Heart Aflame

Chương 32




Tối hôm đó, thức ăn cho tù nhân được mang đến trễ. Eda, người đã nấu thức ăn, và Edrea, người thường đưa thức ăn cho tù nhân với sự giúp sức của Uland, cả hai đều không tin Kristen khi nàng nói với họ rằng hôm nay nàng được phép đưa thức ăn cho tù nhân. Nhưng Eda đã đủ cẩn thận để không mang thức ăn đi cho đến khi có sự xác nhận của Royce.

Vì vậy họ đợi đến khi Royce ra khỏi phòng anh, và anh lại ra khỏi phòng rất trễ. Anh đã ở trong phòng suốt buổi trưa, sau khi bỏ mặc Corliss ngoài cửa. Từ góc nhìn của mình, Kristen đã thấy anh nói chuyện với vợ chưa cưới của anh. Anh thì giận điên lên còn Corliss thì khóc. Rồi anh bỏ đi trong tức tối. Nước mắt của Corliss khô ngay khi Royce quay lưng lại với cô, và biểu hiện của cô rõ ràng là sự thất vọng chứ không phải nỗi đau đớn.

Kristen lắc đầu kinh tởm khi tấn tuồng chấm dứt. Nàng quá kiêu hãnh đến nỗi chưa từng dùng đến thứ mánh khóe này, nhưng nàng biết vài cô nàng tìm thấy niềm vui trong quyền lực của những giọt lệ. Darrelle là một trong số đó. Corliss rõ ràng cũng là một cô nàng khác trong nhóm này, và Kristen thấy tội nghiệp cho Royce, vì anh sẽ chảng có lúc nào yên với một cô nàng như thế làm vợ.

Kristen không dành cả buổi chiều trong những suy nghĩ sầu khổ như nàng đã làm ngày hôm trước. Dư âm của sự thỏa mãn trước đó vẫn còn, và nàng cố không tự vấn về lý do của nó. Nàng đã thành công trong việc đó khi cố giữ cho mình bận rộn làm thêm bánh mì hạt quả hạch.

Eda đã nếm ổ bánh mì Kristen làm cho nàng và Meghan và bà thích nó đến nỗi đã làm một cuộc thương lượng với Kristen. Bà sẽ đưa hạt quả hạch để Kristen làm nửa tá bánh mì cho những tù nhân, nếu nàng làm số bánh giống như vậy cho các vị khách của Royce. Kristen không thể từ chối, và thậm chí còn có Meghan bầu bạn để giúp nàng.

Thế là khoảng thời gian còn lại trong ngày của nàng diễn ra vui vẻ. Nhưng nàng không thể không bực bội khi Eda bắt đầu càm ràm vì đã muộn mà Royce vẫn chưa chịu xuống. Món hầm của tù nhân đã đặc quánh lại. Edrea lúc này đang có những nhiệm vụ khác phải đảm đương khi những vị khách đang chờ được phục vụ, vì thế cô không thể mang thức ăn đến cho tù nhân được. Và Kristen biết Thorolf sẽ nghĩ gì nếu nàng không xuất hiện hôm nay.

Cuối cùng Kristen nói với Eda, “Hãy đánh thức ngài ấy và hỏi xem. Dầu sao đi nữa ngài ấy cũng không muốn ngủ lâu thế này đâu.”

“Cô gái, cô cứ nói mãi rằng ngài đang ngủ. Tại sao ngài lại đi ngủ lúc ban ngày?”

Kristen nhìn tránh đi, nhún vai. “Cứ làm thế đi mà Eda. Ngài sẽ không nổi giận nếu bà đánh thức ngài đâu.”

Eda nghe lời, và quay lại sau vài phút, lắc đầu. “Y chóc, ngài đang ngủ và đã quát lên sao không ai đánh thức ngài dậy sớm hơn.“ Kristen cười hớn hở vì điều này, Eda nhìn thấy và nhìn nàng một cái sắc lẻm. “Cuối cùng thì cô nói đúng, nhưng tôi không thể nghĩ ra tại sao ngài lại để cho cô…. Cô có thể đưa thức ăn, nhưng cô phải đi với hai người lính gác. Và Uland sẽ giúp cô mang thức ăn.”

