Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa

Chương 2




Sáng sớm, không chờ điện thoại reo báo thức Hiểu Đồng ( vẫn là xúc động nghẹ ngào) đã thức dậy. Cô khẽ đẩy cánh tay của Vĩnh Phong trên người mình ra, đứng dậy vào nhà vệ sinh. Lát sau cô chỉnh tề đi ra rồi xuống bếp nấu ăn.

Tay Hiểu Đồng khuấy đều nồi súp trên bếp, nêm thêm tí gia vị vào nồi, cô hài lòng nhìn màu sắc và hương vị thơm lừng và đẹp mắt. Hiểu đồng khẽ cười hài lòng.

Hiện tại cô đang là giám đốc một chi nhánh của công ty, công việc mỗi ngày đều bận rộn, nhưng cô vẫn thích tự tay mình nấu bữa sáng và bữa tối cho chồng và con trai, đối với cô, được chăm sóc họ, chính là đều hạnh phúc nhất.

Hiểu Đồng tắt bếp, cô đi lên trên phòng khẽ lay Vĩnh Phong vẫn còn ngủ say dậy:

– Vĩnh Phong ( viết không được, bị run tay, oaoa, phải chờ nó hết rung mới viết được ), mau thức dậy đi anh, tới giờ rồi.

Vĩnh Phong vẫn nằm im bất động, Hiểu Đồng thở dài nhìn cái thân xác to lớn trên giường. Cả ba, cả con, cứ hễ sáng là khổ vì phải đi đánh thức.

– Vĩnh Phong, mau thức dậy đi – Hiểu Đồng lần nữa lay anh.

Thế nhưng Vĩnh Phong vẫn như tảng đá không nhúc nhích. Hiểu Đồng thở dài lần nữa, cô xoay người khẽ bảo:

Anh không dậy thì em và con đi trước đó nha.

Cô bước thật mạnh chân về trước, hướng cửa tủ quần áo mà dừng lại lẩm bẩm nói:

– Hôm nay mình nên mặc bộ nào nhỉ…

– Bộ này…hay là bộ này…

Chợt Hiểu Đồng reo lên:

– Đúng rồi, bộ hôm sinh nhật Đình Ân mua tặng mình vẫn chưa mặc lần nào. Hôm nay thử mặc nó vậy.

Hiểu Đồng vừa nói vừa với tay lấy chiếc váy ướm lên người thử thì Vĩnh Phong từ phía sau ôm lấy eo cô kéo vào lòng ngực mình, tay kia cầm lấy cái áo quăng không một chút thương tiếc xuống đất thật xa, anh hơi nghiêng đầu hôn một cái lên má Hiểu Đồng khẽ nói:

– Bà xã à, anh thấy bộ váy đó không hợp với em đâu?

– Sao lại không hợp, ý anh là em xấu nên không mặc được mấy bộ váy đẹp như thế phải không? – Hiều Đồng vờ vĩnh hỏi.

– Bà xã anh không đẹp thì trên đời này làm gì con người đẹp nữa, bộ váy xấu xí như vậy, đương nhiên là không hợp với em rồi – Vĩnh Phong xoay Hiểu Đồng lại ngọt ngào nói mấy câu nịnh bợ, xong rồi thì lợi dụng hôn cô một cái.

Hiểu Đồng chẳng để Vĩnh Phong được lợi dụng lâu, cô đẩy anh ra, khẽ lườm anh một cái mắng:

– Đã tỉnh ngủ rồi thì đi vệ sinh đi, ngày nào cũng nằm lười gọi mãi không chịu dậy. Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ không gọi anh nữa đâu, anh tự dậy đi.

– Em có biết đặc quyền của người làm sếp là gì hay không? – Vĩnh Phong nhăn mặt nói – Là được quyền đến trễ nhưng chẳng ai dám than phiền. Ngày nào anh cũng phải đi làm sớm, nhân viên quèn còn sướng hơn anh.

– Anh làm sếp thì phải làm gương cho nhân viên chứ? Hơn nữa, nhà chỉ có hai vợ chồng, em bận nấu đồ ăn sáng, anh phải giúp em gọi con dậy, thay đồ cho con đi học ? Chẳng phải anh hứa là sẽ giúp em làm việc nhà hay sao?

– Con mình còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi ngủ, sao em không để thằng bé ngủ thêm một lát đi.

– Anh cũng biết mẹ không chịu để con ăn sáng trên trường.

Mẹ ở đây, Hiểu Đồng muốn nói đến bà Mai Hoa, mẹ chồng của cô. Tuy trường mẫu giáo của con cô là trường tư cao cấp, mỗi tháng tốn mấy triệu bạc, đồ ăn thức uống và trình độ học tập hơn hẳn ở những trường mẫu giáo bình thường. Thế nhưng bà Mai Hoa vẫn không hài lòng với khẩu phần ăn sáng ở trường cho lắm. Bà cho rằng vẫn chưa đủ chất dinh dưỡng bồi bổ cho Viễn Hinh.

