Hẹn Hò Với Chồng Cũ

Chương 93: Phiên ngoại ba – Mười năm sau




“Nhanh lên nha, ba ba, con sắp muộn mất rồi.” Đứa trẻ xinh đẹp đứng giữa hai người đàn ông, mắt mở lớn, sự chói lọi trong mắt nó khiến Kỷ Hiểu Ngạn thầm than: “Nam đại bất trung lưu.”

Con trai lớn không thể giữ trong nhà, biến thể từ câu “nữ đại bất trung lưu”.

Nhưng cũng chẳng có biện pháp gì tốt hơn, vì thế nên hắn đành phải xúc tiến tốc độ thu dọn hành lý. Còn Leblan bên cạnh thì không có chuyện nói năng tốt đẹp như thế, vốn nhìn con trai nhàn nhã ngồi trên ghế sa lông, còn ba ba thì “vất vả” thu dọn hành lý đã khó chịu rồi. Cơ mà thấy cái vẻ vui vẻ chịu đựng của vợ, gã ngại nói. Chỉ có thể nén sự không vui trong lòng xuống.

Nhưng lúc này Leblan không thể nhịn nổi nữa.

“Con đã lớn đến vậy rồi, chuyện của mình mà cũng làm được sao?” Đứa trẻ 13 tuổi trong lòng Leblan đã được xem là người lớn một nửa rồi, việc này nên để nó tự làm.

Tiểu Phong nhìn thoáng qua người đàn ông không có “địa vị” nhất trong nhà. Nhìn sắc mặt lạnh lùng không vui của ông. Thầm nghĩ: Nếu là 10 năm trước hẳn mình đã sợ vãi linh hồn, nhưng bây giờ thì…!

“Cha, đây là cha không biết đó thôi, nếu con mà không chuẩn bị tốt thì ba ba sẽ lo lắng lắm đấy? Con nào dám làm!” Nhìn cái người qua mười năm rồi mà vẻ ngoài vẫn không có chút biến hóa, Tiểu Phong dang rộng tay ra, nói vậy.

“Con…”

“Được rồi! Con còn nhỏ, cũng sắp đến giờ đi học rồi, anh đừng đứng đây gây phiền phức nữa!”

Thấy anh ấy ngăn cản tầm mắt mình, Kỷ Hiểu Ngạn tức giận nói. Đây không phải là lần đầu tiên con trai ra ngoài sao, hắn sợ Tiểu Phong không chuẩn bị đồ đạc đầy đủ thì sao? Có gì đâu mà mắng nó, tuổi thì đã một đống rồi.

Liếc mắt xem thường một cái, Kỷ Hiểu Ngạn thật lòng cảm thấy Leblan đang đến thời mãn kinh. Sao năm nay cái gì anh ấy cũng càm ràm, cái gì cũng chen chân vào nói thế?

Nghĩ đến đây, Kỷ Hiểu Ngạn kỳ quái nhìn Leblan một cái, sau đó tiếp tục việc làm của mình. Chỉ để lại hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ.

Sau nửa giờ

Kỷ Hiểu Ngạn nhìn căn phòng đầy đồ đạc thì vừa lòng gật gật đầu. Nhưng đến khi quay đầu lại thấy con trai và Leblan vẫn còn đang giằng co, hắn không tự chủ đưa tay lên sờ trán mình. Đây mới thật sự là cha con ha!….Sao giống cái gì không giống, lại giống nhau ở cái tính tình thối nát này?

“Được rồi, hai người mau lên, chờ hai da trâu dính người kia về, hai người muốn đi cũng không đi nổi đâu.” Nhún nhún vai, Kỷ Hiểu Ngạn có chút đe dọa nói.

Nhưng không thể không phủ nhận hiệu quả rất tốt, vừa nghe thấy chữ “hai”, “da trâu dính người…”, hai cha con kia đồng thời chớp chớp đôi mắt đang nhìn chằm chằm đối phương, nhất trí chuyển sang nhìn về phía cửa.

Trong lòng Tiểu Phong buồn bực vô cùng, sao trẻ con nhà người ta đều thích kề cận ba ba, còn trẻ con nhà bọn họ lại kỳ quái đến thế. Không thích kề cận ba ba, chỉ thích chơi với cha và anh hai, hơn nữa còn là hai cái da trâu dính người, dính cái là xé ra không nổi.

Nhưng nó không biết, Leblan đứng cạnh so với nó còn buồn bực hơn. Hai đứa chúng nó, lúc mới sinh ra rõ ràng rất thân thiết với “phu nhân” của mình. Sao giờ tự nhiên lại biến thành như vậy?

