Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 82




CHƯƠNG 82

Nhìn hai lựa chọn lừa đảo này, sắc mặt Hà Duy biến đổi liên tục.

Một là thân thể bán nữ mặc quần áo, hai là nam tử hán không mặc quần áo, chọn thế nào giờ?

Kỳ thực đâu được lựa chọn.

Tuy rằng mọi người đều gặp qua bán nữ thể, nhưng chung quy cũng khá rắc rối, tự dưng mọc thêm cặp bưởi chỉ sợ sẽ bị chất vấn, huống hồ có thể làm đàn ông thì ai lại muốn làm futa! Dù không mặc gì, nhưng… trong ba lô của Hà Duy còn vài bộ quần áo, cùng lắm chuyện đầu tiên làm sau khi sống lại là mặc đồ vào!

*futa: một từ tiếng Nhật, chỉ người có đồng thời hai bộ phận nam/nữ tính

Nghĩ thông suốt rồi, Hà Duy tạm nhẹ nhõm hơn, trong lòng cậu còn thương nhớ Lăng Vân Dực nên không dây dưa lề mề nữa, mà nhanh nhẹn chọn cơ thể để tái sinh.

Đã từng chết đi sống lại nhiều lần, việc này xem như xe nhẹ chạy đường quen, Hà Duy rất hài lòng với thân thể mới của mình, không hề có chút cảm giác lạ lẫm nào. Sau khi làm xong đâu đấy, cậu lập tức mở mắt.

Trước khi mất ý thức, cậu cùng Lăng Vân Dực rơi xuống biển Vô Vọng, giờ chắc họ đang ở giữa biển, song khung cảnh trước mắt chả dính líu xu cắc nào với đại dương hết!

Hà Duy đánh giá sơ lược, mặt đất rắn chắc, bầu trời âm trầm, thoạt nhìn có vẻ u ám, nhưng xem kỹ lại thấy như có chất lỏng sôi trào.

Hà Duy những tưởng họ lại xuyên việt, nhưng nom chất lỏng đục ngầu dinh dính phía trên, cậu chợt cảm giác họ đang ở dưới đáy biển Vô Vọng.

Thật không ngờ xuyên qua tầng mặt biển khủng bố, đáy biển lại mang cảnh tượng khác.

Nơi này tràn đầy không khí, chẳng hề có cảm giác khó thở, tuy thiếu ánh mặt trời và ánh trăng, nhưng cũng không tối tăm, chất lỏng bên trên không thể tụ ánh sáng, mặt đất phía dưới lại có rất nhiều tinh thạch hình thù kỳ quái.

Những viên đá này đa dạng nhiều màu sắc, nhưng cũng thuộc phạm vi các màu đỏ lam lục vàng, mọi viên tinh thạch đều tản ra ánh sáng không chói mắt thì mỏng manh. Nếu chỉ một viên có lẽ chưa đủ chiếu sáng, nhưng nếu khắp nơi đều có, còn tụ tập một chỗ, thì cũng khá sáng sủa.

Hà Duy xem xét thật kỹ, vì không biết chúng là gì nên cậu đâu dám chạm bậy, nhanh chóng nhìn lướt một vòng, đối diện bên trái hình như có bóng người.

Hà Duy chỉ nhìn thoáng đã khẳng định đó là Lăng Vân Dực, cậu vội vàng chạy tới, vừa thấy cảnh tượng trước mặt, đáy lòng nhất thời lạnh đi.

Tư thế của nam tử nằm trên đất cực kỳ cổ quái, hắn cuộn người lại, hai đầu gối gập lên như đang dùng toàn thân bảo vệ sự vật trong lòng, cánh tay hắn ôm thật chặt, dẫu đã máu thịt lẫn lộn mà vẫn không chịu buông ra.

Hà Duy chỉ thấy tim đau như xát muối, khí nóng bốc lên, hốc mắt đỏ bừng, cậu biết Lăng Vân Dực đang bảo hộ cậu.