Eda gọi mấy người đàn ông đến và hướng dẫn họ. Kristen không thể phản đối. Nàng quá trông mong được nói chuyện với Thorolf và những người khác đến nỗi không thể ngưng mỉm cười trên suốt đoạn đường đến khu trại giam.

Cả nhóm đều đang ở trong căn chòi dài. Cửa chòi đang mở. Hai tên lính gác đang ở phía trước chơi trò thi tung ném dao một cách bất cẩn, họ chẳng thèm nhìn nàng lấy một cái khi nàng tiến lại với Uland và những tên lính canh áp giải nàng.

Nàng nhận ra nguyên nhân của sự xao nhãng ngay khi nàng nghe tiếng xiềng xích khua loảng xoảng. Nàng hơi nản chí khi biết rằng, không giống như nàng, họ vẫn luôn bị xiềng xích. Nhưng khi đến trước cửa, nàng phấn chấn trở lại.

Mắt nàng sáng lên, trước hết chú mục vào người anh họ, và nàng thả rơi giỏ bánh mì và trái cây trên sàn và bay vào đôi tay giật bắn lên của Ohthere. Nàng nghe nhiều tiếng la ngạc nhiên kêu tên nàng đến nỗi nàng biết rằng Thorolf đã chẳng báo cho ai biết điều gì đã xảy ra tối qua, có thể vì anh ngờ rằng nàng sẽ không tới. Ohthere nhanh chóng buông nàng ra khi hết người này đến người khác trong nhóm những người bạn thân thiết ôm lấy nàng. La ré và cười phá lên, nàng nhận lấy những cái ôm siết đến gãy xương và những lời chào hỏi và chòng ghẹo.

Đứng nơi ngưỡng cửa nhìn cảnh đón chào tưng bừng này, Uland không thể tin vào mắt mình. Edrea đã tuyên bố rằng ít nhất một trong số những tên Vikings, cái gã mà luôn đến nhận thức ăn từ cô, không thể nào cũng man di mọi rợ giống như những tên kia, vì anh ta thường mỉm cười với cô. Uland đã tìm ra nguyên nhân, những lời nói ngốc ngếch tuôn ra từ cô gái đã bị cái gã đẹp trai mê hoặc. Nhưng cái màn tình cảm thắm thiết và nồng ấm giành cho cô gái to lớn này… Chúa ơi, điều này làm cho họ giống con người hơn, không phải như những quái vật ngoại đạo giống như mọi người thường nghĩ về họ. Thật đáng ngạc nhiên, Uland đặt cái vạc thịt hầm lớn xuống ngưỡng cửa và vội vã chạy về để nói với bạn mình những gì anh ta vừa thấy.

Bước hẳn vào trong chòi, cuối cùng Kristen cũng đến gặp Thorolf. Ngay khi nhìn anh, niềm hớn hở của nàng nhạt đi vì biểu hiện gần như là nghiêm khắc của anh khi ngó nàng, và ngay lập tức nàng nhớ đến điều Royce đã thừa nhận với Thorolf. Một nỗi thẹn thùng tràn ngập làm nàng cực kỳ khó chịu do nàng hiếm khi e thẹn vì bất cứ thứ gì trên đời.

Sự trầm lặng của nàng làm Thorolf choáng váng, và anh đỏ mặt nhận ra anh chính là nguyên nhân làm nụ cười nhạt đi trên bờ môi nàng. Anh đã trải qua cả ngày trong đau khổ, lo lắng cho nàng và đã nhẹ nhỏm biết bao khi thấy nàng thực sự đã tới, và điều đó có nghĩa là mọi việc vẫn ổn với nàng, và anh ráng kiềm chế cơn giận của mình. Anh vẫn đang tìm kiếm xem nàng có bị vết thâm tím nào không nhưng chẳng có lấy một vết bầm, chỉ khi đó anh mới tỏ vẻ mừng vui như những anh em khác khi thấy nàng.

