi…… Sẽ không tha…… Cho ông…………” Anh yếu ớt nói.

“À…… Vậy trước hết câu nên nghĩ cách sống sót để rời khỏi đây đi đã.” Cao Đạc tà ác nói.

Một đám nhân viên nghiên cứu mặc áo trắng chạy tới chỗ anh, anh biết mình sắp bị đám người đó xâu xé, sẽ không trốn thoát được.

Có lẽ đây là báo ứng của anh!

Chuyện anh từng làm với Nhậm Hiểu Niên giờ anh cũng phải hứng chịu……

Nhưng nếu anh chết ở đây, Cao Lục biết phải làm sao? Cô có lẽ sẽ bị chính cha ruột mình khống chế cả đời, đau khổ cả đời.

Hơn nữa anh còn chưa nói cho cô! Còn chưa nói…… những lời rất quan trọng đó……

Cao Lục? Cao Lục?

Anh khó khăn chuyển tầm mắt mông lung về phía Cao Lục, nhưng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, sau đó ý thức còn sót lại nhanh chóng bị cuốn vào bóng tối vô tận.

“A –”

Tiếng Nam Cung Thần Võ đau đớn khàn khàn kêu gần như phá vỡ phòng thí nghiệm, tim anh nhanh chóng co rút lại, cơ thể như bị nghiền nát, xé vụn thành mảnh nhỏ đau không chịu nổi.

Chịu đựng sự dày vò đau đớn còn khổ sở hơn chết, anh hấp hối nằm trên bàn thí nghiệm, toàn thân dán đầy chíp thí nghiệm, không ngừng thở gấp, run rẩy, vừa hé miệng liền nôn ra một ngụm máu tươi.

Đây là lần thứ ba anh biến thân trong mấy ngày qua, nhưng không phải biến hóa tự chủ mà bị đám nhân viên nghiên cứu lấy thuốc kích thích hormone, bắt buộc anh biến lớn rồi lại nhỏ đi……

Bọn họ coi anh như chuột bạch, muốn tìm ra đáp án từ trên thân thể anh.

Nhưng bắt buộc kích thích anh lớn lên bình thường chỉ có thể duy trì mấy tiếng, sau đó anh sẽ tự động biến trở về bảy tuổi, cứ lặp đi lặp lại không ngừng như vậy, thân thể anh đã tới cực hạn.

“Tít! Tít! Tít!” Hệ thống giám sát phát ra tiếng cảnh báo, đèn đỏ không ngừng nhấp nháy.

“Nguy rồi, anh ta hộc máu, thân thể chịu không nổi, huyết áp tụt, tim đập bất ổn……”

“Mau! Mau! Mau tiêm thuốc trợ tim……”

Nhân viên nghiên cứu lo lắng rối loạn, anh mệt mỏi nằm trên bàn, tay chân bị bốn vòng sắt cố định, đột nhiên cảm thấy thực buồn cười cũng thực bất đắc dĩ.

Những người này có lẽ rất sợ anh chết? Hừ, thực ngu xuẩn! Cái cách ấu trĩ này không phải anh chưa thử, vốn chẳng có ích gì.

Cho dù tìm ra mấu chốt biến hóa trên thân thể anh, nhưng sẽ chẳng có tác dụng với những người khác đâu.

Bởi vì những người chưa từng bị chiếc máy kia chiếu xạ, số lượng hormone nhiều hay ít cũng không ảnh hưởng gì.

Cho nên, trọng điểm là ở bộ máy kia, nó mới là nguyên nhân chính.

Cao Đạc cuối cùng sẽ phát hiện ra điểm này, những gì lão ta làm chỉ phí công vô ích mà thôi……

Anh mơ mơ màng màng nghĩ, không lâu sau dường như anh ngất đi trong cơn đau, khi anh lại tỉnh lại bốn phía đã trở nên yên tĩnh, hình như tất cả nhân viên nghiên cứu đã đi hết.

Sau đó, anh cảm thấy có người đang nhìn anh.

Từ từ mở mắt ra, anh phát hiện Cao Lục đứng ở bên cạnh bàn, không nói một câu, vẻ mặt vô cảm nhìn anh.

“Cao Lục……” Anh gọi tên cô.

Vẻ mặt cô đờ đẫn nhưng vẫn run lên một cái.

“Em muốn làm gì? Cao Đạc bảo em đến sao?” Anh yếu ớt hỏi.

Cô không trả lời.

Bởi vì cô cũng không biết vì sao mình lại đến phòng thí nghiệm, cô đang ngủ lại vô ý thức tỉnh lại, vô ý thức đi đến nơi này.

Khi cô lấy lại tinh thần thì cô đã đứng ở đây nhìn thằng nhóc bảy tuổi này.

Sau đó, bệnh trạng mấy ngày nay luôn quấy nhiễu cô lại xuất hiện, cô bất giác cảm thấy xót xa, đau lòng.