Không đếm xỉa đến tính mạng, dùng thân thể mình che chở Hà Duy trong lòng.

Nhưng dù vậy, Hà Duy cũng bị ăn mòn triệt triệt để để, nếu không có hệ thống, thứ hắn ôm lúc này chính là một thi thể không trọn vẹn.

Đợi khi Lăng Vân Dực tỉnh lại, rồi nhìn trong lòng…

Nghĩ đến đây, Hà Duy thấy da đầu tê rần, cậu liều mạng lắc đầu, cấp tốc chạy qua, vừa tới gần thì chẳng quan tâm gì nữa, thương tích trên người Lăng Vân Dực quá nặng!

Mặc dù lực lượng của hắn mạnh mẽ, song hắn cơ hồ dồn hết tất cả sức mạnh vào cú tấn công cuối cùng chống lại cơn bão trên biển, bằng không Thương Mạt chết tiệt kia cũng chẳng ra được…

Thương Mạt! Hà Duy bừng tỉnh, cậu phải cẩn thận hơn, nhưng nay Lăng Vân Dực bị thương thành nông nỗi này, Thương Mạt trong cơ thể hắn chắc chắn cũng không dễ chịu, dự là bất tỉnh nhân sự rồi.

Hà Duy chỉ hận không thể nhân cơ hội này trừ khử gã!

Hà Duy thở dài rồi thu hồi tâm tư, cẩn thận giúp Lăng Vân Dực đổi sang tư thế thoải mái hơn, tiếc rằng hai tay hắn ôm quá chặt, Hà Duy lại chẳng dám dùng lực tùy tiện, chỉ có thể khiến hắn nằm nghiêng để có thêm lực chống đỡ, đồng thời dễ chịu hơn chút.

Trong lòng Hà Duy biết rõ Lăng Vân Dực còn cơ hội sống, bởi thân xác hắn đã sớm biến mất, mọi thứ bây giờ đều là linh thể ngưng tụ, nhờ thế mới chống được sự ăn mòn mãnh liệt. Nhưng dù vậy cũng không thể chậm trễ nữa, cậu phải mau chóng chữa thương cho hắn.

Hà Duy hít sâu một hơi, tế ra Kết Linh Tiên Y, thuật lấy linh độ linh cậu lĩnh ngộ trước đó có thể nói là công hiệu thần kỳ với trị liệu linh thể, là cách trị liệu tốt hơn bất cứ linh đan diệu dược nào.

Hà Duy nhắm mắt ngưng thần, đang chuẩn bị hấp thu linh khí thì đột nhiên phát hiện điểm bất thường.

Cái chốn quỷ quái này vậy mà chẳng có tí ti linh khí nào!

Bất kể thuộc tính gì cũng không có!

Bấy giờ Hà Duy cũng hoảng hốt, không thể dẫn linh thì trị liệu kiểu gì? Suy cho cùng, linh thể bị tổn thương cần bổ sung linh lực, nếu nơi đây không có linh lực thì bổ sung bằng cách nào?

Kế hoạch tính trước nát thành cám vụn, Lăng Vân Dực bị thương nặng cỡ này, nếu cứ tiếp tục kéo dài, cậu sợ…

Không! Hà Duy cố sức nhắm chặt mắt, buộc chính mình tỉnh táo lại, đã bước vào nhiều tử cục như vậy, sao có thể vấp ngã tại đây!

Không thể lấy linh độ linh, nhưng Hà Duy còn kỹ năng hệ thống tặng cho mà.

Thuật trị liệu sơ cấp chẳng những lấy linh trong cơ thể độ cho Lăng Vân Dực, mà còn có thể chuyển hóa thể lực của cậu thành linh lực để chuyển qua.

Đành rằng không nhiều, nhưng có còn hơn không, ít nhiều có thể gắng gượng một khoảng thời gian.

Hà Duy mở giao diện hệ thống, chọn thuật trị liệu sơ cấp, khí nóng lâu ngày không gặp sôi trào trong bụng, cậu cúi đầu hôn lên đôi môi tái nhợt kia.