Anh đưa bàn tay ra, những ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. “Tha lỗi cho anh, Kristen. Tên Saxon đã từng quất roi vào em. Anh chắc rằng--“

“Rằng anh ta sẽ đánh em lần nữa?” Nàng ngắt lời anh với nụ cười nửa miệng. “Em cũng đã nghĩ vậy, nhưng anh ta không đánh em.”

“Anh ta vẫn có thể sẽ đánh em?” Anh phải hỏi cho rõ.

Nàng suy nghĩ trong một khắc về đêm qua. Royce đã đưa nàng đi bơi, một niềm vui cho nàng. Anh đã để nàng đến đây gặp bạn vè, thêm một niềm vui. Và anh đã ân ái với nàng dưới bầu trời đầy sao…

Hoàn toàn tự tin, nàng lắc đầu trả lời câu hỏi của Thorolf. “Không, anh ta đã quên việc đó rồi.”

Anh chàng Viking cười phá lên, ngả đầu ra sau và giật mạnh nàng về phía trước cho một cái ôm chặt đến vụn xương. “Lạy trời, nghe mới tuyệt làm sao!”

Ohthere tò mò. “Cái gì vậy, quên cái gì vậy?”

Ohthere và một nửa nhóm bạn đứng xung quanh Kristen. Nàng suy nghĩ thật nhanh để đưa ra vài lời nói dối, vì các anh không thể được biết điều mà nàng và Thorolf đang nói. Nhưng nàng không thể nói dối họ. Thật không dễ dàng cho nàng đưa ra lời giải thích cho việc nàng cố gắng tẩu thoát và tại sao nàng lại không bị trừng phạt vì bỏ trốn, vì nàng phải lược bớt nhiều phần và lướt thật nhanh trước khi các anh kịp đưa ra câu hỏi. Nhưng rồi nàng tiếp tục kể cho họ nghe những gì nàng biết về Wyndhurst và Wessex, chẳng nhiều nhặn gì, nhưng nhiều hơn những gì họ biết cho tới lúc này. Nàng bảo cho họ biết có thể tìm thấy ngựa ở đâu, binh đoàn Đan Mạch có thể đóng quân ở đâu, điều này, thật không may lại ở rất xa về phía bắc. Nàng cũng báo cho các anh biết về nhóm người Celt khổng lồ mà nàng nghe đồn là thù địch với người Saxons, những gì họ có thể giúp nếu nhóm người Viking quyết địnnh tẩu thoát về phía tây thay vì về phía bắc. Chí ít thì điều này cũng cho họ một chọn lựa để lên kế hoạch.

Đào thoát không phải ý tưởng xa xôi gì trong trí họ. Nàng nghe những tiếng càu nhàu nối tiếp nhau về sự cẩn trọng của nhóm người Sason. Chợt nhận thấy tất cả các anh em họ trông mạnh mẽ và đầy năng lực, nàng cười tươi và trượt các ngón tay trên những bắp tay đã nở nang hơn, Bjarni cười phá lên và chứng tỏ sức mạnh mới của anh bằng cách nhấc bổng nàng lên quá đầu anh. Nàng trừng mắt nhìn anh khi anh đặt nàng xuống, nhưng anh chả có vẻ hối lỗi tí nào.

Nàng nhận xét, “Chí ít, các anh đã sẵn sàng cho cuộc đào tẩu”.

“Ầy dà, vác mấy tảng đá chẳng làm tụi anh trầy vi tróc vẩy,” Odell trả lời. “Khi quay về, việc cày bừa trên mấy mảnh ruộng của anh chỉ là trò trẻ con.”

“Kristen, những bức tường này chẳng thể cầm giữ bọn anh” Ohthere nói nghiêm túc. “Nhưng chẳng ích gì để hạ nó xuống khi mà chẳng có một chiếc rìu để chặt đứt các xiềng xích này trước.”

“Suốt mấy tuần nay, em chẳng thấy lấy một chiếc rìu,” nàng thận trọng nói. “Mọi thứ vũ khí khác ở trong sảnh đều trong tầm tay, nhưng chẳng có lấy một chiếc rìu. Anh Ohthere à, em chẳng ngạc nhiên nếu chúng bị khóa kín riêng ở đâu đó vì mấy người Saxon này rất cẩn trọng trong việc này.”