Nghĩ thế, Leblan hoàn toàn chọn quên sạch chuyện hai đứa nhỏ căn bản là do một tay gã nuôi lớn.

“Ba ba, chúng ta đi thôi! Chờ lát nữa Tiểu Viêm và Tình Tình về thì đi không dễ đâu.”, thật ra nếu thật sự là đến trường thì dù hai đứa chúng nó có về Tiểu Phong vẫn trốn đi được. Nhưng….đáng tiếc lúc này trong lòng Tiểu Phong có quỷ. Miệng thì nói với ba ba và cha là mai phải đến trường, nhưng đó thật ra là thời gian để đăng kí những thứ chuyên nghiệp linh tinh cần thiết thôi.

Nó lừa ba ba và cha mình là để dành thời gian qua Sao Lợi Lan chơi với Kano. Từ lần trước thiếu chút nữa lăn giường với Kano, hai người họ trên cơ bản đã bị Kỷ Hiểu Ngạn và Leblan hữu ý vô ý ngăn cách. Gia trưởng hai nhà đều cảm thấy hai đứa nhà mình còn quá nhỏ gì gì đó ╮(╯╰)╭

Vì thế… hai người yêu nhau chỉ có thể nghĩ ra một chiêu tổn hại như vậy.

Hơn nữa, khiến người ta khủng bố hơn chính là: Tiểu Phong cảm thấy Kỷ Tình Tình hình như đã biết chuyện. Chỉ là nó không nói ra mà thôi.

Vì thế bọn họ bây giờ chỉ muốn đi thật nhanh.

Không nói hai lời, ba người đứng dậy muốn đi, về phần mấy bao lớn bao nhỏ tự nhiên sẽ có người hầu bê đi.

“Leng keng…” Cửa mở, từ bên ngoài có một “Loli” và một “Shota” bước vào. Khuôn mặt béo trắng, da thịt mềm mại, một đứa mặc váy màu lam nhạt, ngây thơ khả ái. Một đứa mặc áo phông nhỏ, tuấn tú vô cương. Hai đứa chúng nó giống hệt nhau, nắm tay nhau cùng bước vào đáng yêu đến cực hạn.

Loli: Người có bề ngoài hoặc tính cách giống bé gái từ 13 trở xuống, tương tự với shota nhưng là bé trai.

Nhưng lúc này, ba người đứng ở đó đều không nghĩ như vậy.

Nhìn thấy ngoài sảnh chất đầy bao lớn bao nhỏ, ba người nọ rõ ràng muốn ra ngoài, hốc mắt bé “Loli” trong hai đứa lập tức đỏ ửng, nước mắt đong đầy.

Mà bé “Shota” việc đầu tiên làm chính là an ủi bé “Loli” đứng cạnh rồi mới trợn mắt nhìn người lớn rõ ràng đang chột dạ.

“Mọi người sao có thể làm vậy!” Vốn là câu hỏi bén nhọn, nhưng cái giọng mềm mại khiến cho uy lực giảm xuống.

“Làm gì cơ? Anh hai phải đi học.” Leblan lên tiếng.

“Anh hai không phải đi đọc sách…” Đứa nhỏ mặc áo lập tức cãi lại.

“Kỷ Tình Tình, em nói cái gì thế?” Thấy Kỷ Tình Tình mở miệng, Tiểu Phong đã biết không ổn, vội vàng lên tiếng. Nhưng mà muộn mất rồi….

“Con nói thật luôn, anh hai không phải định đi đến trường đâu, anh ấy muốn đi tìm anh Kano, hai ảnh lại muốn chơi đùa đó.”

“Kỷ Tình Tình, em…” Tiểu Phong chán nản. Con nhãi chết tiết kia!!

Mà đáp lại nó chính là cái mặt cười đắc ý của Kỷ Tình Tình.

Cảng hạng nhất của sao Lợi Lan.

Kỷ Hiểu Ngạn và Leblan mang theo Tiểu Phong ủ đột và hai nhóc con vui sướng bước vào cái nơi lãng mạn và đầy không khí học tập này.

“Cha ơi, mình qua đó chơi à?” bé “Loli” mỉm cười, nhu thuận hỏi Leblan.

“Viêm Tư, con…” nhìn bộ váy lam nhạt trên người đứa trai và bộ đồ rõ ràng là dành cho con trai trên người đứa gái, đầu Leblan đã phình to, giới tính con mình bị sai hả? Sao lại loạn đến mức này.