Mùi máu thoang thoảng vấn vít trong mũi, Hà Duy lại như chẳng ngửi được gì, cậu nghiêm túc hôn hắn, nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi hắn. Thời điểm khí nóng trong cơ thể tuôn về phía hắn, Hà Duy cũng thoáng an tâm, chung quy đã có thể khiến hắn thoải mái hơn.

Có điều trong lúc phóng kỹ năng, Hà Duy không khỏi hơi căng thẳng.

Lúc ấy, Lăng Vân Dực bị Trúc Uyên đánh trọng thương cũng hôn mê, nhưng khi cậu sử dụng thuật trị liệu, hắn sẽ tỉnh táo tạm thời, thậm chí còn đáp lại cậu. Song hiện tại… Lăng Vân Dực không hề nhúc nhích, tuy rằng linh khí đang điên cuồng chảy về cơ thể hắn, nhưng cứ như chảy vào động không đáy, đến âm thanh vọng lại cũng không nghe được.

Suy ra hắn tuyệt đối chưa bao giờ bị thương nặng như lúc này!

Mãi tới khi hệ thống lên tiếng cảnh báo, Hà Duy mới buộc phải dừng phóng kỹ năng, cậu dịu dàng buông Lăng Vân Dực ra, khẽ lắc lắc đầu.

Chóng mặt, kiệt sức, còn có cảm giác đói khát mãnh liệt, mùi vị này thật chẳng dễ chịu chút nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến đau khổ Lăng Vân Dực phải chịu đựng, cậu tức thì không thấy gì nữa.

Cậu nhất định phải nghĩ biện pháp, linh lực, cộng thêm đại lượng linh khí, rốt cuộc phải kiếm ở đâu!

Hà Duy thu xếp ổn thỏa cho Lăng Vân Dực, rồi quyết định đứng dậy đi loanh quanh xem xét.

Đứng dậy rồi mới phát hiện chưa kịp mặc đồ, nóng vội quá rồi, việc quan trọng vậy mà cũng quên. Hà Duy nhanh tay mở ba lô, nhìn một hồi liền thở phào, trong ba lô còn ba bộ đồ nam cũng đủ mặc, còn không hề thiếu món ngon.

Hà Duy vội vã lấy quần áo mặc, sau đó moi cả mấy món ăn ra, mấy món này đều do sư tôn chuẩn bị, toàn đồ ngon ngập tràn linh khí, không chỉ có thể lấp đầy bụng, mà còn bổ sung một chút linh lực.

Dẫu không nhiều nhặn mấy, nhưng dưới tình trạng hoàn toàn không có linh lực thế này, một hai giọt cũng là căn nguyên cứu mạng.

Hà Duy đói rã ruột, trước tiên cúng cho ngũ tạng phủ một phen, ăn no rồi mới dò xét cơ thể, ừm, khá nhiều linh khí đấy! Độ linh tiếp được rồi!

Uống chén nước, thở ra một hơi, Hà Duy bắt đầu phóng thuật trị liệu sơ cấp.

May mà ba lô cậu đủ rộng, Tống Đoan Nghi lại cực kỳ cưng cậu, chuẩn bị cho cậu một đống linh thực trân quý trông rất giống thức ăn bình thường, giúp Hà Duy chống giữ được năm sáu lần trị liệu.

Dù Lăng Vân Dực còn hôn mê, nhưng Hà Duy vẫn vui mừng, còn dư rất nhiều thức ăn, chờ khi ăn hết chắc chắn sẽ có hiệu quả.

Hà Duy nhét miếng bánh phù dung vào miệng, miếng bánh đã để rất lâu, nhưng nhờ ba lô mà vẫn bảo tồn được hương vị tuyệt nhất, cảm giác mềm xốp, ngọt ngào, mịn mượt có thể khơi dậy tâm tình sung sướng của người ta.

*bánh phù dung:



Ăn liền hai miếng, Hà Duy đang ca ngợi món ngon, đảo mắt lại phát giác có gì đó không đúng.