“Sao vậy, lão già kia không ngủ được nên bảo em đến đối phó với anh sao? Bởi vì không bắt được Nhậm Hiểu Niên và Phương Dạ Bạch à? Lão ta bây giờ rất sợ anh chết, đúng không?” Anh nhìn đồng hồ trên tường bật cười.

Nửa đêm ba giờ, chắc hẳn Cao Đạc đang trằn trọc khó ngủ? Hiểu Niên và Tiểu Bạch không bị đưa đến đây, xem ra Hàn Đan thất bại rồi.

Hừ, thằng nhóc Tiểu Bạch kia cũng đâu dễ đối phó! Nếu Hàn Đan thực sự coi anh ta là trẻ con thì tuyệt đối không có phần thắng.

Thấy Cao Lục im lặng không nói, anh lại ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, tim anh lại co rút, đột nhiên tức giận vô cớ mắng:“Người phụ nữ ngốc nghếch này! Đầu toàn tế bào đơn sao? Uổng em là tiến sĩ, tâm trí lại đơn thuần, trên lý luận y học thôi miên không phải trăm phần trăm, vậy mà em lại dễ dàng nhận ám hiệu của lão già Cao Đạc kia. Lão ta muốn em đi hướng đông em liền đi hướng đông, tính tự chủ của em đâu? Suy nghĩ của em đâu? Em sợ lão ta vậy sao?”

Mắng liền một mạch anh mệt đến thở dốc không ngừng.

Gương mặt cứng ngắc của cô hơi nhíu lại, luôn cảm thấy có chuyện muốn nói nhưng lại bị cái gì đó che lại, không nói nên lời, không mở miệng được.

Thở dốc xong, anh lại nói tiếp:“Càng sợ hãi thì càng phải đối mặt, hiểu không? Ngu ngốc! Đừng để bị khống chế, em có thể thoát khỏi nó, dùng ý chí của em chặt đứt những thứ trói buộc em, tỉnh táo lại đi.”

Thằng nhóc này…… luôn thích mắng chửi người, trưởng thành sớm, hay xị mặt, còn ăn nói chua ngoa……

Trong lòng cô dường như cũng có một người……

Hô hấp của cô trở nên dồn dập, sương mù dày đặc hỗn loạn trong đầu dường như mỏng đi một chút. Ngón tay cô khẽ giật giật, rất muốn chạm vào thằng bé này, rất muốn chạm vào……

“Nếu em tiếp tục như vậy, em sẽ bị Cao Đạc khống chế suốt đời. Chẳng may anh chết, em phải làm sao bây giờ? Chẳng may anh chết……” Anh nói được một nửa lại thôi, ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Sắc mặt cô đờ đẫn nhưng ngón tay mảnh khảnh kia lại đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh.

Ngón tay cô lạnh như băng khẽ run rẩy nhẹ nhàng chạm vào anh.

Tim anh đập loạn nhịp…. cho dù đang bị khống chế, cô vẫn lo lắng cho anh sao?

Trong tiềm thức của cô còn nhớ anh, đúng không?

“Em đúng là đồ ngốc, đừng làm cho anh sắp chết cũng không thể an tâm. Có lẽ anh sẽ không thể rời khỏi đây, thậm chí bị giết chết ở đây. Nếu thực sự như vậy, em nhất định phải chạy đi, có nghe không?” Anh khàn khàn nói.

Cô không phản ứng, chỉ không ngừng vuốt mặt anh, thoạt nhìn giống như động tác vô ý thức, nhưng là anh biết cô nghe thấy được.

“Hứa với anh, phải thông minh lên một chút, đừng quá tin tưởng người khác, cũng đừng mơ hồ hồn nhiên như thế nữa. Lòng người rất hiểm ác, em phải học cách tự bảo vệ mình……” Anh rất muốn nắm tay cô, nhưng hai tay hai chân anh bị khóa chặt, không làm được gì, chỉ có thể tiếp tục dặn dò cô những lời cuối cùng.

Cái tính thích thuyết giáo của thằng bé này sao lại giống người kia đến vậy?

Giống anh…… Giống người chiếm trọn trái tim cô……

“Nhớ kỹ, dù về sau anh biến thành như thế nào, dù anh bảy tuổi hay hai mươi bảy tuổi, anh vẫn yêu em……”

Lời tỏ tình đến muộn này làm tay cô khựng lại, bất động.

Anh nhìn cô đăm đăm, trong mắt đong đầy sự tha thiết và dịu dàng:“Đúng vậy, anh yêu em, nhưng vẫn kiêu ngạo mà không muốn thừa nhận…… Cao Lục, ‘giao phối’ đêm đó không phải thí nghiệm mà là bởi vì anh yêu em, anh…… Có lẽ đã yêu em từ lâu rồi……”

Thằng bé này đang nói cái gì vậy? Rốt cuộc nó đang nói linh tinh gì thế? Nó chỉ là một thằng nhóc! Rõ ràng chỉ là một thằng nhóc……

Trong lòng cô rối loạn, nhưng đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, hai hàng nước mắt đã lã chã chảy xuống.

Đứa bé này, nói nó yêu cô……

Anh yêu cô!