Leblan cau mày tức giận, đoạn nhìn thấy giương mặt ngây thơ trong sáng của con, lửa giận lại bị dập tắt. Không ngừng tự an ủi mình trong lòng: “Con hãy còn nhỏ, mới 10 tuổi đầu, lớn lên sẽ hết.”

“Cha ơi, cha muốn nói gì thế?” Đứa nhỏ trong sáng thân mật hỏi.

“Không có gì, mình đi dạo phố đi!” Dẫn theo một đám người, Leblan đi đầu bước qua.

Tiểu Phong nhìn một đám người hưng trí bừng bừng trước mặt, lòng bực dọc không thôi.

Rõ ràng lần đó mình sắp thành công rồi, Kano ngốc nghếch kia sắp thành người của mình rồi, sao bây giờ mình vợ thì chẳng có, lại phải đi dạo phố cùng “đầu sỏ gây tội” thế này.

Không có tâm tư đi dạo phố nên ngay cả mắt nó cũng biến thành đồ trang sức. Trong lúc vô ý, nó đã đụng phải người khác.

“Ireland, em không sao chứ?” Một người đang ôm con đi cạnh lập tức sán lại gần, không ngừng xem xét cái người đang ngồi trên xe lăn nọ, chỉ sợ anh ta có chuyện gì.

“Xin lỗi, xin lỗi, cháu không cố ý.” Thấy người nọ ngồi xe lăn. Tiểu Phong vội vàng xin lỗi.

Sau khi nghe thấy động tĩnh, Kỷ Hiểu Ngạn và Leblan đều quay đầu lại.

“Vân Tâm?”

“Ireland?”

Cái cái tên khác biệt đồng thời phát ra từ miệng họ.

Thì ra người bị đụng phải chính là Cù Vân Tâm đã rời khỏi quân bộ và Ireland.

Đi qua, Leblan giúp đỡ kiểm tra xem Ireland có chuyện gì không, mà Kỷ Hiểu Ngạn cũng đi đến, vô cùng tự nhiên nhận lấy đứa trẻ hai tuổi trong tay Cù Vân Tâm.

Nhìn bộ dạng an tĩnh của đứa nhỏ, cõi lòng Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy kỳ quái.

“Hai người giờ sao rồi?” Thiên ngôn vạn ngữ cô lại thành những lời này.

“Đến nhà bọn tôi nói chuyện đi!” Cù Vân Tâm ôm lấy Ireland, nói.

“Được.”

Dọc theo con đường nhỏ uốn lượn, bọn họ tới được nhà của Cù Vân Tâm và Ireland.

Căn nhà nho nhỏ, nhưng bố trí rất ấm áp, lấy sắc vàng nhạt làm chủ đạo khiến cho người ta dễ dàng sinh ra cảm giác ấm áp trong lòng.

“Nhà chật, mọi người đừng để ý.” Ireland rạng rỡ cười, hoàn toàn không nhìn ra sự suy súp vì tàn tật ở hắn.

“Không sao đâu. Nhưng sao không mua nhà lớn một chút?” Kỷ Hiểu Ngạn trái lại không nói, nhưng đối mặt với người bạn đã lâu không gặp của mình, Leblan bèn thẳng thắn nói ra nghi hoặc của mình.

Mà vừa vặn Cù Vân Tâm đang cầm chén trà đi tới nghe thấy, vì thế nên gã cười cười trả lời.

“Đây là do giấc mộng của bọn tôi trước kia, có một căn nhà nho nhỏ không lớn, nhưng thật ấm áp.”

Cù Vân Tâm đặt chén trà trước mặt bọn họ, đoạn đi đến cạnh Kỷ Hiểu Ngạn, bế con gái về.

Nhìn cô bé cho đến bây giờ vẫn chưa từng phát ra tiếng động gì, ngoan ngoãn an tĩnh rúc vào trong ngực Cù Vân Tâm, Kỷ Hiểu Ngạn nhịn không được hỏi: “Bé sao vậy?”

Sửng sốt, sự u buồn trong mắt Ireland càng nhiều hơn, mà Cù Vân Tâm lại cười khổ đáp lại: “Tiểu Tiểu không nói được, đều là do tôi…”

“Không phải do anh, chính em là người đồng ý bước vào bộ quân thẩm.” Ireland cướp lời.