“Thế thì chúng ta cần chìa khóa mở cửa và những sợi xích này.”

Nàng hỏi, “Anh có biết ai giữ chìa khóa không?”

“Tay đốc công xây tường, cái gã được gọi là Lyman.”

Nhớ ra gã, nhưng đã không gặp gã từ khi nàng bị tách ra khỏi các anh nàng. “Hắn ta không vào trong sảnh. Hắn phải sống bên ngoài thái ấp.”

Nàng có thể thấy tin này được đón nhận thế nào. Sự thất vọng của các anh cũng là của nàng. Trời ạ, chẳng có chút công bằng nào trong mấy chuyện này!

Ohthere day nhẹ cằm nàng. “Thôi nào, em họ, đừng bực bội vì chuyện này. Bằng cách này hay cách khác, chúng ta sẽ tìm ra giải pháp thôi. Bọn họ quen dần với tụi mình rồi. Sớm hay muộn cũng sẽ có ai đó sai sót thôi, và chúng ta sẽ có cơ hội của mình.”

“Họ cũng đã quen dần với em vậy, thế nhưng họ vẫn đâu có thèm tin em.” Nàng cau mày. “Hôm nay là lần đầu tiên em được phép rời sảnh.”

“Có một một cô nàng tên Edrea mà Bjarni đang gù. Em có nghĩ rằng cô nàng có thể bị thuyết phục nếu Bjarni chiếm được tình cảm của cô ta không?”

Mắt Kristen mở to và sau đó nàng cười phá lên. “Lạy chúa, anh đã lo liệu mọi bề. Nhắc đến em mới nói, cô ấy rất bực bội vì không được mang thức ăn cho các anh lần này.” Nàng nhìn Bjarni châm chọc. “Làm sao anh tán tỉnh một cô gái khi mà anh không thể nói ngôn ngữ của cô ấy?”

Anh tinh nghịch cười toe. “Thorolf đang dạy anh vài từ mà anh cần biết.”

Nàng cũng nghịch ngợm cười theo “À, những từ đó.”

Lúc đó Ohthere mới cất tiếng hỏi “Liệu cô ta có được tự do đi lại không vậy?”

“Theo chỗ em biết thì được. Nhưng em biết rất ít về Edrea, thế nên em không thể nói liệu cô ấy sẽ giúp hay không -- ngay cả khi vì Bjarni. Tất cả những người hầu vẫn e ngại em và hiếm khi nói chuyện với em, ngoại trừ người phụ nữ lớn tuổi tên Eda, nhưng bà ấy rất trung thành với chủ. Mặc dầu vậy, em sẽ cố bắt chuyện với Edrea, và thử xem cô ấy có cảm tình với Bjarni nhà ta hay không. Chí ít, em có thể nói với cô ta rằng anh ấy là một anh chàng tốt tính, trung thành và rất mực chung tình.”

Kristen nói với nụ cười toe toét khác, vì mọi người, kể cả nàng đều biết rằng anh chàng Viking trẻ này lăng nhăng như thế nào. Mặc dầu vậy, sự thật là anh đẹp trai nhất trong đám. Nếu ai đó trong nhóm họ có thể chiếm được trái tim của cô gái trẻ và làm cho cô nàng phản bội lại người của mình thì người đó chỉ có thể là Bjarni.

Họ tiếp tục hỏi nàng dồn dập. Họ muốn biết mấy vị lãnh chúa trẻ đến gặp họ hôm trước là ai. Họ ngạc nhiên khi biết rằng một trong số đó là Vua của những người Saxons và ông ta đang ngụ lại Wendhurst trong một thời gian. Nàng phải tả ông từ mái tóc trở xuống, vì ông phải là một con tin hoàn hảo nếu ông lại đến gần họ đủ để họ có thể túm lấy ông. Với Alfred xứ Wessex trong tay họ và sự dọa dẫm, họ có thể yêu cầu tự do cho họ và cho cả nàng nữa. Đây là cách làm dễ dàng.