Linh lực trong bánh phù dung sao lại yếu ớt thế này!

Ban nãy cậu có ăn ba miếng, chỉ ba miếng đã phóng thích được kỹ năng, nhưng giờ đã ăn hai miếng mà chả thấy tí linh lực nào tuôn ra là sao?

Hà Duy thất kinh, cuống quýt cầm lấy sủi cảo tôm thủy tinh và xíu mại nhân thịt bên kia, ăn liên tiếp vài miếng, bụng căng tròn, cơ mà… linh khí vẫn mong manh vô cùng!

Tại sao lại thế? Hà Duy không dám lãng phí, mau chóng thu hồi hết thức ăn vào ba lô lần nữa, đoạn nheo mắt.

Cậu láng máng có vài ý tưởng, xem ra nơi này đâu phải không có linh lực, mà là bị một thứ gì đó hấp thu hết!

Mà nơi này thì có cái gì?

Hà Duy bất chợt quay đầu, tầm mắt khóa chặt mấy tinh thạch đẹp đẽ kia.

Một khi ý nghĩ trỗi dậy, ánh mắt cậu nhìn chúng cũng khác đi.

Thật kỳ lạ, tinh thạch vàng kim, tinh thạch đỏ, tinh thạch xanh lam… những màu sắc ấy rõ ràng tương ứng với màu sắc linh lực của các thuộc tính bất đồng!

Nếu quả thực bị chúng nó thôn phệ, vậy cậu phải chăng có thể phóng xuất linh lực của chúng ra ngoài!

Hà Duy hừ lạnh, đứng dậy, sải bước về phía tinh thạch gần nhất.

Đó là một bụi tinh thạch đỏ như lửa do ba viên tạo thành, đỉnh sắc nhọn, còn tỏa hào quang đỏ rực.

Sở dĩ Hà Duy chọn nó, thứ nhất là bởi nó gần nhất, thứ hai do đầu nó nhỏ nhất, tuy rằng nhìn sơ không giống thứ sẽ tấn công người, nhưng nếu nó có thể sinh tồn tại biển Vô Vọng, còn sinh sôi mạnh mẽ nhường này, tuyệt nhiên không thể coi thường.

Hà Duy dứt khoát tế ra Kết Linh Tiên Y và Băng Thế hoa, kế đó dè dặt đụng vào.

Cảm giác quá đỗi diệu kỳ, mát lạnh, nhẵn mịn, giống như một quả cây tươi mới căng mọng, mà còn là loại trái vỏ cực mỏng, vừa chạm đã chảy nước.

Hà Duy một mặt thử bẻ gãy nó, mặt khác tập trung quan sát.

Tinh thạch rất giòn, Hà Duy bẻ nhẹ đã tách được một viên, chỗ tinh thạch bị gãy cấp tốc chảy ra chất lỏng màu đỏ, linh khí quanh quẩn trong đó quả thực đập thẳng vào mắt.

Cậu đoán không sai, thứ này thực sự hấp thu linh khí!

Hà Duy quyết đoán khởi động Kết Linh Tiên Y, nhanh chóng hút toàn bộ hỏa linh đang cuồn cuộn chảy ra.

Trong lúc điện quang hỏa thạch, gần như ngay khi nửa mẩu tinh thạch được hấp thu xong, hai viên tinh thạch liền đứng dậy cái vèo, hóa thành hai cự thú hung mãnh!

Hà Duy cong khóe miệng, ánh mắt không hề tỏ vẻ bối rối mà dạt dào bình tĩnh.

Cậu đã đề phòng từ trước, lúc này rối loạn tay chân thế nào được? Băng Thế hoa đã đợi lệnh hồi lâu, sau khi được chủ nhân cung ứng thủy linh thuần hậu, nó đột ngột bùng nổ, chỉ nhị dài nhỏ bất chợt bộc phát như lưỡi đao bén ngót bắn chính xác vào tim hai cự thú giữa một tràng rít gào.