Ở trường mẫu giáo, mỗi ngày, trường có hai bữa chính và một bữa phụ. Thế nhưng vẫn có rất nhiều bé xuống cân thấy rõ khi bắt đầu vào học ở trường mẫu giáo, dù có lên cân mỗi tháng, nhưng chỉ nhỉnh hơn một đến hai lạng mà thôi. Cho nên bà Mai Hoa, không muốn đứa cháu yêu quý của mình giảm sút chút nào cả. Buổi trưa thì miễn cưỡng chấp nhận cho ăn ở trường, nhưng buổi sáng thì tuyệt đối phải ăn ở nhà.

Bà thuê hẳn một người làm rất giỏi, thế nhưng Hiểu Đồng vẫn thích tự mình làm lấy công việc nhà,cho nên đã từ chối, và để bảo đảm với mẹ mình, Vĩnh Phong hứa sẽ phụ giúp vợ việc nhà.

Vĩnh Phong lúc đầu cảm thấy việc mẹ thương con trai mình là đúng, nhưng bây giờ lại cảm thấy phiền phức vô cùng khi Hiểu Đồng cứ nhất quyết cho con ăn sớm đi học sớm để cô còn đến công ty đúng giờ.

– Dứt khoát xây trường mẫu giáo đi, trường nhà mình, con của mình học thế nào cũng được. Không cần phải theo quy định của người ta – Vĩnh Phong càu nhàu đưa ra quyết định.

Hiểu đồng chính là rất ghét việc này. Lúc cô mang thai, bà Mai Hoa thương cháu, cũng từng đề nghị như thế. Cô đã gạt phăng ngay lập tức. Cứ nhìn cảnh Vĩnh Phong hiên ngang phóng xe vu vù trong trường đại học ngày trước, một cách ngang tàng hống hách là cô không thấy chướng mắt rồi.

– Em không muốn đào tạo ra một ông trời con thứ hai. Mình anh là đủ rồi – Hiểu Đồng bĩu môi đáp.

Nghe vợ nói như thế, mặt Vĩnh Phong đúng là đen đi một ít, anh khẽ khàng nói lẫy:

– Ý em là, chồng của em rất xấu xa đúng không?

Hiểu Đồng nghe Vĩnh Phong hờn mác, cô buồng cười, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói một như vỗ về:

– Chồng của em vừa đẹp trai, vừa phong độ , lại có tài kinh doanh thì làm sao có thể xấu được. Đẳng cấp của em đâu có tệ đến mức chọn một người chồng xấu thế được.

Vĩnh Phong nghe vợ nói thế, hài lòng vô cùng, mũi có chút nở ra, đáng tiếc, câu tiếp theo của Hiểu Đồng hoàn toàn đã kích tinh thần của anh:

– Thế nhưng chồng của em cũng chẳng có gì tốt cả. Nếu ngày nào anh cũng lười thức dậy thì em sẽ diện bộ váy kia đi làm.

Hiểu Đồng hất mặt về phái bộ váy vị vứt chổng chơ kia. Ánh mắt Vĩnh Phong lập tức bắn về bộ váy như thể muốn đốt cháy nó. Bộ váy vốn là của Đình Ân mua tặng để trêu cô mà thôi, nói là mua để cô diện ở nhà cho Vĩnh Phong ngắm. Nhưng mà bộ váy khá ngắn, lại hở toàn phần lưng, chưa hết, phía trước lại xẻ sâu xuống rảnh ngực. Có cho tiền Hiểu Đồng cũng không mặt bộ váy gây nhức mắt như thế, hơn nữa, cô cũng không thể mặc khi có Viễn Hinh ở nhà được. Nhưng mà dùng nó để trêu Vĩnh Phong thì khá tốt, anh tuyệt đối không để cô mặc ra đường.

– Anh sẽ xé nó ra làm trăm mảnh xem em mặc thế nào – Vĩnh Phong căm phẫn vì việc bị vợ áp bức.

– Điều hay nhất của người phụ nữ đi làm là họ không lệ thuộc vào đàn ông tiền bạc. Anh cứ việc xé, em sẽ mua thêm vài chục bộ để mặc – Hiểu Đồng cười thoải mái nói.

Cuối cùng Vĩnh Phong cũng phải chịu thua, ai biểu anh yêu vợ làm chi. Hiểu Đồng tấy vẻ mặt rầu rĩ của Vĩnh Phong, cô khẽ cười nhón chân hôn lên môi anh rồi nói:

– Đây là phần thưởng cho ông xã.

Cô định rời đi, thế nhưng Vĩnh Phong kéo cô lại bảo :

– Thế thì ít quá.

Anh nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.