Mặc dù Kristen buộc lòng phải nói với các anh tất cả những gì nàng có thể, nhưng nàng nghi ngờ việc anh chàng Saxon của nàng sẽ để cho vị Vua của mình đến gần những tù nhân cũng chỉ vì cùng một lý do. Anh không chú ý đến người của mình, nhưng với Alfred anh sẽ không thế.

Sau rốt, nàng rầy rà mấy anh vì đã để thức ăn nguội lạnh, và họ đến lấy những chiếc tô gỗ đẽo gọt cẩu thả mà họ phải dùng, những chiếc tô đã bị bỏ mặc cùng với thức ăn – tất cả đều đến ngoại trừ Thorolf. Anh kéo Kristen ngồi xuống dựa vào tường bên cạnh anh, anh đan những ngón tay mình vào bàn tay nàng đang đặt trên đầu gối gập lại của anh.

Anh không nhìn nàng, mà nhìn ra ngoài căn chòi. Ohthere quyết định không hỏi xem nàng có khỏe không, vì bằng mắt mình, anh có thể thấy rằng nàng ổn cả về tâm trí lẫn thể xác. Thorolf thì không ngần ngại đề cập thẳng đến chủ đề nhạy cảm.

Anh đi thẳng vào vấn đề. “Vậy điều đó có thật không, điều mà gã Saxon đã nói với anh? Em thích hắn ta hả?”

Royce là kẻ thù của họ. Anh đã bắt cả nhóm làm nô lệ. Nàng biết điều Thorolf đang nghĩ. Làm sao anh có thể hiểu được khi mà bản thân nàng còn không hiểu?

Kristen cũng không rào đón, nàng trả lời thẳng thắn, “Khi em nhìn anh ấy, trong lòng em cảm thấy tuyệt vời. Thorolf, điều này chưa từng xảy ra với em trước đây.”

“Em sẽ có anh ta làm chồng mình chứ?”

Nàng cười thảm não, dù anh không nhìn thấy. “Em thì có, nhưng anh ấy sẽ không chịu đâu.”

Những ngón tay anh dịu dàng xiết lấy tay nàng. “Anh e rằng em đã không biết rằng em mong anh ta tôn trọng em.”

“Em không loạn trí hay vô lý với…của em. Em biết chính xác điều gì để mong đợi. Hiện tại, anh ấy thích em đủ nhiều, nhưng--”

"Hiện tại?"

“Đầu tiên, anh ấy đã nghĩ em là một ả điếm. Đừng, Thorolf.” Nàng mỉm cười khi mắt anh đảo nhìn nàng giận dữ. “Anh phải cười mới đúng. Em đã cười vì chuyện đó. Và em để anh ta nghĩ vậy. Anh ta thấy kinh tởm và điều đó giữ anh ta tránh xa em được một thời gian. Thế nhưng em lại cảm thấy hối tiếc khi anh ấy không ngó ngàng đến em. Em hầu như tự nguyện khi cuối cùng anh ấy… Như em đã nói, lúc này anh ấy rất thích em, nhưng anh ấy sẽ không tin em hơn anh ấy có thể thấy ở em. Và mặc dù vậy, anh ấy bắt những gã đàn ông khác tránh xa em ra. Anh ấy thậm chí còn tháo xích cho em khi những vị lãnh chúa trẻ khác đang trú ngụ tại Wyndhurst, vì thế em có thể tự bảo vệ mình khi anh ấy không ở gần.”

“Vậy em đã có hắn toàn vẹn, hay chỉ một nửa con người hắn ta?”