Kỷ Hiểu Ngạn và Leblan liếc nhau, từ ánh mắt hai người có thể thấy được sự tiếc nuối và…kiếp sợ.

“Được rồi, không nói nữa, đây là con gái hai người à?” Qua mấy phút đồng hồ, Ireland giữ vững tinh thần, nhìn ba đứa nhỏ xinh đẹp trước mắt, tán thưởng nói.

“Ừ, hai đứa trai, một đứa gái. Tiểu Phong thì cậu biết rồi, để tôi giới thiệu thêm, hai đứa còn lại trai tên Viêm tư, gái tên Tình Tình.”

“Tên hay quá nhỉ.” Cù Vân Tâm nói tiếp.

“Tình Tình sau này có thể chơi với Tiểu Tiểu đó!” Ireland nghiêm túc nói với “cô bé” mặc váy.

Kỷ Hiểu Ngạn và Leblan, thậm chí ngay cả Tiểu Phong nghe thấy vậy cũng có chút xấu hổ. Chỉ có hai đứa nhỏ là che miệng cười trộm.

“Đứa mặc váy là trai.”

“Ha ha…” Ireland nghe thấy thế thì cười vang, đứa nhỏ tỉnh tỉnh mê mê cũng cười. Nhưng cẩn thận nghe lại, có thể thấy được ý xấu hổ từ đó.

“Mọi người có vội không…” Cù Vân Tâm cũng nói đế theo một câu.

“Không đâu.”



Nhiều năm không gặp, mọi người cùng chuyện trò một thời gian dài, bởi vì nhà họ nhỏ, Leblan đành phải sang thuê một đống phòng ở cạnh đó, định ở cạnh bọn họ non nửa tháng nữa.

Ban đêm

Chồng chồng hai người nằm trong đình viện ngắm trời sao. Leblan thưởng thức cái tay còn mập mạp của Kỷ Hiểu Ngạn, nội tâm trăm ngàn suy nghĩ.

“Tiểu Ngạn, mình kết hôn đi! Được không?” Nhớ lại một màn sáng nay, lòng Leblan muốn kết hôn hơn bao giờ hết.

Có lẽ là để trừng phạt mình, dù ngần ấy năm đã trôi qua nhưng Kỷ Hiểu Ngạn vẫn không chịu đồng ý lời cầu hồn của mình, dẫu cho gã có làm gì. Hơn nữa, từ tận đáy lòng gã hiểu em ấy vẫn chưa thật sự tha thứ cho mình.

“Vì sao lại muốn kết hôn?” Kỷ Hiểu Ngạn thản nhiên hỏi, Leblan cầu hôn mình đã 10 năm, mình không đáp ứng, không phải là để trừng phạt anh, mà là do hắn sợ Leblan sẽ thay lòng đổi dạ lần thứ hai.

Hôn nhân thất bại rất khổ sợ!…Hắn không muốn trải qua lần thứ hai.

“Anh sợ. Anh sợ anh sẽ không giữ được em, hôm nay nhìn bọn họ, anh thấy họ rất hạnh phục, lòng tham của anh lại càng nhiều.” Cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt người trong ngực, Leblan nghiêm túc nói.

“Anh có yêu em không?”

“Anh chưa từng yêu em đến thế.”

“Anh đợi em thêm 10 năm nữa.” Không quyết định, Kỷ Hiểu Ngạn nhìn sâu vào mắt Leblan, cho Leblan kì hạn 10 năm.

“Được.”

Lại 10 năm nữa trôi qua.

Kỷ Hiểu Ngạn mặc bộ lễ phục kết hôn từ 30 năm trước. Dưới sự hướng dẫn của các con, bước lại gần người đàn ông đứng một mình không ngừng khẩn trương trên đài cao.

Không có bất luận vị khách quý nào, chỉ có một người chủ trì, Kỷ Hiểu Ngạn bước đến trước mặt Leblan, mỉm cười.

“Bây giờ anh còn yêu em không?”

Nhìn nơi khóe mắt người nọ đã có nết nhăn, Leblan nở nụ cười, sao lại không yêu cho được, mình phải đợi 20 năm mới có thể kéo người ta trở lại cơ mà.

“Yêu…”

Kỷ Hiểu Ngạn nở nụ cười, hắn vươn tay đặt vào lòng bàn tay của người đàn ông đã chờ mình suốt 20 năm.



“Hai người có nguyện ý trở thành một nửa của nhau không….?

“Tôi nguyện ý.”

“Tôi nguyện ý.”

Nói xong, hai người cùng nở nụ cười….