Ngay tiếp theo, trong ánh nhìn kinh ngạc của cự thú, băng ti với độ bền cực cao bỗng nhiên kéo thẳng, lại cứng rắn rút ngang ra, cắt thân thể cự thú thành hai nửa.

Máu trào ra, cự thú chưa kịp hoàn hồn đã rên lên, biến thành hai tinh thạch màu đỏ.

Hà Duy thở phào, cậu đi qua tách mở tinh thạch, hỏa linh nồng đậm tuôn ra, Hà Duy dùng thuật lấy linh độ linh.

Khám phá được điểm huyền bí ấy, khuyết thiếu linh lực không còn là vấn đề nữa.

Với thân thủ hiện nay của Hà Duy, đối phó với mấy tiểu quái nhỏ thực tình không khó. Ban đầu cậu chỉ chọn một số bụi tinh thạch nhỏ, dần dà mò ra quy luật thì chọn lớn hơn chút, cứ tiến từ từ đến lúc chiến đấu có chút cố sức, cậu mới tập trung vào loại tinh thạch này, rồi dốc sức khai thác.

Làm liên tục khoảng một ngày một đêm.

Tác dụng của lấy linh độ linh rất tốt, Hà Duy có thể thấy rõ cơ thể Lăng Vân Dực đang hồi phục, da thịt dung hợp, vết thương khỏi hẳn, tuy rằng còn bất tỉnh, nhưng nếu tiếp tục cố gắng, hắn nhất định sẽ tỉnh!

Hà Duy tràn đầy động lực, dù vẫn chưa nghỉ ngơi, song không hề cảm thấy mệt mỏi, đang lúc cậu vừa bẻ xong một tinh thạch hỏa linh, trong đầu chợt tích một tiếng.

“Hệ số nguy hiểm của mục tiêu tím quá cao, hãy gấp rút đến cứu viện.”

Hà Duy ngớ ra, có chút không phản ứng kịp.

Tuy nhiên, lời này khiến cậu hơi thảng thốt, Hà Duy đâu dám lơ là, hấp tấp mở hệ thống, bấy giờ mới phát hiện mình thế mà có thêm hai nhiệm vụ.

“Cứu mục tiêu đỏ, mức độ hoàn thành 60%.”

“Cứu mục tiêu tím, mức độ hoàn thành 3%.”

Mục tiêu đỏ, mục tiêu tím? Hà Duy không nhớ lắm, cậu lập tức mở cột mục tiêu xâm lăng và thấy rõ ràng.

Mục tiêu đỏ là Lăng Vân Dực, mục tiêu tím là Lê Viêm, Lê Viêm cũng bị trọng thương!

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mức độ hoàn thành nhiệm vụ đã rớt xuống còn 2%!

Lông mày Hà Duy nhảy dựng, nếu rơi còn 1%, Lê Viêm… Lê Viêm sẽ…

Nhưng mà… chả phải Lê Viêm sẽ không chết sao?

Giờ đâu phải lúc suy xét, Lăng Vân Dực bên này đã tạm ổn, cậu phải nhanh chóng qua xem Lê Viêm.

Hà Duy chọn đi cứu viện, rồi trước mắt bỗng tối đen, lại quay về trạng thái hư vô trước đó.

Cậu mở mắt, thấy được giao diện quen thuộc.

Nữ thần or lõa thể.

Mời lựa chọn.

Thời điểm mấu chốt làm ơn đừng bày mấy trò này được không!

Hà Duy quả quyết chọn thân thể lõa lồ, sau một trận choáng váng, mở mắt lần nữa đã đổi địa điểm.

Làm xong mọi việc, Hà Duy tức tốc nhìn quét một lượt, vừa thấy bóng dáng Lê Viêm liền chạy qua, ngặt nỗi mới nhấc chân đã nhận thấy bất thường.

Quần áo cậu đâu? Không phải mới mặc rồi sao, giờ lại mất tăm là thế nào!

Nhưng không sao, trong ba lô còn hai bộ nữa, mặc vào là được.