“Vâng, chỉ một nửa của anh ấy, và em sẽ mất nốt một nửa ấy khi anh ấy thành hôn. Và mặc dầu vậy…”

Thay vì nói cho hết câu, nàng thở dài. Thorolf xiết chặt tay nàng lần nữa cho nàng biết rằng anh đã hiểu. Anh sẽ không làm một tên đạo đức giả và nói rằng nàng đã sai vì yêu một gã Saxon. Anh biết anh sẽ làm y như nàng nếu họ đảo vị trí cho nhau và anh thấy mình cũng sẽ khát khao kẻ thù của mình mà thôi. Anh cũng sẽ nhận lấy niềm vui sướng ngay cả từ kẻ thù của mình, khi anh có thể. Chẳng phải vì nàng là phụ nữ mà có thể mong đợi nàng cảm nhận khác đi về điều này. Nàng còn là con gái của mẹ nàng, và Brenna Haardrad là một người táo bạo, sẽ nghĩ về bản thân bà trước khi nghĩ đến điều gì là đúng mực cho một phụ nữ.

“Thôi đừng buồn về điều đó nữa, Kristen.”

“Đừng buồn á?” giọng nàng dịu đi, đầy vẻ bối rối. “Lý lẽ nói với em rằng đúng ra em phải ghét anh ấy. Em đã mong vậy,” nàng miễn cưỡng thừa nhận. “Nhưng lúc này càng rối hơn khi em thấy vị hôn thê của anh ấy. Vậy mà, Chúa cứu con, Thorolf, anh ấy đã đưa em đi bơi sau khi anh ấy bắt gặp em đang cố trốn đi. Sao anh ấy lại làm thế?”

“Anh đoán là hắn chẳng vui vẻ gì trong việc này?”

“Anh ấy có thể tìm niềm vui ở bất cứ đâu, đâu cần phải đưa em ra hồ.”

“Đây rồi, chuyện là thế này. Tên này đã bị em bỏ bùa và khó mà thay đổi được.

“Bỏ bùa á? Còn khuya, em mới là đứa bị bỏ bùa. Em biết rồi đây em cũng sẽ ghét anh ấy thôi, nhưng em muốn ghét anh ấy bây giờ hơn là đợi sau này mới ghét. Em mong anh ấy cưới quách đi và buông tha em ra.”

Nghe cái giọng rầu rĩ ủ rũ của nàng, Thorolf toét miệng rồi phá lên cười lớn khi nàng quắc mắt nhìn anh. “Em gái à, anh lại thấy tội cho cái gã Saxon này ghê đó, thiệt tình mà. Buông tha em hả? Xin Thần Odin phò trợ, ngược lại thì có. Khi mà em buông tha hắn ta, mong là hắn không bị thất tình.”

Kristen cười khúc khích với ý niệm không tưởng về Royce bị thất tình, và rồi nàng cũng phá lên cười to. Thật quá là ngớ ngẩn, nhưng nàng cảm kích sự cố gắng của Thorolf nhằm vớt vát chút lòng tự trọng cho nàng.

Đó là cái cảnh Royce nhìn thấy nàng khi anh bước qua cánh cửa để ngỏ: nàng gần như là ngồi trên lòng gã Viking, tay đan tay và họ cười với nhau. Trước hết, anh nôn nóng muốn tách họ ra khỏi nhau và đập gã Viking trẻ vụn ra thành bột, nhưng anh ráng kìm nén. Anh đã quên bẵng đi tình cảm của những gã Viking này dành cho nàng.

Căn chòi đột nhiên yên ắng làm Kristen nhìn quanh xem sao, và rồi nàng rên thầm. “Mình đã ở lâu quá.”

Tay Thorolf xiết chặt tay nàng khi nàng dợm đứng lên. “Hắn sẽ vào đây đón em chứ, Kristen?”

Câu hỏi của anh làm nàng thất kinh. “Nhìn anh ấy mà xem. Em có thể đảm bảo với anh đó không phải là cái nhìn hài lòng của anh ấy. Anh muốn anh ấy lôi em ra khỏi đây à?”

“Anh tự hỏi chẳng biết điều gì sẽ đến nếu hắn cố làm vậy.”

Thoáng chốc, ý nghĩ của nàng bắt kịp điều anh nghĩ và nàng la lên, “Thorolf!”

“Kristen, chúng ta có thể bắt hắn,” anh lặng lẽ nói, mắt anh khóa chặt vào gã Saxon khi anh nói. “Hắn sẽ thế vai Vua của hắn làm con tin. Trong này, chúng không thể bắn tên vào chúng ta ở khoảng cách từ xa để buộc chúng ta thả hắn ra.”

Tâm trí và cơ thể nàng muốn hét lên không, nhưng nàng phải nói giọng lý lẽ. “Thorolf à, em biết rõ anh ấy. Nghe kỹ những gì em nói đây. Anh ấy nghĩ đến người và bổn phận của anh ấy trước tiên. Anh ấy đã đinh ninh rằng sẽ có một cuộc chém giết xảy ra nếu các anh tự do. Anh ấy không thể tin khác đi được. Anh ấy sẽ hy sinh bản thân mình trước khi ra lệnh thả tự do cho các anh.”

Thorolf có lý lẽ riêng của mình. “Cận vệ của hắn sẽ không nghe lệnh nếu tính mạng của hắn bị đe dọa.”

“Em nói với anh rồi, việc này không thành đâu!”

“Anh họ của em không đồng ý đâu. Kristen, nhìn anh ấy kìa. Ohthere đã có cùng ý nghĩ như anh. Nếu gã Saxon của em đủ ngu để bước vào đây đưa em đi thì hắn đáng nhận những gì xảy đến.”

Chúa thương con, nàng gần như là ghét Thorolf vì buộc nàng phải chọn một trong hai bọn họ. Nếu nàng chạy ào ra ngoài lúc này, sẽ không ai cản nàng, nhưng như thế nàng đã chối từ cơ hội giành tự do của bạn bè mình, và chẳng có gì đảm bảo họ sẽ có một cơ hội khác. Nhưng nếu nàng ở yên đó…. nếu nàng ở lại, Royce sẽ chết chắc.

Thorolf đoán được suy nghĩ của nàng, có thể là từ vẻ ngoài khổ sở của nàng. Anh lỏng tay nắm trên bàn tay nàng, thứ đang giữ nàng lại bên anh. Anh đang để nàng chọn lựa, để mặc cho mình nàng quyết định. Nhưng anh nói thật nhỏ nhẹ, “Kristen, bọn anh sẽ không giết hắn. Làm vậy đâu có được gì.”

Lời nói của anh cũng chẳng làm khác đi điều gì. Lựa chọn không còn là của nàng nữa rồi, vì sự kiên nhẫn của Royce đã cạn kiệt. Thay vì đóng cửa lại và buộc nàng ra ngoài bằng những cách khác, sự kiêu căng của anh – sự kiêu ngạo ngu ngốc, đáng nguyền rủa của anh – đã mang anh tiến lên phía trước. Cứ như thể là anh đang bước trong sảnh của mình, nơi chỉ có những người hầu của anh ở quanh. Anh rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ với vẻ thoải mái và dễ dàng đó.

Ohthere rõ ràng là không tin nổi điều này có thể xảy ra. Anh đã chờ xem Royce sẽ làm gì, nhưng lúc này điều Royce đang làm là không thể, Ohthere đứng đó, nghi ngờ những gì mắt anh trông thấy. Lúc này Thorolf cũng có những ngờ vực, vì anh nhổm dậy, kéo kristen đứng lên với anh, biểu hiện của anh kém hẳn sự tự tin hơn nhiều. Dẫu vậy, nàng cảm thấy sự căng thẳng trong tay anh, bàn tay vẫn đang giữ chặt tay nàng. Anh vẫn giữ kế hoạch và cố gắng áp đảo Royce. Và nàng không thể cảnh báo Royce được, vì điều đó chỉ thúc đẩy mọi việc diễn ra sớm hơn, bây giờ anh đang ở giữa bọn họ.

Về bản chất, người Vikings rất mê tín. Đàn ông sẽ không bao giờ đặt chân lên một con tàu họ biết tường tận mà lại không dâng lễ hiến tế lên cho các vị thần của họ trước. Sự gan dạ của Royce, đã vượt quá lằn ranh mong manh của sự điên khùng, đã làm họ mất tập trung. Điều này cho phép anh bước ngang qua họ mà không bị một ai dịch chuyển để ngăn anh lại. Trước đây anh đã từng làm thế và họ đã không thể tin được điều ấy, ngay cả khi đó các cận vệ của anh đang bao quanh với cung tên dương cao sẵn sàng. Nhưng lúc này, đơn thương độc mã, với gươm vẫn đang tra trong vỏ, với hai bàn tay không binh khí….

Anh tiến đến Kristen và Thorolf, dừng lại trước họ. Thorolf buông tay nàng ra. Nàng chờ đợi sẽ cảm nhận được bàn tay của Royce sau đó, những ngón tay dài của anh sẽ bấu chặt vào cổ tay nàng để kéo nàng ra. Biểu hiện của anh gần như là dịu dàng, mặc dầu vậy nàng biết anh đang cố kìm nén cơn thịnh nộ khủng khiếp để làm điều anh phải làm.

Nàng che dấu sự xúc động, bụng nàng xoắn lại, các dây thần kinh tê liệt, chết chóc, chờ đợi…. chờ đợi.

Bàn tay Royce vươn ra, nhưng người anh tóm lấy lại là Thorolf. Với một chuyển động nhanh như cắt trước mắt nàng, Royce đã ở phía sau Thorolf và xoắn lấy cổ anh chàng tù binh trong một góc kỳ quặc với cánh tay anh vòng quanh cổ Thorolf, bàn tay kia của anh giữ chặt lấy đầu của anh chàng Viking. Sẽ không mất quá một giây để vặn một vòng làm gãy cổ Thorolf.

“Royce –“ nàng bắt đầu.

Không ngoái nhìn nàng, anh cắt ngang, cái giọng của anh làm nàng kinh ngạc, nó khô không khốc. “Cô em, liệu cô có thể rời khỏi đây ngay không?”

Thorolf phát ra một âm thanh trong cổ họng làm nàng quay nhìn anh lo lắng, nhưng điều nàng nhìn thấy làm cho xúc cảm của nàng bình thường trở lại còn hơn cả mong đợi. Anh đang nghẹn trong một cơn cười! Chúa ơi, chắc anh nghĩ thật tức cười khi kế hoạch của anh bị phản pháo và được dùng để chống lại chính anh…

Nàng quay lưng lại với hai người và nhảy đến bên Ohthere. “Anh sẽ để anh ấy đi, hay anh để anh ấy giết Thorolf? Thorolf có thể thấy buồn cười khi thấy mình bị lừa, nhưng anh chàng Saxon kia không chia sẻ tâm trạng hài hước đó với anh ấy đâu. Anh ta sẽ giết anh ấy mất.”

“À, anh thấy rồi,” Ohthere trả lời, thế rồi bằng cách nào đó anh lại thấy điều này tức cười. Với nụ cười nhăn nhở, anh đế thêm, “Anh nghĩ anh chàng Saxon sẽ đi khỏi đây mà không có sự giúp sức của bọn anh. Thề có thần Thor, hắn ta là nguồn để giải trí đây, cái vụ này. Để bọn anh vui thêm một chút xem anh ta làm thế nào. Đi đi nào bé cưng, tự ra khỏi đây đi. Anh bảo đảm hắn ta sẽ theo sau em ngay thôi mà.”

Anh ghì lấy nàng trước khi để nàng ra đi vì chắc nàng khó mà được phép gặp lại họ sau cái vụ lùm xùm này, cả hai đều biết thế. Rồi anh đẩy nàng về phía cửa. Nàng rời bước, đón nhận những lời từ biệt và những cái phát nhẹ vào mông khi bước ngang những anh em khác, giống hệt như hồi nàng ở nhà vậy. Bộ cả đám khùng hết rồi hay sao mà lại cảm thấy vui nhộn thay vì thất vọng với những gì đang xảy ra.

Tốt thôi, sau này trong khi cả đám các anh vui vẻ cười đùa vì chuyện này, nàng sẽ phải đối mặt với Royce, và nàng có lý do chính đáng để tin rằng điều này chẳng vui tí nào. Nàng sẽ không đứng đó và đợi cho anh trút cơn giận lên đầu nàng đâu. Anh đã bảo nàng rời khỏi đó. Thì nàng làm, tự mình quay về sảnh vậy.